Giờ mẹo hôm sau, Tô Thế Vĩ rủ Diệp Quốc Kiện đánh xe bò vào thành. Diệp Quốc Kiện tương đối quen thuộc đường xá và các khu kinh doanh của phủ thành, kinh nghiệm giao tiếp phong phú nên Tô Thế Vĩ chọn nhờ vả ông anh vợ.
Khả năng hội họa của thư sinh Tô Cảnh Lâm sống động nhất. Đêm qua cậu tỉ mỉ vẽ tranh lưỡi bừa, ghi chú chi tiết kích thước cho Tô Thế Vĩ cầm theo. Diệp Quốc Kiện giới thiệu tiệm rèn Chu gia - nhà này danh tiếng tốt, lịch sử lâu đời. Chủ cửa tiệm Chu gia là người đàn ông tầm 50 tuổi, cao lớn vạm vỡ đầy cơ bắp. Ngoại hình đầu gấu tràn ngập sức mạnh như thổ phỉ nhưng tính tình hào hiệp phóng khoáng, buôn bán thành thật giữ chữ tín, nổi tiếng khắp huyện Hoành. Chu lão bản sinh ba cậu con trai, tướng mạo di truyền họ nội, tay nghề cũng học thành thạo bảy tám phần.
Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện ngập ngừng trước cửa lò rèn. Diện tích sàn khoảng hơn ba mươi thước vuông. Tường treo các loại dao phay và lưỡi hái thông thường, đôi ba nông cụ dựng lộn xộn trên nền đất. Tiệm vắng tanh không một bóng người, thợ cả đương kéo lò phía sau hậu viện. Chu lão bản đích thân trông tình hình kinh doanh, thấy Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện, chủ động chào đón: “Khách quan, ngài cần giúp gì không?”
Tô Thế Vĩ: “Tôi muốn đặt làm dụng cụ riêng theo yêu cầu. Chúng tôi đã chuẩn bị bản vẽ chi tiết. Tuy nhiên tiệm phải đảm bảo giữ bí mật.”
Chu lão bản: “Ngài cho tôi xem bản vẽ trước được không? Tôi cân nhắc tính khả thi.”
Tô Thế Vĩ dứt khoát đưa cho hắn.
Chu lão bản càng xem càng nổi da gà, bàn tay run rẩy: “Hình như hai vị không phải người bản địa. Giọng nói khang khác nơi này.”
Tô Thế Vĩ: “Đúng vậy, nguyên quán chúng tôi ở Giang Nam. Năm ngoái chạy tị nạn ngang dãy Tru Lâm, an cư lập hộ tại thôn Phúc Gia. Ông chủ, ông nhận đơn của tôi không?”
Chu lão bản: “Được, kỹ thuật khá đơn giản, mô tả rất rõ ràng. Quả nhiên Giang Nam địa linh nhân kiệt sản sinh vô số anh tài. Nếu thứ nông cụ cày ruộng này được truyền bá rộng rãi chắc chắn tạo phúc ân to lớn cho ngàn vạn người dân.”
Tô Thế Vĩ: “Chúng tôi mới đang thí nghiệm thôi. Chờ lão bản rèn thành, cầm về dùng thử mới dám kết luận. Nếu khả quan, tộc trưởng tộc chúng tôi dự tính trình quan phủ, xin phép phổ biến kỹ thuật cho dân gian. Kính nhờ ông chủ quan tâm giúp đỡ, ưu tiên cho chúng tôi.”
Chu lão bản: “Các vị yên tâm, làm ăn buôn bán luôn đặt chữ tín lên hàng đầu. Tôi và ba đứa con trai sẽ đích thân rèn. Dự kiến sáng mai sẽ hoàn thiện một chiếc. Huynh đệ muốn đặt mấy chiếc?”
Tô Thế Vĩ: “Ba chiếc. Tôi họ Tô.”
Lật tay hướng Diệp Quốc Kiện giới thiệu: “Đây là anh vợ tôi, họ Diệp. Khả năng tôi bận không đích thân tới được, anh tôi sẽ nhận giúp. Chúng ta thương thảo hợp đồng chứ nhỉ.”
Diệp Quốc Kiện gật gật đầu thay lời chào: “Ông chủ Chu”
Chu lão bản khách sáo đáp: “Diệp huynh đệ”
Chu lão bản nhìn Tô Thế Vĩ: “Nên ký nên ký. Tô huynh đệ, thôn Phúc gia nổi tiếng ở huyện Hoành lắm đấy.”
Tô Thế Vĩ ngỡ ngàng: “Thôn bọn tôi có gì đặc biệt đâu?”
Chu lão bản quay đầu gọi với vào hậu viện: “Lão tam ơi.” Thanh âm trả lời giòn giã vàng rền: “Dạ.” Tiếp tục nói chuyện với Tô Thế Vĩ: “Thu vừa rồi thôn các huynh thuê rất nhiều thợ thủ công và thợ thuyền xây nhà đóng gia cụ. Đa số viện tử lợp mái ngói tường gạch xanh, tài chính vững vàng. Chúng tôi bất ngờ lắm, căn bản không tin các vị chạy nạn đến đây.”
Tô Thế Vĩ: “Ôi chạy nạn thật mà. Tin đồn cứ phóng đại sự thật thôi. Số hộ đủ khả năng như huynh mô tả chẳng đáng bao nhiêu đâu. Lúc lũ lụt tràn vào, may mắn tộc tôi kịp đề phòng, thu dọn tư trang cá nhân đầy đủ hơn nạn dân khu vực xung quanh. Cơ mà thầm tháp gì. Hiện tại giá lương thực cao chót vót, còn bao nhiêu bạc com cóp mua sạch gạo, mì. Đại đa số thôn dân húp cháo qua ngày. Ruộng đồng mới khai hoang, vụ đầu tiên chưa biết như nào, tương lai mù mịt.”
Chu lão bản đồng cảm thở dài: “Ông trời giáng thiên tai nào ai ngăn nổi. Huynh đệ à, giá sắt thép đang tăng cao từng ngày. Tôi chẳng dám dối gạt huynh, dụng cụ của huynh tiêu tốn kha khá sắt, thành phẩm không rẻ đâu. Giá tầm năm lượng bạc, đặt cọc trước ba lượng.”
Tô Thế Vĩ: “Đồng ý.”
Một anh thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, nhanh nhẹn vén rèm ra mặt tiền cửa hàng, diện mạo tương tự ông chủ Chu. Chu lão bản đẩy vai cậu giới thiệu: “Lão tam, vị khách Tô đặt ba nông cụ, giá thành phẩm mỗi chiếc tạm định năm lượng, đặt cọc ba lượng. Ông ấy tự cung cấp bản vẽ, yêu cầu bảo mật tuyệt đối.”
Thanh niên vòng vào quầy lấy giấy bút trực tiếp viết nội dung hợp đồng cam kết. Tô Thế Vĩ đọc mấy lượt kiểm tra từng điều khoản, yêu cầu ghi chú thêm buổi sáng ngày mai Tô Thế Vĩ tới nhận trước một cái, trả năm lượng bạc và giữ nguyên khoản đặt cọc. Chờ nhận đủ hai chiếc còn lại sẽ thanh toán nốt bảy lượng. Anh thanh niên gật đầu viết. Hai bên nhất trí ký tên, ấn dấu vân tay. Hợp đồng chia thành hai bản có giá trị tương đương, mỗi bên giữ một bản.
Chưa đến ngày họp chợ phiên, đường xá vắng bóng ngựa xe. Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện đánh xe ghé tiệm tạp hóa mua thêm lương thực và vật dụng sinh hoạt linh tinh Diệp Mai, Trần Lan căn dặn. Hai anh em mua bốn cái màn thầu. Mỗi người ăn hai chiếc lót dạ, tận dụng thời gian nhanh trở về.
Buổi sáng Tô Diệp tỉnh dậy, nhìn đồ ăn sáng đặt sẵn trên bàn toàn cháo loãng rau dại, chán nản suy sụp. Tô Diệp mè nheo: “Nương, con xin ít bột mì tinh với bột mì thô nhé.”
Diệp Mai từ chối: “Muốn ăn gì chờ trưa nấu.”
Tô Diệp húp xong một chén cháo đầy, nhai nhai nửa đĩa rau dại luộc, dạ dày vẫn trống rỗng khó chịu. Nàng nhấn từng chữ: “Hiện tại nấu luôn!”
Diệp Mai: “Nương cất tất dưới hầm, con tự xuống đấy lấy. Từ rày về sau thèm ăn gì cứ tự giác chuẩn bị nguyên liệu.”
Tô Diệp…. con chỉ chờ những lời này của nương thôi đấy.
Tô Diệp mở nắp hầm, đứng chờ khí độc hại tan bớt. Nàng thắp đèn dầu, tay ôm chậu gỗ lớn bước xuống dưới. Tô Thế Vĩ khoét sẵn một lỗ nhỏ trên vách tường, chuyên đặt đèn dầu hoặc nến chiếu sáng. Tô Diệp thả đèn dầu vào hốc. Nàng tìm vị trí túi bột mì tinh và bột mì thô, múc đầy gáo bột mì tinh và ba gáo bột mì thô. Mỗi gáo nặng chừng gần cân. Thịt heo xông khói treo lủng lẳng ngay cạnh, Tô Diệp chọn đại một miếng. Nàng cất chậu gỗ lên kệ bếp, cầm theo bát con xuống hầm lần nữa. Ngoài nấm khô, nàng nhặt vài củ hành tây no đủ vỏ hồng, đậy kín nắp hầm.
Tô Diệp thấy Tô Hủy đứng sẵn trước bếp lò. Tô Cảnh Phong, Tô Quả mở to đôi mắt bồ cầu, ngó nghiêng nhìn nàng chằm chằm, tràn ngập sự mong đợi. Tay Tô Cảnh Lâm cầm sách giả vờ đứng đắn đọc, thi thoảng trộm ngó nàng một cái.
Tô Diệp quá chán tổ hợp anh em nhà này.
Tô Hủy cười nói: “Tỷ giúp muội nhé”
Tô Diệp: “Vâng, cần đun nồi nước nóng to.”
Tô Diệp ngâm thịt xông khói, thả hành tây vào rổ, đổ nước đầy nồi. Tô Hủy thổi rơm nhóm lửa.
Tô Diệp: “Tỷ, nhà mình còn trứng gà không?”
Tô Hủy: “Còn ba quả, muội cần mấy quả?”
Tô Diệp: “Cả ba. Bao giờ lửa bùng to thì tỷ tranh thủ lột vỏ hành giúp muội.”
Tô Hủy tìm trứng gà cho cô em gái. Tô Diệp chờ nước sôi già, múc nửa gáo ngâm nấm khô, một gáo ngâm thịt xông khói. Nàng dùng dao phay cạo sạch muội than đen bám đầy hai mặt dải thịt. Khi thịt lộ sắc đỏ tươi xinh đẹp, trướt qua nước ấm một lần nữa rồi thả thẳng vào nồi nấu.
Tô Diệp trộn đều hai loại bột mỳ, móc trũng trên đỉnh ụ, đập ba trái trứng gà, thêm nhúm muối thô nghiền mịn và một chén nước lạnh. Lượng nước ít hơn so với công thức nhào vỏ sùi cảo. Hỗn hợp khá khô và nặng nên nhào nặn rất tốn sức. May mắn Tô Diệp khỏe mạnh khác thường, ấn ấn gập gập mềm xèo tựa bùn nhão. Bột kết dính hoàn chỉnh đặt vào bát gỗ, phủ khăn vải chờ bột nghỉ. Tô Diệp vớt thịt xông khỏi khỏi nồi, thả trong chậu nước lạnh. Chênh lệch nhiệt độ lớn khiến thớ thịt săn chắc. Thịt nguội, Tô Diệp lau khô đặt lên thớt. Cẩn thận lọc tách riêng phần nạc và mỡ, cắt nhỏ hình hạt lựu. Nấm rơm rửa sạch, bỏ chân hôi thái sợi. Hành tây trắng bóc băm nhỏ.
Tô Hủy tranh thủ đổ nước bẩn, rửa sạch nồi. Thấy Tô Diệp sơ chế hòm hòm, nàng mở cửa lò nhóm lửa dần. Tô Diệp chờ chảo bốc hơi nóng, đổ dầu tráng đều, đổ mỡ phần đảo đều. Lật ngược muôi ép mỡ ra bớt dầu. Mỡ ngả màu ươm vàng thêm thịt nạc vào xào, nêm muỗng rưỡi nước tương. Tô Hủy chứng kiến em gái phung phí gia vị đắt đỏ, nổi tâm chảy máu.
Đào qua đảo lại vài bận, thịt săn tỏa mùi thơm, thêm nấm và hành vào đảo đều. Hỗn hợp nhân hòa quyện, thêm nửa bát nước sạch, đậy vung.
“Đun nhỏ lửa thêm mười lăm phút nữa thì tắt bếp.”
Khả năng hội họa của thư sinh Tô Cảnh Lâm sống động nhất. Đêm qua cậu tỉ mỉ vẽ tranh lưỡi bừa, ghi chú chi tiết kích thước cho Tô Thế Vĩ cầm theo. Diệp Quốc Kiện giới thiệu tiệm rèn Chu gia - nhà này danh tiếng tốt, lịch sử lâu đời. Chủ cửa tiệm Chu gia là người đàn ông tầm 50 tuổi, cao lớn vạm vỡ đầy cơ bắp. Ngoại hình đầu gấu tràn ngập sức mạnh như thổ phỉ nhưng tính tình hào hiệp phóng khoáng, buôn bán thành thật giữ chữ tín, nổi tiếng khắp huyện Hoành. Chu lão bản sinh ba cậu con trai, tướng mạo di truyền họ nội, tay nghề cũng học thành thạo bảy tám phần.
Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện ngập ngừng trước cửa lò rèn. Diện tích sàn khoảng hơn ba mươi thước vuông. Tường treo các loại dao phay và lưỡi hái thông thường, đôi ba nông cụ dựng lộn xộn trên nền đất. Tiệm vắng tanh không một bóng người, thợ cả đương kéo lò phía sau hậu viện. Chu lão bản đích thân trông tình hình kinh doanh, thấy Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện, chủ động chào đón: “Khách quan, ngài cần giúp gì không?”
Tô Thế Vĩ: “Tôi muốn đặt làm dụng cụ riêng theo yêu cầu. Chúng tôi đã chuẩn bị bản vẽ chi tiết. Tuy nhiên tiệm phải đảm bảo giữ bí mật.”
Chu lão bản: “Ngài cho tôi xem bản vẽ trước được không? Tôi cân nhắc tính khả thi.”
Tô Thế Vĩ dứt khoát đưa cho hắn.
Chu lão bản càng xem càng nổi da gà, bàn tay run rẩy: “Hình như hai vị không phải người bản địa. Giọng nói khang khác nơi này.”
Tô Thế Vĩ: “Đúng vậy, nguyên quán chúng tôi ở Giang Nam. Năm ngoái chạy tị nạn ngang dãy Tru Lâm, an cư lập hộ tại thôn Phúc Gia. Ông chủ, ông nhận đơn của tôi không?”
Chu lão bản: “Được, kỹ thuật khá đơn giản, mô tả rất rõ ràng. Quả nhiên Giang Nam địa linh nhân kiệt sản sinh vô số anh tài. Nếu thứ nông cụ cày ruộng này được truyền bá rộng rãi chắc chắn tạo phúc ân to lớn cho ngàn vạn người dân.”
Tô Thế Vĩ: “Chúng tôi mới đang thí nghiệm thôi. Chờ lão bản rèn thành, cầm về dùng thử mới dám kết luận. Nếu khả quan, tộc trưởng tộc chúng tôi dự tính trình quan phủ, xin phép phổ biến kỹ thuật cho dân gian. Kính nhờ ông chủ quan tâm giúp đỡ, ưu tiên cho chúng tôi.”
Chu lão bản: “Các vị yên tâm, làm ăn buôn bán luôn đặt chữ tín lên hàng đầu. Tôi và ba đứa con trai sẽ đích thân rèn. Dự kiến sáng mai sẽ hoàn thiện một chiếc. Huynh đệ muốn đặt mấy chiếc?”
Tô Thế Vĩ: “Ba chiếc. Tôi họ Tô.”
Lật tay hướng Diệp Quốc Kiện giới thiệu: “Đây là anh vợ tôi, họ Diệp. Khả năng tôi bận không đích thân tới được, anh tôi sẽ nhận giúp. Chúng ta thương thảo hợp đồng chứ nhỉ.”
Diệp Quốc Kiện gật gật đầu thay lời chào: “Ông chủ Chu”
Chu lão bản khách sáo đáp: “Diệp huynh đệ”
Chu lão bản nhìn Tô Thế Vĩ: “Nên ký nên ký. Tô huynh đệ, thôn Phúc gia nổi tiếng ở huyện Hoành lắm đấy.”
Tô Thế Vĩ ngỡ ngàng: “Thôn bọn tôi có gì đặc biệt đâu?”
Chu lão bản quay đầu gọi với vào hậu viện: “Lão tam ơi.” Thanh âm trả lời giòn giã vàng rền: “Dạ.” Tiếp tục nói chuyện với Tô Thế Vĩ: “Thu vừa rồi thôn các huynh thuê rất nhiều thợ thủ công và thợ thuyền xây nhà đóng gia cụ. Đa số viện tử lợp mái ngói tường gạch xanh, tài chính vững vàng. Chúng tôi bất ngờ lắm, căn bản không tin các vị chạy nạn đến đây.”
Tô Thế Vĩ: “Ôi chạy nạn thật mà. Tin đồn cứ phóng đại sự thật thôi. Số hộ đủ khả năng như huynh mô tả chẳng đáng bao nhiêu đâu. Lúc lũ lụt tràn vào, may mắn tộc tôi kịp đề phòng, thu dọn tư trang cá nhân đầy đủ hơn nạn dân khu vực xung quanh. Cơ mà thầm tháp gì. Hiện tại giá lương thực cao chót vót, còn bao nhiêu bạc com cóp mua sạch gạo, mì. Đại đa số thôn dân húp cháo qua ngày. Ruộng đồng mới khai hoang, vụ đầu tiên chưa biết như nào, tương lai mù mịt.”
Chu lão bản đồng cảm thở dài: “Ông trời giáng thiên tai nào ai ngăn nổi. Huynh đệ à, giá sắt thép đang tăng cao từng ngày. Tôi chẳng dám dối gạt huynh, dụng cụ của huynh tiêu tốn kha khá sắt, thành phẩm không rẻ đâu. Giá tầm năm lượng bạc, đặt cọc trước ba lượng.”
Tô Thế Vĩ: “Đồng ý.”
Một anh thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, nhanh nhẹn vén rèm ra mặt tiền cửa hàng, diện mạo tương tự ông chủ Chu. Chu lão bản đẩy vai cậu giới thiệu: “Lão tam, vị khách Tô đặt ba nông cụ, giá thành phẩm mỗi chiếc tạm định năm lượng, đặt cọc ba lượng. Ông ấy tự cung cấp bản vẽ, yêu cầu bảo mật tuyệt đối.”
Thanh niên vòng vào quầy lấy giấy bút trực tiếp viết nội dung hợp đồng cam kết. Tô Thế Vĩ đọc mấy lượt kiểm tra từng điều khoản, yêu cầu ghi chú thêm buổi sáng ngày mai Tô Thế Vĩ tới nhận trước một cái, trả năm lượng bạc và giữ nguyên khoản đặt cọc. Chờ nhận đủ hai chiếc còn lại sẽ thanh toán nốt bảy lượng. Anh thanh niên gật đầu viết. Hai bên nhất trí ký tên, ấn dấu vân tay. Hợp đồng chia thành hai bản có giá trị tương đương, mỗi bên giữ một bản.
Chưa đến ngày họp chợ phiên, đường xá vắng bóng ngựa xe. Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện đánh xe ghé tiệm tạp hóa mua thêm lương thực và vật dụng sinh hoạt linh tinh Diệp Mai, Trần Lan căn dặn. Hai anh em mua bốn cái màn thầu. Mỗi người ăn hai chiếc lót dạ, tận dụng thời gian nhanh trở về.
Buổi sáng Tô Diệp tỉnh dậy, nhìn đồ ăn sáng đặt sẵn trên bàn toàn cháo loãng rau dại, chán nản suy sụp. Tô Diệp mè nheo: “Nương, con xin ít bột mì tinh với bột mì thô nhé.”
Diệp Mai từ chối: “Muốn ăn gì chờ trưa nấu.”
Tô Diệp húp xong một chén cháo đầy, nhai nhai nửa đĩa rau dại luộc, dạ dày vẫn trống rỗng khó chịu. Nàng nhấn từng chữ: “Hiện tại nấu luôn!”
Diệp Mai: “Nương cất tất dưới hầm, con tự xuống đấy lấy. Từ rày về sau thèm ăn gì cứ tự giác chuẩn bị nguyên liệu.”
Tô Diệp…. con chỉ chờ những lời này của nương thôi đấy.
Tô Diệp mở nắp hầm, đứng chờ khí độc hại tan bớt. Nàng thắp đèn dầu, tay ôm chậu gỗ lớn bước xuống dưới. Tô Thế Vĩ khoét sẵn một lỗ nhỏ trên vách tường, chuyên đặt đèn dầu hoặc nến chiếu sáng. Tô Diệp thả đèn dầu vào hốc. Nàng tìm vị trí túi bột mì tinh và bột mì thô, múc đầy gáo bột mì tinh và ba gáo bột mì thô. Mỗi gáo nặng chừng gần cân. Thịt heo xông khói treo lủng lẳng ngay cạnh, Tô Diệp chọn đại một miếng. Nàng cất chậu gỗ lên kệ bếp, cầm theo bát con xuống hầm lần nữa. Ngoài nấm khô, nàng nhặt vài củ hành tây no đủ vỏ hồng, đậy kín nắp hầm.
Tô Diệp thấy Tô Hủy đứng sẵn trước bếp lò. Tô Cảnh Phong, Tô Quả mở to đôi mắt bồ cầu, ngó nghiêng nhìn nàng chằm chằm, tràn ngập sự mong đợi. Tay Tô Cảnh Lâm cầm sách giả vờ đứng đắn đọc, thi thoảng trộm ngó nàng một cái.
Tô Diệp quá chán tổ hợp anh em nhà này.
Tô Hủy cười nói: “Tỷ giúp muội nhé”
Tô Diệp: “Vâng, cần đun nồi nước nóng to.”
Tô Diệp ngâm thịt xông khói, thả hành tây vào rổ, đổ nước đầy nồi. Tô Hủy thổi rơm nhóm lửa.
Tô Diệp: “Tỷ, nhà mình còn trứng gà không?”
Tô Hủy: “Còn ba quả, muội cần mấy quả?”
Tô Diệp: “Cả ba. Bao giờ lửa bùng to thì tỷ tranh thủ lột vỏ hành giúp muội.”
Tô Hủy tìm trứng gà cho cô em gái. Tô Diệp chờ nước sôi già, múc nửa gáo ngâm nấm khô, một gáo ngâm thịt xông khói. Nàng dùng dao phay cạo sạch muội than đen bám đầy hai mặt dải thịt. Khi thịt lộ sắc đỏ tươi xinh đẹp, trướt qua nước ấm một lần nữa rồi thả thẳng vào nồi nấu.
Tô Diệp trộn đều hai loại bột mỳ, móc trũng trên đỉnh ụ, đập ba trái trứng gà, thêm nhúm muối thô nghiền mịn và một chén nước lạnh. Lượng nước ít hơn so với công thức nhào vỏ sùi cảo. Hỗn hợp khá khô và nặng nên nhào nặn rất tốn sức. May mắn Tô Diệp khỏe mạnh khác thường, ấn ấn gập gập mềm xèo tựa bùn nhão. Bột kết dính hoàn chỉnh đặt vào bát gỗ, phủ khăn vải chờ bột nghỉ. Tô Diệp vớt thịt xông khỏi khỏi nồi, thả trong chậu nước lạnh. Chênh lệch nhiệt độ lớn khiến thớ thịt săn chắc. Thịt nguội, Tô Diệp lau khô đặt lên thớt. Cẩn thận lọc tách riêng phần nạc và mỡ, cắt nhỏ hình hạt lựu. Nấm rơm rửa sạch, bỏ chân hôi thái sợi. Hành tây trắng bóc băm nhỏ.
Tô Hủy tranh thủ đổ nước bẩn, rửa sạch nồi. Thấy Tô Diệp sơ chế hòm hòm, nàng mở cửa lò nhóm lửa dần. Tô Diệp chờ chảo bốc hơi nóng, đổ dầu tráng đều, đổ mỡ phần đảo đều. Lật ngược muôi ép mỡ ra bớt dầu. Mỡ ngả màu ươm vàng thêm thịt nạc vào xào, nêm muỗng rưỡi nước tương. Tô Hủy chứng kiến em gái phung phí gia vị đắt đỏ, nổi tâm chảy máu.
Đào qua đảo lại vài bận, thịt săn tỏa mùi thơm, thêm nấm và hành vào đảo đều. Hỗn hợp nhân hòa quyện, thêm nửa bát nước sạch, đậy vung.
“Đun nhỏ lửa thêm mười lăm phút nữa thì tắt bếp.”
Danh sách chương