Tô Diệp lựa khối đá có hình dáng ưa nhìn hợp sở thích. Do vận khí tốt, nàng cắt khá gọn gàng thuận lợi. Hàng xóm nom mà ghen tị đỏ con ngươi.

“Đám tiểu tử choai choai nhà tôi thua xa Diệp cô nương nhỉ.”

Tô Diệp xếp đá nhỏ gọn gàng vào thùng xe trâu. Tô Cảnh Lâm và Diệp Quốc Kiện đánh xe chở về rồi quay lại.

Bình minh hé dạng, Tô Thế Vĩ dẫn Thập tam thúc công thăm thú vườn tược một vòng. Ông tính toán, đánh dấu phạm vi đào giếng. Thập tâm thúc công thấy hai nhà đồng tâm hiệp lực chung sức đồng lòng, kế hoạch chi tiết hợp lý khoa học, phân công công việc gọn gàng ngăn nắp. Ông rất hài lòng và thưởng thức tác phong của họ. Ông từ chối lời mời ăn bữa cơm trưa nhà Tô Thế Vĩ nên khách sáo nhận chút thịt sấy thay lễ đáp tạ.

Lo ngại trâu mệt nhọc quá độ, buổi sáng Diệp Đức Tường chỉ kéo hai vòng. Trời trong nắng nóng gay gắt, Tô Diệp miệng đắng lưỡi khô, lưng áo ướt đẫm, mồ hôi mồ kê tuôn ròng ròng. Tô Cảnh Lâm thương em gái. Cậu lấy khăn tay lau khô mặt mũi cho nàng, đau lòng nói:

“Về nhà nghỉ ngơi. Sao muội dại dột ngốc nghếch thế hả? Làm việc phải biết kiềm chế chứ. Sức lớn bao nhiêu hao sạch bấy nhiêu à?”

Tô Diệp mấp máy môi không phát nổi tiếng. Diệp Đức Tường vội đưa bình nước. Tô Diệp ừng ừng uống cạn phân nửa, miệng nhỏ nhúc nhích nuốt từng hớp. Nàng thở phào nhẽ nhõm, xoa thắt lưng hít thở. Diệp Quốc Kiện khuyên: “Diệp tử à, muội đừng cố cậy mạnh nữa. Thân thể mệt mỏi nhỡ không cao nổi thì biết làm sao? Lùn tịt như trái bí đao xấu lắm. Hôm nay chưa xong mai ta làm tiếp, dục tốc bất đạt.”

Tô Diệp ngoan ngoãn: “Vâng.”

Tô Diệp phụ Diệp Đức Tường khiêng đá lên xe trâu. Do số lượng ít nên dư không gian trống. Tô Diệp và Tô Cảnh Lâm ngồi luôn. Về sân nhà, họ dắt trâu vào chuồng, múc nước rửa sạch bụi bặm. Toàn thân khoan khoái mát mẻ. Diệp Mai chuẩn bị sẵn ba chén chè đậu xanh ngọt lịm tim gan. Nàng gọi con cháu mau vào uống bổ sung thể lực.

Tô Cảnh Lâm ngạc nhiên thốt: “Nương mua đậu xanh lúc nào đấy? Đắt vậy mà nương không tiếc ạ?”



Diệp Mai lườm cậu con trai cả, mắng: “Sáng nay mua ở tiệm tạp hóa đầu thôn. Hồi xưa nhà nghèo túi không cắc bạc thì dĩ nhiên phải nín nhịn tiết kiệm. Tình hình hiện tại khấm khá hơn dĩ nhiên nương sẽ cải thiện chất lượng cuộc sống. Nương cũng thương các con vất vả cực nhọc chứ. Con nghĩ nương keo kẹt bủn xỉn ư?”

Tô Cảnh Lâm giật thót, chân chó nịnh nót: “Đâu nào. Nương con hào phóng nhất trần gian.”

Tô Thế Vĩ vừa tiễn Thập tam thúc công xong. Diệp Mai ân cần múc một chén cho chồng. Tô Thế Vĩ thở dài cảm thán: “Chưa vào tháng sáu đã nóng cháy da cháy thịt. Hè năm nay khắc nghiệt phải biết.”

Diệp Mai giận chồng suốt ngày than trời trách đất: “Chàng bớt bớt ca thán. Năm ngoái tất tả lánh nạn khó nhọc trăm bề, khổ hơn nhiều.”

Tô Thế Vĩ đánh trống lảng: “Nàng nói đúng. Đã tặng chè cho đại ca chưa?”

Diệp Mai: “Tô Hủy đưa rồi.”

Tô Thế Vĩ đứng dậy rảo bước ra ngoài: “Ta xem tình hình đại ca dựng lán.”

Tô Cảnh Lâm và Diệp Đức Tường cũng lỉnh theo sau, xa rời vòng chiến hỏa. Tô Cảnh Lâm: “Nương, chúng con đi phụ mấy việc lặt vặt.”

Căn phòng đang ồn ào náo nhiệt bỗng trơ trọi hai mẹ con. Diệp Mai dặn dò: “Diệp tử, nương chuẩn bị nấu cơm trưa. Con vào nằm nghỉ nhé, đừng làm gì nữa.”

Tô Diệp: “Vâng”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện