Bãi chiến trường Tô Diệp quần quật hồi sáng vẫn giữ nguyên hiện trạng. Mọi người khiêng khối lớn nhất nặng nhất lên xe trâu. Xe cút kít chở đám kích thước nhỏ hơn. Dây thừng cỏ quấn bốn phía cố định. Tô Thế Vĩ quan sát con cháu hành động, trầm tư nói: “Nên lắp thêm lan can phía trước.”
Diệp Quốc Kiện: “Ý kiến hay. Cải tiến giúp giữ vững vật dụng, tránh lắc lư đổ vỡ.”
Đường lối thênh thang không một bóng cây. Tô Thế Vĩ bung dù cột vào cán gỗ. Bán kính tán che rồng chừng hơn năm mươi phân. Hắn cắm cọc gỗ xuống đất, dựng đá bốn xung quanh thật chắc chắn, đặt bình nước bên cạnh. Chỗ tạm nghỉ đơn sơ ngay gần địa phương Tô Diệp lao động.
Tô Thế Vĩ dặn dò Tô Diệp: “Con nhớ chú ý thời gian. Làm một lúc phải nghỉ một lúc. Uống nhiều nước vào. Cha sẽ bổ sung thêm, Đừng sợ hết.”
Tô Diệp: “Vâng”
Xe xướng cột chắc chắn, hàng lối gọn gàng. Đoàn quân mênh mông cuồn cuộn kéo nhau về.
Tô Diệp miệt mài đập, chừng nào thấm mệt sẽ dừng tay uống nước. Nàng lau mồ hôi tránh chảy cay mắt. Tô Diệp có điểm lặng hòa hoãn thời gian, Tô Diệp cảm giác sức lực sung mãn bất tận. Bà con xóm giềng lao xao bàn tán: “Ê, Thế Vĩ đường đường là đàn ông con trai mà tâm lý nhỉ. Thương khuê nữ chưa kìa.”
“Công nhận. Ơ này, phương pháp tránh nắng không tồi. Mai tôi cũng vần vò thử. Thế quái nào tí tẹo bóng râm chẳng có, cái xứ quỷ quái chim không thèm đẻ trứng.”
“Thế Vĩ vốn thông minh sẵn. Đầu óc linh hoạt nhiều ý tưởng.”
……………
Tô Thế Vĩ lo lắng cho con gái nên đánh xe rất nhanh. Cuối giờ thân nắng dần về tây, nhiệt độ dịu mát hơn nhiều. Tô Thế Vĩ vừa đến đã gọi Tô Diệp trú dưới dù uống nước nghỉ ngơi. Mồ hôi khô ráo thắt lưng bớt mỏi, nàng dọn thành phẩm lên thùng xe. Tô Thế Vĩ dặn nàng cất gọn công cụ, thu gom đồ dùng cá nhân và trở về cùng chuyến với cữu cữu.
Tô Diệp tranh thủ làm thêm ba mươi phút đã thấy các biểu ca xôn xao nói cười. Nàng giúp bọn họ chăng dây buộc đá rồi đeo gùi đi theo.
Sau bữa tối trăng tỏ treo đầu ngọn tre, bà con thôn xóm lục tục tới gõ cửa viếng thăm Tô gia. Họ đều muốn đặt hàng mua xe cu kít. Tô Cảnh Lâm tỉ mỉ ghi chép cẩn thận tránh sai sót thông tin. Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện quy định buổi sáng giờ mẹo rời giường làm việc, giờ thìn nghỉ ngơi. Buổi chiều trễ chút bắt đầu làm việc.
Ngày kế, Tô Thế Vĩ ở nhà đóng xe rùa. Họ dự định làm hai chiếc nên ông ngoại Diệp sang hỗ trợ. Hai nhà xếp hạng đầu tiên trong danh sách cử đại diện trả công nhật. Diêp Quốc Kiện nhận trách nhiệm đánh xe trâu. Bình minh trời trong gió nhẹ, mặt trời chưa tỏ nên vẫn vương sương sớm mát mẻ. Đại gia đình vui vẻ hợp tác thực hiện công việc, vừa làm vừa nghỉ. Buổi sáng lao động nặng, chiều họ tập trung vận chuyển thôi.
Chạng vạng Tô Thế Vĩ và Diệp Văn Giang bàn giao hai chiếc rùa. Hai thanh niên đẩy thử vài vòng, tinh thần phấn chấn. Hôm nay họ đã trải nghiệm làm việc và đích thân cảm nhận hiệu quả của thứ công cụ này nên cực kỳ mong chờ.
Tô Thế Vĩ thử cải tiến thực trạng xe cút kít. Hắn chế tạo lan can chắn phía trước, đục khớp nối dễ dàng tháo dỡ tùy trường hợp. Nhân dịp le lói chút ánh sáng cuối chiều, mọi người lắp ráp phụ tùng mới dưới sự hướng dẫn của Tô Thế Vĩ.
Ghi chú: Từ chương 51 , độ dài mỗi chương gấp 3 lần chương này.
Diệp Quốc Kiện: “Ý kiến hay. Cải tiến giúp giữ vững vật dụng, tránh lắc lư đổ vỡ.”
Đường lối thênh thang không một bóng cây. Tô Thế Vĩ bung dù cột vào cán gỗ. Bán kính tán che rồng chừng hơn năm mươi phân. Hắn cắm cọc gỗ xuống đất, dựng đá bốn xung quanh thật chắc chắn, đặt bình nước bên cạnh. Chỗ tạm nghỉ đơn sơ ngay gần địa phương Tô Diệp lao động.
Tô Thế Vĩ dặn dò Tô Diệp: “Con nhớ chú ý thời gian. Làm một lúc phải nghỉ một lúc. Uống nhiều nước vào. Cha sẽ bổ sung thêm, Đừng sợ hết.”
Tô Diệp: “Vâng”
Xe xướng cột chắc chắn, hàng lối gọn gàng. Đoàn quân mênh mông cuồn cuộn kéo nhau về.
Tô Diệp miệt mài đập, chừng nào thấm mệt sẽ dừng tay uống nước. Nàng lau mồ hôi tránh chảy cay mắt. Tô Diệp có điểm lặng hòa hoãn thời gian, Tô Diệp cảm giác sức lực sung mãn bất tận. Bà con xóm giềng lao xao bàn tán: “Ê, Thế Vĩ đường đường là đàn ông con trai mà tâm lý nhỉ. Thương khuê nữ chưa kìa.”
“Công nhận. Ơ này, phương pháp tránh nắng không tồi. Mai tôi cũng vần vò thử. Thế quái nào tí tẹo bóng râm chẳng có, cái xứ quỷ quái chim không thèm đẻ trứng.”
“Thế Vĩ vốn thông minh sẵn. Đầu óc linh hoạt nhiều ý tưởng.”
……………
Tô Thế Vĩ lo lắng cho con gái nên đánh xe rất nhanh. Cuối giờ thân nắng dần về tây, nhiệt độ dịu mát hơn nhiều. Tô Thế Vĩ vừa đến đã gọi Tô Diệp trú dưới dù uống nước nghỉ ngơi. Mồ hôi khô ráo thắt lưng bớt mỏi, nàng dọn thành phẩm lên thùng xe. Tô Thế Vĩ dặn nàng cất gọn công cụ, thu gom đồ dùng cá nhân và trở về cùng chuyến với cữu cữu.
Tô Diệp tranh thủ làm thêm ba mươi phút đã thấy các biểu ca xôn xao nói cười. Nàng giúp bọn họ chăng dây buộc đá rồi đeo gùi đi theo.
Sau bữa tối trăng tỏ treo đầu ngọn tre, bà con thôn xóm lục tục tới gõ cửa viếng thăm Tô gia. Họ đều muốn đặt hàng mua xe cu kít. Tô Cảnh Lâm tỉ mỉ ghi chép cẩn thận tránh sai sót thông tin. Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện quy định buổi sáng giờ mẹo rời giường làm việc, giờ thìn nghỉ ngơi. Buổi chiều trễ chút bắt đầu làm việc.
Ngày kế, Tô Thế Vĩ ở nhà đóng xe rùa. Họ dự định làm hai chiếc nên ông ngoại Diệp sang hỗ trợ. Hai nhà xếp hạng đầu tiên trong danh sách cử đại diện trả công nhật. Diêp Quốc Kiện nhận trách nhiệm đánh xe trâu. Bình minh trời trong gió nhẹ, mặt trời chưa tỏ nên vẫn vương sương sớm mát mẻ. Đại gia đình vui vẻ hợp tác thực hiện công việc, vừa làm vừa nghỉ. Buổi sáng lao động nặng, chiều họ tập trung vận chuyển thôi.
Chạng vạng Tô Thế Vĩ và Diệp Văn Giang bàn giao hai chiếc rùa. Hai thanh niên đẩy thử vài vòng, tinh thần phấn chấn. Hôm nay họ đã trải nghiệm làm việc và đích thân cảm nhận hiệu quả của thứ công cụ này nên cực kỳ mong chờ.
Tô Thế Vĩ thử cải tiến thực trạng xe cút kít. Hắn chế tạo lan can chắn phía trước, đục khớp nối dễ dàng tháo dỡ tùy trường hợp. Nhân dịp le lói chút ánh sáng cuối chiều, mọi người lắp ráp phụ tùng mới dưới sự hướng dẫn của Tô Thế Vĩ.
Ghi chú: Từ chương 51 , độ dài mỗi chương gấp 3 lần chương này.
Danh sách chương