Cách huấn luyện dã ngoại đã hơn tháng, chuyện Sân Mộc vừa mở màn đã bị loại lại lần nữa trở thành đề tài đầu bảng trong học viện, Sân Mộc đối với chuyện này cảm thấy có chút oan khuất.
Sau khi trở về học viện bình tĩnh một hồi, Sân Mộc lập nhóm đi xem《Giang Hồ Kiếm Ca 》của Tiêu Lâm Du. Phá vỡ làn sóng phim chiến tranh tinh tế, phong cách thuần võ hiệp lật đổ truyền thống, không sai biệt lắm với dự đoán, đưa tới vô số hưởng ứng của cư dân mạng.
Có anti fan mâu thuẫn kháng nghị, cũng có fan ngạc nhiên về thế giới võ hiệp, nhưng vô luận phê bình thế nào,《Giang Hồ Kiếm Ca 》đúng là đang phát hỏa.
Sự nghiệp Tiêu Lâm Du dần dần ổn định, Sân Mộc sao chép tác phẩm hoặc nói vớ vẩn tạo ra kịch bản mới cho Tiêu Lâm Du, làm hậu thuẫn hùng mạnh cho Tiêu Lâm Du.
Nhưng ra kịch bản mới Sân Mộc vẫn muốn đưa Viên Úc Thần xem trước, sau khi Viên Úc Thần kiểm tra xác định không có vấn đề lại giao cho Tiêu Lâm Du. Nếu đề cập quá nhiều về văn hóa cổ địa cầu, Viên Úc Thần sẽ tự mình chỉnh sửa, để tránh Sân Mộc bị hoài nghi.
Sân Mộc cùng Viên Úc Thần hợp tác viết kịch bản, khi Tiêu Lâm Du biết liền sửng sốt hồi lâu, sau đó ra tinh ảnh càng thêm nghiêm túc cẩn thận.
Bị Gia Long tập kích ở đầm lầy, sau khi trở về học viện Tứ Á có tìm Sân Mộc giải thích, Sân Mộc cũng không giận chó đánh mèo lên người Tứ Á, nhưng cũng không biểu lộ thiện ý.
Thời gian cứ thế bình đạm trôi qua, đã sắp kết thúc năm hai, tinh tế săn thú cũng sắp khai chiến.
Ở tầng cao nhất học viện, Trác Kỳ Bảo nhìn đám hoa Vân Vụ nở rộ, rung đùi đắc ý cảm khái "Sau tinh tế săn thú liền phải lên năm ba, nhớ lại lúc mới thông qua khảo hạch vào học viện, thật giống như giấc mộng."
"Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt việc học đã qua hơn phân nửa." Long Vũ nhấp miệng cười khẽ.
Tầm mắt Bách An Ngưng từ máy tính dời đi, ngẫm lại nhìn Sân Mộc nói "Sau tinh tế săn thú Sân Mộc sẽ xin tốt nghiệp trước sao?"
"Ừ." Sân Mộc giọng mũi ứng thanh, trong tinh tế săn thú lấy được thành tích tốt, sau khi vào năm ba là có thể xin tốt nghiệp đến quân bộ.
"Sau khi tốt nghiệp Sân Mộc sẽ tới Cửu Quân đi, suy cho cùng nguyên soái cũng ở đó." Mễ Phi gặm bánh mì nói.
"Cho dù không có nguyên soái, căn cứ vào năng lực của Sân Mộc cũng có thể đến quân bộ ưu tú nhất."
Hai năm vào học viện Liên Bang, mỗi người đều có sự trưởng thành riêng. Rút đi sự ngây ngô lúc đầu, Long Vũ càng thêm thành thục ổn trọng, Mễ Phi bỏ đi sự ỷ lại cùng nóng nảy, Bách An Ngưng cũng trở nên tự tin cơ trí, Trác Kỳ Bảo......
Khóe mắt Sân Mộc liếc đến Trác Kỳ Bảo, âm thầm nhắm mắt, hắn đối với hàng này không có bất cứ nhận xét gì.
"Không biết sau khi tốt nghiệp ta sẽ được điều đến quân bộ nào." Trác Kỳ Bảo bưng mặt thở dài.
"Tư Kỳ nhờ ta tiện thể nhắn với ngươi, sau khi tốt nghiệp muốn cùng ngươi làm giấy chứng kết hôn, cho nên ngươi không cần buồn rầu vào nghề khó khăn." Sân Mộc chậm rì rì nói.
Chân Trác Kỳ Bảo bị trượt thiếu chút nữa ngã quỳ, bọn Bách An Ngưng cười trộm ra tiếng. Như không thấy được biểu tình khổ bức của Trác Kỳ Bảo, Sân Mộc cố nói "Tháng trước Tư Kỳ mới vừa thăng chức, hiện tại là trung úy."
"Tha ta đi." Trác Kỳ Bảo che mặt muốn khóc. "Ta sợ hắn."
"Còn không phải lúc huấn luyện giả thuyết đã dẫm mông ngươi, làm ra vẻ cái gì." Sân Mộc bĩu môi.
Trác Kỳ Bảo trừng mắt "Ngươi làm sao biết được."
"Huấn luyện giả thuyết có con chip ghi chép, ta đã xem phát lại."
"Tư Kỳ chính là biến thái, chỉ cần hắn cười với ta ta liền run rẩy, bị hắn nhìn chằm chằm giống như bị chôn vào hố." Trác Kỳ Bảo khóc không ra nước mắt.
Rốt cuộc bọn Bách An Ngưng cũng nhịn không được cười ha hả, Sân Mộc nhìn mặt xuẩn của Trác Kỳ Bảo, trong mắt cũng hiện lên ý cười.
Khi Sân Mộc trở về túc khu Viên Úc Thần đang giúp hắn quét dọn, áo khoác quân trang của Viên Úc Thần được treo ngay thẳng, cổ áo sơ mi mở ra, lúc khom lưng mơ hồ có thể thấy được cơ bắp cường tráng.
Sân Mộc xấu hổ từ sau ôm lấy eo Viên Úc Thần, nhanh chóng rút đi quần lót nền hoa của mình trong tay Viên Úc Thần, bẹp miệng oán trách "Đừng động vào đồ của ta."
Viên Úc Thần khẽ nhếch khóe miệng, xoay người chặn ngang ôm lấy Sân Mộc "Ta chưa từng mua hình hoa cho em, ở đâu ra."
Sân Mộc dựa vào ngực Viên Úc Thần, ngón tay ngượng ngùng sờ cơ bụng cứng rắn của Viên Úc Thần. "Mua máy tính rút thăm trúng thưởng."
"Không phải mới đổi máy tính sao?" Viên Úc Thần nhéo mũi Sân Mộc nói.
"Vừa mua liền có loại mới." Sân Mộc ôm cái eo tinh tráng của Viên Úc Thần ngửa đầu lấy lòng. "Ta rất thích."
"Tiền lương của ta đều cho em, thích cái gì liền mua cái đó." Hiếm khi thấy Sân Mộc làm nũng, Viên Úc Thần sủng nịch vuốt đầu Sân Mộc nói.
"Anh thật tốt." Sân Mộc nhón chân hôn lên khóe miệng Viên Úc Thần.
Viên Úc Thần dẫn Sân Mộc về phòng, trên mặt vốn nghiêm cẩn trầm ổn mang theo ôn nhu dung túng. "Tinh tế săn thú đã sắp bắt đầu rồi, có nắm chắc không."
"Đương nhiên là có, hiện giờ ta còn sợ mấy tên viện sinh đó?" Sân Mộc ngạo kiều.
"Tuy em rất mạnh nhưng cũng không thể thiếu cảnh giác."
"Ta hiểu." Sân Mộc quan sát Viên Úc Thần một lát, giữa mày do dự nhăn lại. "Dị năng anh lại thăng cấp?"
Viên Úc Thần gật đầu nhìn bàn tay "Mấy ngày trước có nhiệm vụ thanh tước, sau khi trở về đã đột phá dị năng."
"Làm quả nhân ghen ghét thiên phú." Sân Mộc bẹp miệng chua lè nói.
Từ lần đó hướng dẫn Viên Úc Thần đột phá 5S, đường luyện dị năng của Viên Úc Thần liền trở nên thông suốt, tiến bộ thần tốc đến nỗi làm Sân Mộc cũng có chút đỏ mắt. Dựa theo cấp bậc lúc mạt thế, Viên Úc Thần lúc này hẳn là mức 3 cấp thần, đây là chênh lệch a!
"Là lúc trước em cứu vớt ta." Viên Úc Thần nhéo mặt Sân Mộc cười nói. "Lần này đột phá liên quan đến dị năng mộc hệ."
Sân Mộc đem tay áo Viên Úc Thần kéo ra, cúi đầu lẩm bẩm nói "Đó là lương thực ta cất cả vạn năm không nỡ ăn." (Sân Mộc đang nói tới viên tinh hạch hệ mộc lúc trước cho VUT)
"Nếu lúc ấy là người khác em vẫn sẽ cứu sao?" Viên Úc Thần đột nhiên hỏi.
"Có lẽ sẽ cứu, nhưng sẽ không lấy tinh hạch ra." Sân Mộc gãi quân hàm nguyên soái của Viên Úc Thần, cân nhắc tài chất. "Lúc đó ở địa cầu ta gặp anh cùng Phàn Diệp, nhưng ta chỉ thích mỗi anh, đây là duyên phận đi."
"Có thể moi thức ăn từ trong miệng ta, bây giờ nhớ lại thật là quỷ dị." Sân Mộc suy tư. "Lạt Ma lương thiện sống lôi phong, căn bản không hợp với phong cách tang thi hoàng của quả nhân đi?"
Viên Úc Thần cười ra tiếng, Sân Mộc ngửa đầu nhìn Viên Úc Thần nói "Gần đây Ôn gia thế nào."
Nhắc tới Ôn gia, biểu tình Viên Úc Thần khôi phục lại nghiêm túc "Sau vụ tai tiếng thì không hoạt động gì."
"Tốt nhất ngoan ngoãn một chút." Sân Mộc nhíu mày cười giễu. "Ôn gia cũng không phải thứ tốt, sau này đừng để bọn họ theo chân làm liên lụy không rõ."
Căn cứ theo lời Trác Kỳ Bảo, sau khi Viên gia suy tàn đầu tiên là Ôn gia từ hôn, sau đó vì bảo vệ mình mà phủi sạch quan hệ cùng Viên gia, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Viên gia diệt môn. Cũng không nghĩ Ôn gia có thể sừng sững không ngã, còn không phải dựa vào Viên Úc Thần.
Muốn hắn nói một tràng tai họa năm đó cũng không thoát khỏi can hệ cùng Ôn gia, chiến dịch thảm thiết như vậy, vì sao Viên Kình Thiên rơi vào kết cục như thế, thànhmột phế nhân, Ôn Sử lại bình yên vô sự vinh quy quê cũ? Sân Mộc càng nghĩ càng giận, hung dữ trừng mắt Viên Úc Thần "Ngay cả anh không thể thông minh một chút."
Viên Úc Thần thật vô tội, Sân Mộc đem Viên Úc Thần đẩy ra, khí phách ngồi lên eo y, nắm cổ áo Viên Úc Thần cả giận nói "Phải học chút xấu xa biết không? Quá thiện lương sẽ bị khi dễ chết."
Nhìn tiểu tang thi ương ngạnh kiêu ngạo, mắt Viên Úc Thần sâu thẳm. Không chờ Sân Mộc phản ứng kịp, Viên Úc Thần đã đè lấy ót Sân Mộc, bá đạo hôn tới.
Đần độn bị đầu lưỡi Viên Úc Thần vói vào miệng quấy rối, Sân Mộc ngốc ngốc ghé vào người Viên Úc Thần đầu óc thành hồ dán nóng bỏng.
Nụ hôn cực nóng dừng ở sau tai, Viên Úc Thần vuốt ve sườn eo Sân Mộc "Buổi chiều có tiết không?"
"Có môn chiến đấu của giáo quan Lôi Minh."
"Vậy trốn học đi." Viên Úc Thần xoay người áp Sân Mộc dưới thân, không để ý hôn lấy cái miệng đang muốn nói chuyện của Sân Mộc.
Bị Viên Úc Thần hôn đến mơ mơ màng màng, quần áo trên người cũng đều cởi xuống. Thời điểm bị Viên Úc Thần xâm nhập kia, Sân Mộc yết ớt nói "Quả nhân cho phép anh lưu lại đêm nay."
Viên Úc Thần sửng sốt, sau đó cười ra tiếng. "Hảo, ta cũng trốn học."
Màn đêm bao phủ tinh cầu, trong phòng ngủ đóng kín chưa tan kiều diễm, Viên Úc Thần ôm Sân Mộc trong bóng đêm, ôn nhu vuốt ve thân thể người yêu.
Sân Mộc lười biếng dựa vào lòng ngực Viên Úc Thần, dư vị sau kích tình mãnh liệt vẫn khống chế được thần trí, Sân Mộc ngửi hơi thở Viên Úc Thần, như có thể xuyên qua da thịt cảm nhận được huyết tinh lưu động, kích thích Sân Mộc muốn gặm cắn lên.
Sân Mộc giơ cằm xinh đẹp, ôm lấy bờ vai Viên Úc Thần "Chờ đến khi anh muốn chết, ta liền cắn một khối thịt trên người anh, nếu anh biến thành tang thi, sẽ có thể vĩnh viễn bồi ta."
Bàn tay Viên Úc Thần ma xát eo Sân Mộc, nghe xong lời Sân Mộc nói, hôn nhẹ lên cổ hắn không trả lời.
Sân Mộc ngẩng đầu nhíu mày nhìn Viên Úc Thần "Anh không muốn?"
Con ngươi thâm thúy của Viên Úc Thần nhìn chằm chằm Sân Mộc một hồi, ôn nhu vuốt tóc hắn "Sẽ quên mất em sao?"
Sân Mộc sửng sốt, cẩn thận nhớ đến tang thi ở địa cầu, chần chờ lắc đầu "Có lẽ khả năng tạm thời sẽ...... đi."
"Nhưng nếu thăng cấp thành thể trí tuệ cấp cao, sẽ có khả năng nhớ tới, dù sao đi nữa ta cũng sẽ dưỡng anh trước." Sân Mộc giải thích.
Viên Úc Thần xoa đầu Sân Mộc, ôm hắn đè dưới thân "Còn nửa đêm nữa, chúng ta tiếp tục."
"......" Sân Mộc. "Viên Úc Thần, anh chính là gia súc!!"
Trác Kỳ Bảo bọc áo ngủ rút trên giường trò chuyện cùng Tư Kỳ, Tư Kỳ ở trần thân trên như vừa mới tắm xong, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm chân Trác Kỳ Bảo, ý cười âm trầm trên khóe miệng làm cả người Trác Kỳ Bảo dựng lông.
Không phải Trác Kỳ Bảo sợ, mà Tư Kỳ căn bản có bệnh tâm thần. Đời trước sau khi Viên gia bị diệt, Cửu Quân cũng bị giải tán, quan quân thân cận cùng Viên Úc Thần cơ hồ đều bị liên lụy.
Sau khi Tư Kỳ ra khỏi ngục giam, lén đi tập kích quân đội một trận phá hủy toàn bộ vũ khí chiến hạm, điên cuồng đánh lên tổng bộ chính phủ Liên Bang. Đêm đó toàn bộ tinh cầu đều rúng động, ngọn lửa thiêu đốt trong đêm, như là đang tế vong linh Cửu Quân.
"Tiểu Bảo, ngày mai ta có ngày nghỉ, hẹn hò đi." Tư Kỳ chống cằm cười nói.
Trác Kỳ Bảo liều mạng lắc đầu "Ta có tiết."
"Nhưng ta xem chương trình học của ngươi, ngày mai trừ bỏ tiết huấn luyện không có đạo sư giảng a." Tư Kỳ mở chương trình học của Trác Kỳ Bảo, khó hiểu.
Trác Kỳ Bảo trừng mắt "Vì sao ngươi có bản ghi chương trình học của ta!"
"A!" Tư Kỳ dựa vào ghế, hai chân nhàn nhã gác lên bàn. "Chép lại của nguyên soái đó."
"Viên nguyên soái......" Trác Kỳ Bảo vừa định hỏi Viên Úc Thần làm sao có được, đầu lại đột nhiên nghĩ đến Sân Mộc, cậu và Sân Mộc cùng lớp, chương trình học đương nhiên cũng giống nhau.
"Ngày mai gặp nha ~" Tư Kỳ tâm tình vui sướng vẫy tay.
"Nếu ta không đi sẽ như thế nào." Trác Kỳ Bảo căng da đầu giả vờ cứng rắn.
"Nếu không đi a." Nụ cười Tư Kỳ chậm rãi mất đi, dần dần trở nên âm trầm khủng bố. "Giết ~ không ~ tha."
"Ta đi!!!" Thật muốn khóc mần xao đây.
"Hài tử thông minh rất làm người ta thích." Tư Kỳ khôi phục nụ cười không đứng đắn. "Ngày mai gặp nhé."
"Ngày mai gặp." Đóng quang não, Trác Kỳ Bảo động kinh quay cuồng gào khan trên giường.
Bách An Ngưng ôm máy tính đi ngang qua, sâu kín liếc sang, quyết đoán nhấc chân bỏ đi. Cậu nhớ Sân Mộc đã từng nhận xét về Trác Kỳ Bảo "Xuẩn là bệnh, phải trị."
Sau khi trở lại phòng, Bách An Ngưng dựa vào cửa sổ xuất thần nhìn bầu trời, Trác Kỳ Bảo cách vách quỷ khóc sói gào, căn bản khiến cậu không thể tĩnh tâm nghiên cứu số liệu.
"Thôi đi, vẫn là sang dỗ dành a." Khi Bách An Ngưng lắc đầu chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhìn thấy Long Khoang từ ngoài túc khu đi đến.
Long Khoang ngẩng đầu nhìn Bách An Ngưng bên này, tầm mắt chạm vào nhau, ánh mắt Long Khoang lãnh đạm thâm u, phảng phất như có thể nhìn thấy bí mật sâu thẳm nhất trong nội tâm người khác. Bách An Ngưng hơi nhíu mày, duỗi tay đóng cửa sổ xoay người rời đi.
Nhìn Bách An Ngưng đóng chặt cửa sổ, Long Khoang thu lại ánh mắt. "Con trai Bách Viễn sao?"
Danh sách chương