Thiên thạch bay lơ lửng khiến người dân Lam Á tinh khủng hoảng, thông tin từ quang não Viên Úc Thần được Liên Bang coi trọng rất cao, viện nghiên cứu nhanh chóng tổ chức hội nghị khẩn cấp.
Thông tin của Viên Úc Thần chỉ nói về việc nghiên cứu chế tạo huyết thanh, không có chút nào đề cấp đến tư liệu thiên thạch virus. Không cách nào liên lạc với Viên Úc Thần, định vị vị trí quang não Viên Úc Thần, lại phát hiện quang não Viên Úc Thần đã bị vứt bỏ.
Tư liệu viện nghiên cứu không giải được càng nhiều, nhưng nỗi sợ thiên thạch virus là thật sự, chỉ có thể triệu tập tất cả nghiên cứu viên Liên Bang, mau chóng nghiên cứu chế tạo thật nhiều huyết thanh virus.
Thiên thạch virus lơ lửng trên không trung, theo huyết sắc ngày càng nồng đậm, màu của thiên thạch bắt đầu dần dần ảm đạm. Không trung nhiễm hồng cực kỳ giống trong trò chơi "Tận thế", thế giới màu đỏ kia.
Sân Mộc ngửa đầu nhìn thiên thạch bay lơ lửng, đồng tử huyết sắc lộ ra âm lãnh. Gia Long đứng ở nơi cao, trên mặt lạnh nhạt lộ ra thoải mái. "Sẽ sớm kết thúc."
"Tư liệu nghiên cứu virus, huyết thanh đều là bị các ngươi mang đi." Vẻ mặt Sân Mộc hờ hững. "Những thiên thạch mất đi kia cũng là do các ngươi thu nhặt."
"Đến bây giờ ngươi còn không muốn đi theo chúng ta." Gia Long nhìn về Sân Mộc.
"Nếu ta nguyện ý mang các ngươi trở về, ngươi có thể ngừng lại hết thảy sao?"
"Không thể."
Khóe miệng Sân Mộc khẽ nhếch, đôi mắt châm chọc nhìn Gia Long, cười nhạo "Vậy thì không cần vô nghĩa."
Gió lốc ngưng tụ trong lòng bàn tay, trên mặt tái nhợt của Sân Mộc mang theo nụ cười khinh miệt. "Gia Long, quyết thắng bại đi."
Cảm giác được uy áp của Sân Mộc, giữa mày Gia Long không khỏi nhíu lại "Ngươi vậy mà lại cưỡng chế đột phá."
"Ngươi hại ta mất đi tất cả, bây giờ ta còn cái gì để bận tâm." Khe nứt tinh hạch đang mở rộng, vốn lúc cứu Viên Úc Thần tinh hạch đã bị hư tổn, hiện giờ lại càng thêm yếu ớt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nát ra.
Lĩnh vực không gian giam cầm xung quanh Sân Mộc, Sân Mộc hóa gió lốc thành đao bổ nứt bốn phía, lưu lại hố sâu trăm mét trên mặt đất.
Sân Mộc tới gần Gia Long cận chiến, lực đạo sắc bén hung hăng phá hủy kiến trúc xung quanh, Gia Long và Sân Mộc đều dốc hết toàn lực, dị năng vượt qua cấp đỉnh 5S mang đến lực phá hoại và khủng bố.
Gió lốc bạo ngược vây quanh Gia Long, cắn nát quần áo Gia Long, cắt lấy huyết nhục y. Không gian cách ly của Gia Long tách ra lĩnh vực nghiền áp, lưu lại trên thân thể Sân Mộc đầy vết thương sâu tận xương.
Sân Mộc và Gia Long đều bị thương trong chiến đấu kịch liệt, thân thể đang nhanh chóng khép lại, Gia Long lạnh lùng nhìn Sân Mộc nói "Dị năng của ngươi đang thoái hóa nghiêm trọng, cho dù cưỡng chế đột phá cũng không phải đối thủ của ta."
"Vậy ngươi liền giết ta." Sân Mộc hướng quyền đến đánh Gia Long, Gia Long lui về sau vài bước, mặt đất vỡ ra bay lên đầy bụi đất.
Tuy dị năng Sân Mộc yếu hơn Gia Long, nhưng ở mạt thế Gia Long bị vây trong phòng thí nghiệm, mà Sân Mộc lại là từng năm chém giết nơi địa ngục, kinh nghiệm tuyệt đối mạnh hơn Gia Long.
Sân Mộc điên cuồng công kích khiến Gia Long khó mà chống đỡ, vô pháp khống chế dị năng công kích, khiến thân thể Sân Mộc thương tổn càng thêm nghiêm trọng.
Kiếm gió đâm thủng bụng Gia Long, mà trái tim Sân Mộc cũng bị đao không gian của Gia Long cắn nát. Sân Mộc ngã vào trong vũng máu, Gia Long cũng lui về phía sau ngã vào đống đổ nát.
Hắc ảnh đột nhiên thoáng hiện bên người Sân Mộc, đem Sân Mộc từ trong vũng máu bế lên ôm vào lòng ngực. Hơi thở quen thuộc, ngũ quan sắc bén lãnh ngạnh làm khóe miệng Sân Mộc gian nan cong lên, muốn nói chuyện nhưng lại phun ra càng nhiều máu.
Tứ Á xuất hiện theo Viên Úc Thần, lúc nhìn thấy Gia Long bị thương thì muốn nói lại thôi, gương mặt non nớt diễm lệ lộ ra do dự.
Võ Nguyệt đi vào chiến trường nâng Gia Long dậy, nhíu mày nhìn về phía Tứ Á. Tứ Á nắm chặt góc áo nhẹ lẩm bẩm "Sân Mộc thích y, ta liền dẫn y tới."
Ôm thân thể chồng chất vết thương của Sân Mộc, thân thể yếu ớt tẩm đầy máu, như con thú bông oa oa rách nát.
Trái tim Viên Úc Thần tựa như bị bóp nghẹn, hai mắt cũng bị nhiễm huyết sắc. Ngọn lửa thiêu đốt dưới chân, lan tràn bốn phía vây quanh Gia Long cùng Võ Nguyệt.
Lòng bàn tay Võ Nguyệt xoay tròn không khí, cuốn ra xung quanh nhưng căn bản không thể làm gì ngọn lửa đó. Đồng tử Võ Nguyệt co rút, kinh sợ nhìn về phía Viên Úc Thần.
Dây đằng màu xanh biếc sinh trưởng trong hỏa diễm, Võ Nguyệt đỡ Gia Long tránh né, khí tức sắc bén chặt đứt dây đằng. Có chút bất cẩn bị dây đằng đánh trúng, vết thương đau nhức hư thối vậy mà không thể khép lại.
"Dây đằng này có cổ quái." Gia Long đem lĩnh vực không gian bảo vệ y cùng Võ Nguyệt.
Viên Úc Thần bị lửa giận thiêu đốt mất đi lý trí, Sân Mộc suy yếu trong ngực khiến y phẫn nộ muốn giết hết mọi người. Cái gì tang thi cái gì quái vật, y sâu sắc yêu đứa nhỏ này, vì sao lại muốn ngăn cản bọn họ ở bên nhau.
Ngọn lửa hòa tan vòng bảo hộ của lĩnh vực không gian, dây đằng gai hướng tới Gia Long, Võ Nguyệt cứu không kịp chỉ có thể liều mạng đẩy Gia Long ra, dùng thân thể của mình ngăn cản công kích trí mạng này cho Gia Long.
Dây đằng đâm thủng ngực Võ Nguyệt, thân thể theo dây đằng mấp máy bị ăn mòn, Gia Long trừng to hai mắt. "Võ Nguyệt!!"
"Không được!" Tứ Á chặt đứt dây đằng của Viên Úc Thần, giang hai cánh tay che trước người Viên Úc Thần. "Đừng giết Võ Nguyệt và Gia Long, ta có biện pháp cứu Sân Mộc, cầu xin ngươi."
Tầm mắt Viên Úc Thần lạnh lùng âm hiểm nhìn Tứ Á, hai tay đang ôm Sân Mộc thoáng siết chặt, tựa như muốn ủ ấm cho thân thể lạnh lẽo của hắn.
"Viên nguyên soái, đi theo ta đi." Âm thanh khàn khàn từ sau truyền đến, Viên Úc Thần xoay người nhìn thấy Lư Sâm đang đứng ở một góc.
Viên Úc Thần chau mày hiển nhiên cũng không tín nhiệm Lư Sâm, Lư Sâm khẽ thở dài "Quân Thiệu ở chỗ ta, ngươi hẳn là tin tưởng huấn luyện viên của ngươi."
Viên Úc Thần cúi đầu nhìn vẻ mặt thống khổ của Sân Mộc, lạnh giọng bảo Tứ Á đuổi theo, xoay người rời đi cùng Lư Sâm.
Trên dây đằng có huyết thanh Ôn Hạo đưa, có thể tinh lọc virus cũng có thể tạo thành tổn thương không thể khôi phục với tang thi, thân thể Võ Nguyệt bị đâm thủng, cho dù lúc này y không giết hắn, hắn cũng sống không lâu.
Tứ Á lo lắng nhìn Võ Nguyệt cùng Gia Long, do dự theo Viên Úc Thần rời đi. Võ Nguyệt tựa vào người Gia Long nhìn theo bóng Sân Mộc, khóe miệng cười đau thương. "Chúng ta chỉ muốn về nhà."
Viên Úc Thần đi theo Lư Sâm tránh né người qua đường, dọc theo hẻm nhỏ hẻo lánh trở lại cửa hàng duy tu Lư Sâm, Viên Úc Thần đặt Sân Mộc lên giường, dịu dàng lau đi vết máu trên mặt hắn.
"Huyết thanh khắc chế virus đã được nghiên cứu ra, Liên Bang dựa vào kế hoạch nghiên cứu, chuẩn bị làm ra vật bạo phá (nổ) phóng lên không trung, tinh lọc thiên thạch virus." Mặc Lung Ỷ xuất hiện phía sau Viên Úc Thần nói.
Quân Thiệu đem khăn ướt đưa cho Viên Úc Thần, an ủi vỗ vai y. "Liên Bang hiện giờ đã tuyên bố lệnh bắt giữ với ngươi, nếu có bất kỳ phản kháng nào giết chết không luận tội."
"Thật là quyết đoán a." Viên Úc Thần nhẹ giọng giễu cợt.
"Muốn giết ngươi chính là nguyên thủ." Vẻ mặt Mặc Lung Ỷ lạnh băng.
Động tác lau người cho Sân Mộc của Viên Úc Thần hơi khựng lại, nghiêng mặt nhìn về phía Mặc Lung Ỷ, trong mắt hiện lên kinh ngạc.
"Có một số việc ngươi từng hỏi ta, nhưng ta không nói với ngươi, là vì khi đó ngươi còn chưa đủ thành thục, vô pháp thừa nhận chân tướng tàn nhẫn." Quân Thiệu nói.
"Rốt cuộc là chuyện gì, nói rõ ràng với ta." Viên Úc Thần áp chế cảm xúc lạnh giọng nói.
Quân Thiệu nhìn Mặc Lung Ỷ, Mặc Lung Ỷ trầm mặc một lát khẽ thở dài "Nguyên thủ là ca ca của ta ngươi biết đó, trước đây ta rời khỏi nhà thành lập học viện Liên Bang, ngươi biết nguyên nhân không?"
"Năm đó phụ thân Bách An Ngưng soạn ra một tổ số liệu, hợp tác cùng Lư Sâm nghiên cứu tạo ra một loại vũ khí kiểu mới, chuẩn bị vận dụng vào trong chiến tranh." Mặc Lung Ỷ nhìn về phía Lư Sâm, Lư Sâm cúi đầu ngồi trong góc tối, nắm tay siết chặt rõ ràng lộ ra vẻ không bình tĩnh.
"Gia gia ngươi Viên Kình Thiên phụng mệnh quét sạch tinh địch xâm lấn, Quân Thiệu chỉ huy Thập Thất Quân làm hậu viên lại chậm chạp không đến. Trình tự vũ khí của Lư Sâm và Bách Viễn bị lỗi không thể sử dụng, Viên Kình Thiên bị bao vây, dị năng bị phế hai chân không còn."
"Cái này ta đều biết." Viên Úc Thần nói.
Mặc Lung Ỷ nhếch khóe miệng, vẻ mặt lộ ra nụ cười châm chọc. "Trình tự vũ khí của Lư Sâm và Bách Viễn có lỗi là bởi vì bị lén thay đổi, Quân Thiệu chỉ huy Thập Thất Quân làm hậu viên chậm chạp không đến, đó là vì bọn họ bị vũ khí của Lư Sâm và Bách Viễn thiết kế ra vây khốn."
Đồng tử Viên Úc Thần phóng đại, phẫn nộ không thể tin nhìn Mặc Lung Ỷ. "Đây là......"
"Là nguyên thủ mà ngươi trung thành kính ngưỡng bày ra, hắn để ta đính hôn cùng trung tướng trợ giúp cho hắn, sau khi ta biết những chuyện dơ bẩn này thì giết chết gã ta."
"Quân Thiệu vì cứu ta mà ôm hết tội trạng, mà ta lấy bí mật làm điều kiện cứu mạng Quân Thiệu, rời khỏi quân chính Liên Bang thành lập học viện Liên Bang."
"Vì ta và Bách Viễn thiết kế vũ khí bị sai sót." Lư Sâm che mặt cười khổ, nước mắt theo khe hở ngón tay rơi xuống. "Sau đó Bách Viễn ôm lấy toàn bộ trách nhiệm, trên đường đi lưu đày thì tự sát. Ta vì vậy giữ được một mạng, nhưng cái gì cũng không làm được."
"Viên Kình Thiên cùng Ôn Sử bị bao vây, nhưng vì sao Ôn Sử không có việc gì mà gia gia ngươi lại trọng thương. Ôn Sử đi theo nguyên thủ không biết giết oan hết bao nhiêu trung nghĩa, nếu không phải Viên Kình Thiên biến thành phế nhân, ngươi cảm thấy ông ta có thể sống đến bây giờ sao."
"Còn có lần trước ngươi bị tập kích lúc làm nhiệm vụ tinh hệ, cũng là do nguyên thủ tính kế." Quân Thiệu lạnh giọng nói. "Ngươi thật sự cho rằng Tiêu Duệ An làm những cái đó hắn không biết sao? Nếu không có hắn ngầm trợ giúp, Tiêu Duệ An có thể thuận lợi như vậy?"
"Đủ rồi!" Viên Úc Thần quát lớn, khí thế bạo ngược khiến chân Mặc Lung Ỷ và Quân Thiệu lảo đảo lui về sau, lo lắng nhìn Viên Úc Thần cảm xúc không xong.
Lúc này trong đầu Viên Úc Thần rất loạn, dị năng thác loạn trong cơ thể khiến y vô pháp áp chế, những chuyện ngoài ý muốn không ngừng hiện lên trong đầu y, huynh đệ chết trận chiến hữu tuyệt vọng xuất ngũ.
Tầm mắt Viên Úc Thần đang xoay tròn, đầu óc choáng váng đau đớn. Tín ngưỡng trung thành đã từng thề chỉ giây lát bị sụp đổ, Viên Úc Thần đột nhiên cảm thấy thứ mình gọi là trách nhiệm tựa như trò cười.
"Vì sao......" Viên Úc Thần quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ bừng. "Vì sao phải làm như vậy!"
"Bởi vì ngươi quá mạnh, thế lực Viên gia quá lớn, làm hắn cảm giác bị uy hiếp."
Quân Thiệu đến bên cạnh Viên Úc Thần, ôm lấy bả vai y khẽ nói "Viên Úc Thần, dẫn Sân Mộc rời khỏi nơi này đi, cái tinh cầu này đã không còn chỗ cho các ngươi dung thân, hắn sẽ không tha cho các ngươi."
Ngón tay lạnh lẽo cầm lấy tay Viên Úc Thần, Viên Úc Thần thoáng khôi phục lý trí, biểu tình dữ tợn nhìn phía Sân Mộc.
Sân Mộc cầm tay trấn an Viên Úc Thần, khuôn mặt trắng bệch lộ ra nụ cười khẽ. "Đừng sợ."
Nhớ đến Sân Mộc đã từng nói qua với y. "Sau khi tín ngưỡng anh kiên trì bị sụp đổ, anh sẽ thừa nhận tàn nhẫn đó như thế nào."
Viên Úc Thần chảy nước mắt, nắm chặt tay Sân Mộc khẽ hôn. "Thực xin lỗi......"
"Kỳ thật, anh mới là đứa nhỏ." Sân Mộc thở dài. "Úc Thần nên trưởng thành."
"Không." Viên Úc Thần lắc đầu áp chế tiếng khóc thống khổ. "Không cần." Cái giá của sự trưởng thành quá lớn, y trả không nổi.
"Không được tiếp tục tin tưởng bất cứ kẻ nào, muốn tồn tại, chỉ sống vì bản thân mình." Sân Mộc chậm rãi đặt tay lên trán, chống đỡ sức lực còn sót lại ngưng tụ dị năng lần cuối.
Làn gió mỏng manh cắt mở trán Sân Mộc, Sân Mộc tự mình lấy tinh hạch ra, trước ánh mắt hoảng sợ của Viên Úc Thần, mỉm cười đem tinh hạch đặt vào trong tay Viên Úc Thần.
Tinh hạch đã nát, hắn không còn cách nào tiếp tục chống đỡ, đây là lễ vật cuối cùng hắn có thể để lại cho Viên Úc Thần. Tinh hạch tang thi hoàng cho dù có bị hư hao, nhưng năng lượng còn lại trong đó cũng đủ giúp Viên Úc Thần đột phá đỉnh cấp thần. Khi đó, sẽ không có ai khi dễ được tên ngốc này nữa.
Viên Úc Thần hoảng sợ nhìn Sân Mộc dần dần nhắm mắt, sợ hãi và tuyệt vọng chôn vùi tâm Viên Úc Thần. Nắm chặt bàn tay cứng đờ lạnh lẽo của Sân Mộc, tim Viên Úc Thần tựa như đang bị hung hăng xé nát, khó nén được tiếng khóc sợ hãi.
"Tiểu Mộc!!!"
Danh sách chương