Editor: LALA
Buổi trưa mặt trời tàn nhẫn thiêu đốt mặt đất, từng đợt nóng phả vào người, da thịt bốc cháy.
Kiều Uyển Uyển xách giỏ thức ăn cho gia đình, đi trên con đường lầy lội ngoằn ngoèo với những cây lúa xanh mướt, chỉ cảm thấy nếu không nhanh trở về, sẽ bị nóng cho ngất xỉu.
Mọi người trong làng nói rằng cô yếu ớt, không giống gái quê chút nào, làm một việc nhỏ là có thể mệt và ngất xỉu, tay không thể nhấc vai không thể gánh, cả người đầy tật xấu như cô gái được nuông chiều trong thành phố.
Cô cũng không muốn, đây là từ trong bụng mẹ ra, bàn tay mền mại đã bị nắng cháy rồi.
Cô cau mày, kéo mạnh tay áo xuống, không ngờ, không để ý đâm đầu vào một người người đàn ông.
Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn có 4 túi, thân người cao và mảnh khảnh, da không ngăm đen như những người đàn ông thô kệch trong làng, mà lạnh và trắng hơn, các đường nét mặt của anh ấy dường như đã được ông trời chạm khắc cẩn thận, đẹp trai và quyến rũ đến nghẹt thở, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng quyến rũ khó tả.
Đôi mắt đen sâu thẳm dưới hàng mi dài và cong của anh, nhìn chằm chằm, mang đến áp lực ép người khó cưỡng. Vẻ ngoài giống nam thần mà cô thầm thương trộm nhớ trong thế giới, trông giống hệt nhau.
Trái tim cô “Thình thịch!” nhảy mạnh, nhịn không nổi nhìn người đàn ông kia thêm vài lần, người nam thần của cô sẽ không nhìn cô lạnh lùng như vậy.
Xác định người đàn ông đó không phải là người nam thần mà cô thầm thương trộm nhớ, cô có chút thất vọng kéo vành mũ rơm xuống, móc vào đầu, cắp giỏ định đi qua người đàn ông này như vậy.
Ngược lại bị người đàn ông này cản đường.
Kiều Uyển Uyển ở bên trái, người đàn ông ở bên trái, Kiều Uyển Uyển ở bên phải, người đàn ông ở bên phải
Người trông giống hệt, lại có thể là lưu manh! Kiều Uyển Uyển cay đôi lông mày xinh đẹp, trừng đôi mắt hoa đào như nước mùa thu nhìn anh ta: “Anh làm gì vậy? Nếu như không tránh ra, tôi gọi người!”
Người đàn ông dường như được câu nói rất buồn cười, từng bước từng bước đẩy cô dựa lưng vào gốc cây.
Tống Duyên Minh nhìn xuống, không thèm nhìn để cưới cô, anh không biết xấu hổ tung tin đồn, nói anh lúc cứu cô dưới sông đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể cô, còn ôm cô, nếu không cưới cô thì người phụ nữ treo cổ.
Trên thực tế, anh chỉ là lúc đi qua hồ, tìm Kiều Uyển Uyển hỏi đường mà thôi!
Không ai muốn bị người khác lên kế hoạch hãm hại kết hôn, Tống Duyên Minh cũng vậy.
Buổi trưa mặt trời tàn nhẫn thiêu đốt mặt đất, từng đợt nóng phả vào người, da thịt bốc cháy.
Kiều Uyển Uyển xách giỏ thức ăn cho gia đình, đi trên con đường lầy lội ngoằn ngoèo với những cây lúa xanh mướt, chỉ cảm thấy nếu không nhanh trở về, sẽ bị nóng cho ngất xỉu.
Mọi người trong làng nói rằng cô yếu ớt, không giống gái quê chút nào, làm một việc nhỏ là có thể mệt và ngất xỉu, tay không thể nhấc vai không thể gánh, cả người đầy tật xấu như cô gái được nuông chiều trong thành phố.
Cô cũng không muốn, đây là từ trong bụng mẹ ra, bàn tay mền mại đã bị nắng cháy rồi.
Cô cau mày, kéo mạnh tay áo xuống, không ngờ, không để ý đâm đầu vào một người người đàn ông.
Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn có 4 túi, thân người cao và mảnh khảnh, da không ngăm đen như những người đàn ông thô kệch trong làng, mà lạnh và trắng hơn, các đường nét mặt của anh ấy dường như đã được ông trời chạm khắc cẩn thận, đẹp trai và quyến rũ đến nghẹt thở, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng quyến rũ khó tả.
Đôi mắt đen sâu thẳm dưới hàng mi dài và cong của anh, nhìn chằm chằm, mang đến áp lực ép người khó cưỡng. Vẻ ngoài giống nam thần mà cô thầm thương trộm nhớ trong thế giới, trông giống hệt nhau.
Trái tim cô “Thình thịch!” nhảy mạnh, nhịn không nổi nhìn người đàn ông kia thêm vài lần, người nam thần của cô sẽ không nhìn cô lạnh lùng như vậy.
Xác định người đàn ông đó không phải là người nam thần mà cô thầm thương trộm nhớ, cô có chút thất vọng kéo vành mũ rơm xuống, móc vào đầu, cắp giỏ định đi qua người đàn ông này như vậy.
Ngược lại bị người đàn ông này cản đường.
Kiều Uyển Uyển ở bên trái, người đàn ông ở bên trái, Kiều Uyển Uyển ở bên phải, người đàn ông ở bên phải
Người trông giống hệt, lại có thể là lưu manh! Kiều Uyển Uyển cay đôi lông mày xinh đẹp, trừng đôi mắt hoa đào như nước mùa thu nhìn anh ta: “Anh làm gì vậy? Nếu như không tránh ra, tôi gọi người!”
Người đàn ông dường như được câu nói rất buồn cười, từng bước từng bước đẩy cô dựa lưng vào gốc cây.
Tống Duyên Minh nhìn xuống, không thèm nhìn để cưới cô, anh không biết xấu hổ tung tin đồn, nói anh lúc cứu cô dưới sông đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể cô, còn ôm cô, nếu không cưới cô thì người phụ nữ treo cổ.
Trên thực tế, anh chỉ là lúc đi qua hồ, tìm Kiều Uyển Uyển hỏi đường mà thôi!
Không ai muốn bị người khác lên kế hoạch hãm hại kết hôn, Tống Duyên Minh cũng vậy.
Danh sách chương