Editor: Cafe26

Mấy tên đám người Vương Lai Phúc, lớn tiếng reo lên.

Kiều Uyển Uyển xấu hổ tức giận muốn tát chết đám lưu manh thối này, nhưng sức lực của cô quá yếu đuối, chỉ có thể dùng ánh mắt hận không thể giết bọn họ, hung dữ trừng trừng mắt nhìn Vương Lai Phúc.

Đúng lúc này, một màn kỳ diệu xuất hiện.

Kiều Uyển Uyển phát hiện cảnh vật xung quanh cô đột nhiên thay đổi, một màn sương mù bao phủ khắp nơi, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của một căn nhà cách đó không xa.

Cô cau mày, vượt về hướng về phía ngôi nhà, vừa chạy vừa la to: “Có ai không!”

Cô gọi mãi, cũng không có ai trả lời, nơi này yên tĩnh, giống như chỉ có một mình cô.

Lúc này cô đã đi tới trước nhà, đây là một ngôi nhà ngói xanh tường trắng, xung quanh nhà có một mảng đất lớn trồng rau, cách đó không xa còn có một dòng suối nhỏ, một cây cầu nhỏ bắc qua dòng suối trong suốt.

Kiều Uyển Uyển mơ hồ

Đây là nơi nào?


Tại sao cô lại đột nhiên đến nơi đây?

Cho đến khi cô đi vào trong phòng, nhìn thấy những đạo cụ bày trong phòng, mới giật mình nhớ ra, trong cốt truyện ban đầu cô có không gian!

Làm thế nào cô có thể quên một việc quan trọng như vậy.

Đạo cụ trong phòng, sẽ căn cứ vào cấp bậc của cô, cùng với nhu cầu không ngừng biến đổi, nhưng mà cô cần đi chữa bệnh cứu người mới có căn cứ thăng cấp.

Cô tìm một vòng trong phòng, thấy một cái túi bên trên viết “Lễ vật tân thủ”, sau khi mở ra phát hiện bên trong quả nhiên có một quyển sách, tên là 《Thuật phòng thân của con gái》

Cô lấy ra nhíu mày nhìn, cho dù bây giờ cho cô một quyển bí tịch võ công, cô cũng không học kịp a.

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, quyển sách kia lập tức từ trong tay cô bay ra, chui vào trong đầu cô, trong nháy mắt cô đã cảm nhận cơ thể trở nên nhẹ nhàng, sau đó không cách nào khống chế bắt đầu vung quyền đá chân, một bộ quyền đánh xong, cô lại có thể học được như vậy!

Ta…!

Cái này là quá thần kỳ!

Quá tuyệt



Bây giờ cô đã biết đánh nhau, đi ra ngoài liền đem mấy tên lưu manh thối của Vương Lai Phúc kia giáo huấn một trận ra trò!

Nhưng làm thế nào để đi ra ngoài được đây?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, cô lại lóe lên xuất hiện bên ngoài không gian.

Lúc này, Vương Lai Phúc rất nhanh lại hung ác nắm lấy cằm cô: “Đứng ở trước mặt ta giả bộ Tam Trinh Cửu Liệt (người góa phụ trung thành với cái chết để tưởng nhớ chồng mình)! Đừng tưởng rằng ta không biết những chuyện không biết xấu hổ mà cô đã làm với Tống Duyên Minh, chúng ta đều là người cùng một loại người! Nếu cô dám treo cổ trước cửa nhà chúng ta, cô có tin hay không, ta có thể để cho cả nhà cô chôn theo cùng cô không?”

Tuy rằng bây giờ là xã hội cai trị đất nước bằng pháp luật, nhưng Vương Lai Phúc chính là một thôn bá, rất ngang tàng!

Nếu để hắn tức giận, nói không chừng hắn có thể làm ra chuyện giết người phóng hỏa.

Chẳng qua Kiều Uyển Uyển không phải cơ thể ban đầu, đối nhà họ Kiều cũng không có tình cảm gì, hơn nữa người nhà họ Kiều không nói một lời liền muốn bán cô cho tên súc sinh như Vương Lai Phúc, cô nghe thấy Vương Lai Phúc uy hiếp nhà họ Kiều, cũng chẳng sợ gì.

Cô nghiến răng nói: “Vậy, Hãy xem ai lợi hại hơn!”

Vương Lai Phúc nhịn không được mà cười: “Ha ha ha! ta thích ớt cay nhỏ như cô, giỏi thật!”

Hắn nói xong, nắm lấy cằm Kiều Uyển Uyển, cúi người hôn xuống...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện