Editor: Cafe26
Kiều Uyển Uyển mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, với ánh nhìn khó tin trừng mắt nhìn Tống Duyên Minh.
“Anh nói đùa phải không?”
Tống Duyên Minh chán ghét cơ thể ban đầu như vậy, làm sao lại có thể chủ động muốn ngủ chung phòng với cô? Nhưng Tống Duyên Minh nói: “Muộn như vậy rồi, ai còn rãnh rỗi như vậy mà đi đùa giỡn với cô?”
Nói xong, Tống Duyên Minh duỗi chân bước dài về phía trước, đi về phía phòng.
Kiều Uyển Uyển đứng ngây tại chỗ như không phải không muốn đi theo, mà cũng chẳng phải là muốn đi theo.
Thôi bỏ đi, dù sao cơ thể ban đầu cũng đã cùng Tống Duyên Minh có bao nhiêu là tin đồn thất thiệt rôi, cũng chẳng phải là thanh danh tốt đẹp gì rồi, nếu cô gặp phải những người đã quá nửa đêm còn lưu lạc trên đường phố, chẳng phải là tự mình gây khó dễ sao?
Nghĩ đến đây, cô vội vàng đuổi theo Tống Duyên Minh.
Tống Duyên Minh nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến “Bịch bịch bịch” , ánh mắt càng thêm sâu lắng.
Tên lừa đảo, còn nói không muốn gả cho anh, cứ xem xem cái tốc độ đuổi theo này, đúng là rất nhanh.
Khóe môi Tống Duyên Minh khẽ nhếch lên.
Anh lấy chìa khóa ra rồi mở cửa phòng.
Kiều Uyển Uyển đi theo sau, nhìn vào trong phòng, tuy rằng không bật đèn, nhưng bởi có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào phòng, nên đại khái cũng có thể nhìn rõ bài trí trong phòng.
Đây là một phòng đơn, bên trong chỉ có mỗi một chiếc giường gỗ nhỏ rộng một mét năm, đặt cạnh cửa sổ là chiếc bàn, cùng một cái ghế. Nói cách khác, toàn bộ căn phòng không có nơi nào khác để ngủ ngoại trừ trên chiếc giường đơn.
Lẽ nào họ phải ngủ chung một giường này ư?
Kiều Uyển Uyển dường như muốn thối lui.
“Lạch cạch!”
Tống Duyên Minh bật đèn sang lên, ánh đèn màu cam trong chớp mắt chiếu sáng cả căn phòng đơn nhỏ hẹp.
Anh bước vào phòng trước, ném cái chìa khóa phòng lên bàn: “Đóng cửa lại đi”.
Kiều Uyển Uyển đứng ở cửa không nhúc nhích, cô mím môi: “Việc này, chúng ta ngủ như thế nào đây”.
Tống Duyên Minh liếc nhìn cô một cái: “Chỉ có một cái giường, còn hỏi ngủ như thế nào nữa ? ”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Uyển Uyển chợt đỏ ửng cả lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tống Duyên Minh, tôi có chuyện muốn nói rõ ràng với anh”.
Tống Duyên Minh bình tĩnh, chân sải dài bước tới, liền đi về phía cô.
Kiều Uyển Uyển mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, với ánh nhìn khó tin trừng mắt nhìn Tống Duyên Minh.
“Anh nói đùa phải không?”
Tống Duyên Minh chán ghét cơ thể ban đầu như vậy, làm sao lại có thể chủ động muốn ngủ chung phòng với cô? Nhưng Tống Duyên Minh nói: “Muộn như vậy rồi, ai còn rãnh rỗi như vậy mà đi đùa giỡn với cô?”
Nói xong, Tống Duyên Minh duỗi chân bước dài về phía trước, đi về phía phòng.
Kiều Uyển Uyển đứng ngây tại chỗ như không phải không muốn đi theo, mà cũng chẳng phải là muốn đi theo.
Thôi bỏ đi, dù sao cơ thể ban đầu cũng đã cùng Tống Duyên Minh có bao nhiêu là tin đồn thất thiệt rôi, cũng chẳng phải là thanh danh tốt đẹp gì rồi, nếu cô gặp phải những người đã quá nửa đêm còn lưu lạc trên đường phố, chẳng phải là tự mình gây khó dễ sao?
Nghĩ đến đây, cô vội vàng đuổi theo Tống Duyên Minh.
Tống Duyên Minh nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến “Bịch bịch bịch” , ánh mắt càng thêm sâu lắng.
Tên lừa đảo, còn nói không muốn gả cho anh, cứ xem xem cái tốc độ đuổi theo này, đúng là rất nhanh.
Khóe môi Tống Duyên Minh khẽ nhếch lên.
Anh lấy chìa khóa ra rồi mở cửa phòng.
Kiều Uyển Uyển đi theo sau, nhìn vào trong phòng, tuy rằng không bật đèn, nhưng bởi có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào phòng, nên đại khái cũng có thể nhìn rõ bài trí trong phòng.
Đây là một phòng đơn, bên trong chỉ có mỗi một chiếc giường gỗ nhỏ rộng một mét năm, đặt cạnh cửa sổ là chiếc bàn, cùng một cái ghế. Nói cách khác, toàn bộ căn phòng không có nơi nào khác để ngủ ngoại trừ trên chiếc giường đơn.
Lẽ nào họ phải ngủ chung một giường này ư?
Kiều Uyển Uyển dường như muốn thối lui.
“Lạch cạch!”
Tống Duyên Minh bật đèn sang lên, ánh đèn màu cam trong chớp mắt chiếu sáng cả căn phòng đơn nhỏ hẹp.
Anh bước vào phòng trước, ném cái chìa khóa phòng lên bàn: “Đóng cửa lại đi”.
Kiều Uyển Uyển đứng ở cửa không nhúc nhích, cô mím môi: “Việc này, chúng ta ngủ như thế nào đây”.
Tống Duyên Minh liếc nhìn cô một cái: “Chỉ có một cái giường, còn hỏi ngủ như thế nào nữa ? ”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Uyển Uyển chợt đỏ ửng cả lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tống Duyên Minh, tôi có chuyện muốn nói rõ ràng với anh”.
Tống Duyên Minh bình tĩnh, chân sải dài bước tới, liền đi về phía cô.
Danh sách chương