Editor: Cafe26
Ông Tống cũng thật sự cảm nhận được đau đớn giảm bớt từng chút một, ông nhìn gương mặt trẻ tuổi non nớt xinh đẹp của Kiều Uyển Uyển, chân thành nói: “Tay ghề châm cứu của con thật lợi hại!”
“Bác đã quá khen rồi, con cũng bất quá là hiểu biết một ít mà thôi”. Kiều Uyển Uyển nói những lời khiêm tốn, ánh mắt lại rất thản nhiên.
Chỉ trong khoảng thời gian hai câu nói đi qua, ông Tống đã hoàn toàn không cảm thấy đau.
Ông nâng người lên đứng dậy.
Bà Tống và cả Tống Duyên Minh cùng nhau đỡ ông từ trên mặt đất đứng dậy.
Ông Tống xua tay: “Không cần, tôi đã không việc gì.”
Tống Duyên Minh và bà Tống càng không tin, cứ cho là ông Tống đang miễn cưỡng cố gắng.
Họ cứ thế mà không đỡ ông Tống lên giường, dựa vào gối đầu nằm xuống.
“Cha, cha nghỉ ngơi trước một chút, con sẽ đưa cha đến trung tâm y tế”. Tống Duyên Minh đưa tay lấy đắp chăn cho ông Tống.
Ông Tống lắc đầu: “Không cần, không cần, ta đã tốt rồi. Thời gian cũng không còn sớm, tất cả mọi người hãy đi nghỉ ngơi đi”.
Bà Tống lão nhíu mày: “Ông mới vừa đau như chết đi sống lại, làm sao có thể nói tốt là tốt rồi? Vẫn là đi xem, tránh lại tái phát bệnh”.
Ông Tống tính cách cố chấp, hơn nữa không thích đi khám bệnh, ngay cả trong tư tưởng vẫn là loại cố chấp đó, trong người không thoải mái cứ vậy chịu đựng, nếu chịu không nổi, không có biện pháp gì mới chịu đi bệnh viện chữa trị.
Bà Tống cùng Tống Duyên Minh, nói khô hết cả miêng, ông Tống vẫn không chịu đi.
Bộ dáng nước đổ đầu vịt này của ông, cực kỳ giống lão hài tử không nghe lời nghịch ngợm.
Nhưng khiến bà Tống tức giận.
“Ông có nghe lời hay không! Nếu ông không nghe lời, tôi sẽ để con trai đánh ông ngất đi rồi trói ông mang đến trạm y tế!”
Ông Tống liếc bà một cái: “Nói bậy cái gì vậy? Cũng không sợ mấy đứa tiểu bối nghe thấy lại cười cho”.
“Tôi không quan tâm đến điều đó!” Tống Duyên Minh, con đi tìm dây thừng cho mẹ, trói ba con lại cho mẹ. Bà Tống lão tức giận nói.
Tống Duyên Minh ngơ cả người đứng yên, nhưng sắc mặt cũng không đẹp đẽ gì.
Kiều Uyển Uyển ôn nhu nói: “Bác Tống, bác vẫn nên đến viện y tế thăm khám một chút. Con chỉ sử dụng châm cứu để làm giảm đau tạm thời thôi chứ không không là đã trị hết tận gốc bệnh”.
Ông Tống vừa rồi cảm nhận được tay ghề châm cứu của Kiều Uyển Uyển thần kỳ, đối với Kiều Uyển Uyển rất là tin tưởng.
Ông nói thẳng: “Được”.
Bà Tống: “...”
Tống Duyên Minh: “...”
Ông Tống cũng thật sự cảm nhận được đau đớn giảm bớt từng chút một, ông nhìn gương mặt trẻ tuổi non nớt xinh đẹp của Kiều Uyển Uyển, chân thành nói: “Tay ghề châm cứu của con thật lợi hại!”
“Bác đã quá khen rồi, con cũng bất quá là hiểu biết một ít mà thôi”. Kiều Uyển Uyển nói những lời khiêm tốn, ánh mắt lại rất thản nhiên.
Chỉ trong khoảng thời gian hai câu nói đi qua, ông Tống đã hoàn toàn không cảm thấy đau.
Ông nâng người lên đứng dậy.
Bà Tống và cả Tống Duyên Minh cùng nhau đỡ ông từ trên mặt đất đứng dậy.
Ông Tống xua tay: “Không cần, tôi đã không việc gì.”
Tống Duyên Minh và bà Tống càng không tin, cứ cho là ông Tống đang miễn cưỡng cố gắng.
Họ cứ thế mà không đỡ ông Tống lên giường, dựa vào gối đầu nằm xuống.
“Cha, cha nghỉ ngơi trước một chút, con sẽ đưa cha đến trung tâm y tế”. Tống Duyên Minh đưa tay lấy đắp chăn cho ông Tống.
Ông Tống lắc đầu: “Không cần, không cần, ta đã tốt rồi. Thời gian cũng không còn sớm, tất cả mọi người hãy đi nghỉ ngơi đi”.
Bà Tống lão nhíu mày: “Ông mới vừa đau như chết đi sống lại, làm sao có thể nói tốt là tốt rồi? Vẫn là đi xem, tránh lại tái phát bệnh”.
Ông Tống tính cách cố chấp, hơn nữa không thích đi khám bệnh, ngay cả trong tư tưởng vẫn là loại cố chấp đó, trong người không thoải mái cứ vậy chịu đựng, nếu chịu không nổi, không có biện pháp gì mới chịu đi bệnh viện chữa trị.
Bà Tống cùng Tống Duyên Minh, nói khô hết cả miêng, ông Tống vẫn không chịu đi.
Bộ dáng nước đổ đầu vịt này của ông, cực kỳ giống lão hài tử không nghe lời nghịch ngợm.
Nhưng khiến bà Tống tức giận.
“Ông có nghe lời hay không! Nếu ông không nghe lời, tôi sẽ để con trai đánh ông ngất đi rồi trói ông mang đến trạm y tế!”
Ông Tống liếc bà một cái: “Nói bậy cái gì vậy? Cũng không sợ mấy đứa tiểu bối nghe thấy lại cười cho”.
“Tôi không quan tâm đến điều đó!” Tống Duyên Minh, con đi tìm dây thừng cho mẹ, trói ba con lại cho mẹ. Bà Tống lão tức giận nói.
Tống Duyên Minh ngơ cả người đứng yên, nhưng sắc mặt cũng không đẹp đẽ gì.
Kiều Uyển Uyển ôn nhu nói: “Bác Tống, bác vẫn nên đến viện y tế thăm khám một chút. Con chỉ sử dụng châm cứu để làm giảm đau tạm thời thôi chứ không không là đã trị hết tận gốc bệnh”.
Ông Tống vừa rồi cảm nhận được tay ghề châm cứu của Kiều Uyển Uyển thần kỳ, đối với Kiều Uyển Uyển rất là tin tưởng.
Ông nói thẳng: “Được”.
Bà Tống: “...”
Tống Duyên Minh: “...”
Danh sách chương