Trong ánh chiều xế xuống hai bóng dáng một trắng một đen phi như bay về hướng Tam Vương Gia. Người người đồn thôi Song Phi Yến nàng một thân võ công tuyệt thế mới có thể ngạo mạn mang những y phục đỏ thẫm chuyên dành cho giang hồ. Nên Song Phi Yến gủa mới có thể tự ý ra vào vương phủ mà không bị ai phát hiện. Hay cũng không có nghi ngờ, Thần Vu Phong một đời ngạo nghễ nhưng điểm yếu của hắn chính là nữ nhân.
Song Phi Yến nàng biết rõ bệnh tình của Lạc Khuynh nên không dám cầm tay hắn như bình thường. Đã lâu không gặp thấy con người của hắn đã gầy hẳn, chắc là lại không chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng nàng cũng không dám nhìn kĩ lắm, dù sao giữa nàng với hắn nên có một khoảng cách nhất định, không nên tiếp xúc quá thân mật như trước, ai cũng có bí mật, và nàng nghĩ chỉ khi bí mật đó được mở ra thì mới có thể được gọi là “thân”.
Lạc Khuynh nhìn nàng chỉ tập trung vào phía trước, trong lòng có chút bất đắc dĩ, bàn tay chỉ có thể đặt ngoài lớp áo giữ chặt eo nàng bay đi.
Chưa đến nơi đã nghe tiếng nói thân thuộc, một giọng nói như Song Phi Yến như đúc làm hắn sửng sốt. Nhưng chưa kịp đặt chân Lạc Khuynh đã láy trong tay áo viên đan dược màu đen bỏ vào trong miệng nàng, ngón tay sắc lang lợi dụng lướt qua môi nàng một chút.
Song Phi Yến chỉ bị bất ngờ vì mình bị ăn cái thứ gì đó, vừa vào miệng liền tan nhanh khiến nàng chưa kịp phản ứng. Mở to mắt nhìn tính nói thì hắn bỗng đưa ngón tay bịt miệng nàng lại.
“Suỵt, đan dược ẩn thân, với công lực của Thần Vu Phong, ắt hẳn hắn sẽ biết có người đang nghe trộm trên nóc nhà”
Song Phi Yến chớp chớp đôi mắt, cầm tay của hắn bỏ xuống, vội vàng hỏi: “Sư phụ có mấy viên?”
“Khi đi chỉ cầm một”
“Vậy nếu sư phụ bị phát hiện thì sao?”
Lạc Khuynh bật cười gõ đầu nàng một cái, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh trăng trở nên động lòng người làm nàng không thẹn mà cúi đầu mắng hai chữ: Yêu Nghiệt.
Hắn nghe nàng nói, tự nhiên trong lòng thư giãn hơn hẳn, đúng là chỉ có ở cạnh nàng hắn mới có cảm giác thoải mái.
“Nếu bị phát hiện, Vi sư đi trước, đồ nhi cứ ở đây xem kịch”
“Người….” Song Phi Yến bị á khẩu, không nói được gì chỉ có thể trừng mắt xem như biểu hiện rất tức giận. Đôi môi Lạc Khuynh nhếch lên nụ cười nhẹ.
“Đi thôi, nàng bảo dẫn ta đi xem kịch”
May hắn nhắc không thôi nàng quên mất việc chính. Cầm tay hắn nhẹ nhàng đi, rồi ngồi xuống cố gắng dùng cách nhẹ nhàng nhất để lật viên ngói lên. Lạc Khuynh một chữu cũng không nói ngoan ngoãn đi theo, nhìn tay nàng vô s cầm tay hắn, nụ cười vẫn giữ mãi chưa có ý định tắt. Đến khi nàng mở ngói, bốn đôi mắt cũng nhìn về một chỗ lúc đấy hắn mới thu lại nụ cười nheo mắt nhìn.
ở dưới kia không phải cũng là một Song Phi Yến nữa ư, khuôn mặt hình dáng tất cả đều giống, ngay cả giọng nói cũng giống, chỉ là thần thái nó thật sự rất khác, cách ăn mặc cũng rất khác.
Ở với nàng năm năm lần đầu tiên hắn nhìn thấy có một Song Phi Yến phiên bản khác mang bộ đồ màu hồng, màu mà nàng ghét nhất, ăn mặc cũng hở hang nhưng quả thật rất kín đáo. Chiếc áo vãi mỏng manh che hết khắp người nhưng chỉ là lớp vải mỏng nên nếu ở những chỗ ánh sáng tất nhiên sẽ có thể nhìn xuyên thấy qua lớp da thịt, mở trong chiếc áo tiết khố màu trắng có khoét một đường vòng tròn để hở ra một vòng bầu ngực trắng nõn, chiếc váy ôm sát người say lớp váy mỏng càng tôn lên màu da trắng và vòng đùi thon gọn. Cách ăn mặc này chính là rất khiêu gợi nam nhân, với thêm khuôn mặt khuynh sắc của Song Phi Yến chính là đánh vào điểm yếu, làm nữ tử muốn ghen tị huống gì là nam nhân.
Đúng là cách ăn mặc nhưu này thật sự rất mới mẻ có một không hai chẳng ai có thể nghĩ ra được. Song Phi Yến đang rát tự hào nhìn cách ăn mặc của Thanh Liêm, trong lòng thầm đoán, Thanh Liêm muốn tự do đến phát điên rồi, nhwung tự do không phải là tốt, hai tháng đủ cho Thanh Liêm trải nghiệm làm bão giang hồ rồi quay về phía nàng, Nàng quan sát Thần Vu Phong thần thái cục kì khó chịu, dằn vặt, nàng bỗng nở nụ cười thỏa mãn.
Lạc Khuynh nhìn rồi phân tích một hồi, cảm thấy có gì đó không đúng, dù là hàng giả nhưng hắn không cho phép bát kì một ai có thể dùng khuôn mặt của nàng, và dáng vóc của nàng để quyến rũ nam nhân khác, dù là giả nhưng hắn vẫn chỉ muốn Song Phi Yến của hắn là duy nhất, nếu như hắn không biết người này là do Song Phi Yến phái đến thì hắn đã hạ sát từ lâu rồi. Cơn nóng trong người bốc lên, thấy nụ cười của nàng, hắn cũng không thể làm nàng mát hứng, nàng để ý Thần Vu Phong cũng đã đàm, nếu như còn để ý là cô gái kia nữa thì..
Càng nghĩ càng tức, hắn chỉ xa nàng có ít ngày mà gan nàng ngày càng lớn, biết thế hắn sẽ không để nàng xuống núi, mọi chuyện hắn cũng sẽ có sắp xếp ổn thỏa, thả mèo con tra ngoài đúng là không có gì nàng không làm được.
Thân ảnh nhẹ như long vũ thoáng đã đứng sau nàng, đưa tay che mắt nàng lại, hơi thở nguy hiểm ghé sat vào tai, đôi môi mọng đỏ nhẹ nhếch lên nói:” Không cho phép nhìn”
Nụ cười Song Phi Yến dần du lại,nhẹ nuốt nước bọt, hơi gật đầu, vậy thì không nhìn, nàng nghe cũng được.
“Tam Vương Gia, ngài cũng đừng tự mình đa tình, Phi Yến ta dù một lòng hướng về vương gia, nhưng phủ đã có chủ, Phi Yến đây cũng ngậm lùi rút lui thôi, lần gặp mặt cuối cùng này coi như ta nợ vương gia một ân tình”- Đôi mắt tràn ngập nước, giọng nói trong trẻo như tiếng suối hết sức dễ nghe. Một thân ỷ khuất, dù Thần Vu Phong có muốn nắm tay nàng đều bị nàng nhanh nhẹn tránh né, mùi hương khiến hắn điên đảo không có một chút phòng bị.
Thần Vu Phong khong biết nói gì, thu mình lại một chỗ nghe nàng nói, tay nắm chặt sau áo bào kiềm chế dục vọng của mình. Thanh Liên đi vòng lại người của hắn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai, khuôn mặt tràn đầy sự uẩn khúc: “Vương gia, thần thiếp biết người vì giang sơn, tuân theo ý chỉ của hoàng thượng, nhưng người nghĩ nếu người lên làm vua thì một Liễu Gia nhỏ nhoi có thể đặt chân vào hoàng tốc, Liễu Gia Nhị Tiểu Thư có thể lên ngôi hậu sao? Một cản trở của chàng, chàng đã muốn có nó, thần thiếp cũng đành phải rút lui để làm hậu phương cho chàng mà thôi”
“Ta không có ý định làm vua” – Thần Vu Phong không thể nói gì, những điều hắn suy nghĩ đều bị nàng nói ra, nhưng hắn chưa hề có ý định làm vua, hắn chỉ muốn sống cuộc sống dưới một người trên vạn người, đấy mới là an toàn nhất.
Thanh Liêm đi thêm vòng nữa hết sức quyến rũ:” Ta biết chàng không muốn làm vua, nhưng thái tử chưa lập hoàng tử thì nhiều, tranhd ành đấu đá lẫn nhau là chuyện thường tình, nhưng còn chàng, người người tranh nhau khẳng định vị trí của bản thân, chàng lại vì tình yêu làm mờ mắt hi sinh tương lai, chấp nhận bị người người xem thường ư?”
“Phi Yến, ta thật sự có tình cảm với nàng” Thần Vu Phong sốt ruột nói, từng lười nói của nàng như kim đâm vào lòng hắn. Ở trên kia, Lạc Khuynh nghe đến đây, khó chịu nhíu mày không nói một lời rời đi. Song Phi Yến nhanh tay hơn giữ chặt tay hắn lại, đôi mắt khẩn cầu nhìn hắn lắc đầu ý bảo, chưa hết đoạn hay thì không nên đi.
“Ta biết, Vương gia yêu ta, nhưng tình cảm của ngài với nhin tiểu thư Liễu gia là thật, Phi Yến tôn trọng chàng, vậy nên chàng cứ yêu cứ hạnh phúc, ta sẽ làm nội gián cho chàng, tiếp cận từng người- từng người một- con đường phía trước, chàng hãy cứ hiên ngang mà đi” – vừa nói ý tứ của Thanh Liêm rất rõ rang, một lòng chung tình, vì hắn mà hi sinh tấm thân ngọc ngà quyến rũ từng người, chỉ ra cho hắn con đường vinh quang phía trước.
Thần Vu Phong cảm nhận được, trong ý thức bấy giừ của hắn chỉ có nàng là của hắn, chỉ của riêng mình hắn, nghĩ đến nàng ở với nam nhân khác thì hơi thở của hắn liền không thông.
“lạch cạch” Tiếng gói vỡ rơi xuống, nhưng không phải vô tình mà gối rơi nhắm trúng đầu hắn mà rơi. Thanh Liêm thấy vậy hốt hoảng hi sinh xông vào, căn thời gian tính toán cũng chuẩn lắm lệch đầu nàng một chút, chạy đến che chở cho Thần Phu Vong. Hắn bị bất ngờ rồi giữ chặt lấy nàng kêu lên:” Phi Yến”
Song Phi Yến ở trên ngói cảm thấy có điều gì đó không đúng kịch bản. cưa kịp mở mắt thì có một bóng dáng màu trắng ôm chặt nàng phi thân rất nhanh rời đi làm nàng chưa kịp thở.
Một mảnh ở dưới thì Thần Vu Phng kêu người đi điều tra thích khác, tay ôm chặt bóng dáng Thanh Liêm đang giả vờ ngất xỉu, đôi mắt đau lòng đến cực độ. Một bên thì Lạc Khuynhạc Khuynh tràn đầy hỏa khí cùng với Song Phi Yến đang vùng vẫ đòi thoát ra ngoài. Đến gốc cây cổ thủ dưới ánh trắng, Lạc Khuynh chiu không được nỗi đau của cơ thể mới thả nàng ra, Song Phi Yến thuận lợi thoát ra nhìn hắn không hề nhẹ lời, quát:” Sư Phụ, sao lần nào người cũng phá hỏng kế hoạch của ta”
Lạc Khuynh không trả lời nàng, quay lung bước đi. Song Phi Yến nhìn bóng dáng đấy không hiểu sao lại đau lòng. Nàng đi đến túm lấy tay áo hắn thì hắn mới dừng bước.
“Sư phụ, rốt cuộc người giận dỗi là vì cái gì? Người biết rõ đấy là người giả mạo mà”
Lạc Khuynh không nói, quay đầu đi. Song Phi Yến nghiến răng, chịu xuống nước:
“Được rồi, đây là kế hoạch của ta, ta muốn quyến rũ hắn…”- Nghe đến đấy hắn giật tay áo, bóng dáng màu trắng cô đơn tiếp tục đi.
Song Phi Yến đứng sau hét lên:” Nhưng ta có lí do riêng, mối thù của ta với hắn, nhất định phải trả”
Chỉ co Sư phụ mới làm nàng trở nên không kên nhẫn như vạy. Nàng rốt cuộc vẫn chưa biết mình sợ cái gì, Nàng chri biết mình không thể để sư phụ hiểu lầm.
Đôi chân Lạc Khuynh dừng lại, quay lại nhìn nàng với vẻ mặt ngạc nhiên. Im lặng chờ nàng trả lời..
Song Phi Yến nàng biết rõ bệnh tình của Lạc Khuynh nên không dám cầm tay hắn như bình thường. Đã lâu không gặp thấy con người của hắn đã gầy hẳn, chắc là lại không chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng nàng cũng không dám nhìn kĩ lắm, dù sao giữa nàng với hắn nên có một khoảng cách nhất định, không nên tiếp xúc quá thân mật như trước, ai cũng có bí mật, và nàng nghĩ chỉ khi bí mật đó được mở ra thì mới có thể được gọi là “thân”.
Lạc Khuynh nhìn nàng chỉ tập trung vào phía trước, trong lòng có chút bất đắc dĩ, bàn tay chỉ có thể đặt ngoài lớp áo giữ chặt eo nàng bay đi.
Chưa đến nơi đã nghe tiếng nói thân thuộc, một giọng nói như Song Phi Yến như đúc làm hắn sửng sốt. Nhưng chưa kịp đặt chân Lạc Khuynh đã láy trong tay áo viên đan dược màu đen bỏ vào trong miệng nàng, ngón tay sắc lang lợi dụng lướt qua môi nàng một chút.
Song Phi Yến chỉ bị bất ngờ vì mình bị ăn cái thứ gì đó, vừa vào miệng liền tan nhanh khiến nàng chưa kịp phản ứng. Mở to mắt nhìn tính nói thì hắn bỗng đưa ngón tay bịt miệng nàng lại.
“Suỵt, đan dược ẩn thân, với công lực của Thần Vu Phong, ắt hẳn hắn sẽ biết có người đang nghe trộm trên nóc nhà”
Song Phi Yến chớp chớp đôi mắt, cầm tay của hắn bỏ xuống, vội vàng hỏi: “Sư phụ có mấy viên?”
“Khi đi chỉ cầm một”
“Vậy nếu sư phụ bị phát hiện thì sao?”
Lạc Khuynh bật cười gõ đầu nàng một cái, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh trăng trở nên động lòng người làm nàng không thẹn mà cúi đầu mắng hai chữ: Yêu Nghiệt.
Hắn nghe nàng nói, tự nhiên trong lòng thư giãn hơn hẳn, đúng là chỉ có ở cạnh nàng hắn mới có cảm giác thoải mái.
“Nếu bị phát hiện, Vi sư đi trước, đồ nhi cứ ở đây xem kịch”
“Người….” Song Phi Yến bị á khẩu, không nói được gì chỉ có thể trừng mắt xem như biểu hiện rất tức giận. Đôi môi Lạc Khuynh nhếch lên nụ cười nhẹ.
“Đi thôi, nàng bảo dẫn ta đi xem kịch”
May hắn nhắc không thôi nàng quên mất việc chính. Cầm tay hắn nhẹ nhàng đi, rồi ngồi xuống cố gắng dùng cách nhẹ nhàng nhất để lật viên ngói lên. Lạc Khuynh một chữu cũng không nói ngoan ngoãn đi theo, nhìn tay nàng vô s cầm tay hắn, nụ cười vẫn giữ mãi chưa có ý định tắt. Đến khi nàng mở ngói, bốn đôi mắt cũng nhìn về một chỗ lúc đấy hắn mới thu lại nụ cười nheo mắt nhìn.
ở dưới kia không phải cũng là một Song Phi Yến nữa ư, khuôn mặt hình dáng tất cả đều giống, ngay cả giọng nói cũng giống, chỉ là thần thái nó thật sự rất khác, cách ăn mặc cũng rất khác.
Ở với nàng năm năm lần đầu tiên hắn nhìn thấy có một Song Phi Yến phiên bản khác mang bộ đồ màu hồng, màu mà nàng ghét nhất, ăn mặc cũng hở hang nhưng quả thật rất kín đáo. Chiếc áo vãi mỏng manh che hết khắp người nhưng chỉ là lớp vải mỏng nên nếu ở những chỗ ánh sáng tất nhiên sẽ có thể nhìn xuyên thấy qua lớp da thịt, mở trong chiếc áo tiết khố màu trắng có khoét một đường vòng tròn để hở ra một vòng bầu ngực trắng nõn, chiếc váy ôm sát người say lớp váy mỏng càng tôn lên màu da trắng và vòng đùi thon gọn. Cách ăn mặc này chính là rất khiêu gợi nam nhân, với thêm khuôn mặt khuynh sắc của Song Phi Yến chính là đánh vào điểm yếu, làm nữ tử muốn ghen tị huống gì là nam nhân.
Đúng là cách ăn mặc nhưu này thật sự rất mới mẻ có một không hai chẳng ai có thể nghĩ ra được. Song Phi Yến đang rát tự hào nhìn cách ăn mặc của Thanh Liêm, trong lòng thầm đoán, Thanh Liêm muốn tự do đến phát điên rồi, nhwung tự do không phải là tốt, hai tháng đủ cho Thanh Liêm trải nghiệm làm bão giang hồ rồi quay về phía nàng, Nàng quan sát Thần Vu Phong thần thái cục kì khó chịu, dằn vặt, nàng bỗng nở nụ cười thỏa mãn.
Lạc Khuynh nhìn rồi phân tích một hồi, cảm thấy có gì đó không đúng, dù là hàng giả nhưng hắn không cho phép bát kì một ai có thể dùng khuôn mặt của nàng, và dáng vóc của nàng để quyến rũ nam nhân khác, dù là giả nhưng hắn vẫn chỉ muốn Song Phi Yến của hắn là duy nhất, nếu như hắn không biết người này là do Song Phi Yến phái đến thì hắn đã hạ sát từ lâu rồi. Cơn nóng trong người bốc lên, thấy nụ cười của nàng, hắn cũng không thể làm nàng mát hứng, nàng để ý Thần Vu Phong cũng đã đàm, nếu như còn để ý là cô gái kia nữa thì..
Càng nghĩ càng tức, hắn chỉ xa nàng có ít ngày mà gan nàng ngày càng lớn, biết thế hắn sẽ không để nàng xuống núi, mọi chuyện hắn cũng sẽ có sắp xếp ổn thỏa, thả mèo con tra ngoài đúng là không có gì nàng không làm được.
Thân ảnh nhẹ như long vũ thoáng đã đứng sau nàng, đưa tay che mắt nàng lại, hơi thở nguy hiểm ghé sat vào tai, đôi môi mọng đỏ nhẹ nhếch lên nói:” Không cho phép nhìn”
Nụ cười Song Phi Yến dần du lại,nhẹ nuốt nước bọt, hơi gật đầu, vậy thì không nhìn, nàng nghe cũng được.
“Tam Vương Gia, ngài cũng đừng tự mình đa tình, Phi Yến ta dù một lòng hướng về vương gia, nhưng phủ đã có chủ, Phi Yến đây cũng ngậm lùi rút lui thôi, lần gặp mặt cuối cùng này coi như ta nợ vương gia một ân tình”- Đôi mắt tràn ngập nước, giọng nói trong trẻo như tiếng suối hết sức dễ nghe. Một thân ỷ khuất, dù Thần Vu Phong có muốn nắm tay nàng đều bị nàng nhanh nhẹn tránh né, mùi hương khiến hắn điên đảo không có một chút phòng bị.
Thần Vu Phong khong biết nói gì, thu mình lại một chỗ nghe nàng nói, tay nắm chặt sau áo bào kiềm chế dục vọng của mình. Thanh Liên đi vòng lại người của hắn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai, khuôn mặt tràn đầy sự uẩn khúc: “Vương gia, thần thiếp biết người vì giang sơn, tuân theo ý chỉ của hoàng thượng, nhưng người nghĩ nếu người lên làm vua thì một Liễu Gia nhỏ nhoi có thể đặt chân vào hoàng tốc, Liễu Gia Nhị Tiểu Thư có thể lên ngôi hậu sao? Một cản trở của chàng, chàng đã muốn có nó, thần thiếp cũng đành phải rút lui để làm hậu phương cho chàng mà thôi”
“Ta không có ý định làm vua” – Thần Vu Phong không thể nói gì, những điều hắn suy nghĩ đều bị nàng nói ra, nhưng hắn chưa hề có ý định làm vua, hắn chỉ muốn sống cuộc sống dưới một người trên vạn người, đấy mới là an toàn nhất.
Thanh Liêm đi thêm vòng nữa hết sức quyến rũ:” Ta biết chàng không muốn làm vua, nhưng thái tử chưa lập hoàng tử thì nhiều, tranhd ành đấu đá lẫn nhau là chuyện thường tình, nhưng còn chàng, người người tranh nhau khẳng định vị trí của bản thân, chàng lại vì tình yêu làm mờ mắt hi sinh tương lai, chấp nhận bị người người xem thường ư?”
“Phi Yến, ta thật sự có tình cảm với nàng” Thần Vu Phong sốt ruột nói, từng lười nói của nàng như kim đâm vào lòng hắn. Ở trên kia, Lạc Khuynh nghe đến đây, khó chịu nhíu mày không nói một lời rời đi. Song Phi Yến nhanh tay hơn giữ chặt tay hắn lại, đôi mắt khẩn cầu nhìn hắn lắc đầu ý bảo, chưa hết đoạn hay thì không nên đi.
“Ta biết, Vương gia yêu ta, nhưng tình cảm của ngài với nhin tiểu thư Liễu gia là thật, Phi Yến tôn trọng chàng, vậy nên chàng cứ yêu cứ hạnh phúc, ta sẽ làm nội gián cho chàng, tiếp cận từng người- từng người một- con đường phía trước, chàng hãy cứ hiên ngang mà đi” – vừa nói ý tứ của Thanh Liêm rất rõ rang, một lòng chung tình, vì hắn mà hi sinh tấm thân ngọc ngà quyến rũ từng người, chỉ ra cho hắn con đường vinh quang phía trước.
Thần Vu Phong cảm nhận được, trong ý thức bấy giừ của hắn chỉ có nàng là của hắn, chỉ của riêng mình hắn, nghĩ đến nàng ở với nam nhân khác thì hơi thở của hắn liền không thông.
“lạch cạch” Tiếng gói vỡ rơi xuống, nhưng không phải vô tình mà gối rơi nhắm trúng đầu hắn mà rơi. Thanh Liêm thấy vậy hốt hoảng hi sinh xông vào, căn thời gian tính toán cũng chuẩn lắm lệch đầu nàng một chút, chạy đến che chở cho Thần Phu Vong. Hắn bị bất ngờ rồi giữ chặt lấy nàng kêu lên:” Phi Yến”
Song Phi Yến ở trên ngói cảm thấy có điều gì đó không đúng kịch bản. cưa kịp mở mắt thì có một bóng dáng màu trắng ôm chặt nàng phi thân rất nhanh rời đi làm nàng chưa kịp thở.
Một mảnh ở dưới thì Thần Vu Phng kêu người đi điều tra thích khác, tay ôm chặt bóng dáng Thanh Liêm đang giả vờ ngất xỉu, đôi mắt đau lòng đến cực độ. Một bên thì Lạc Khuynhạc Khuynh tràn đầy hỏa khí cùng với Song Phi Yến đang vùng vẫ đòi thoát ra ngoài. Đến gốc cây cổ thủ dưới ánh trắng, Lạc Khuynh chiu không được nỗi đau của cơ thể mới thả nàng ra, Song Phi Yến thuận lợi thoát ra nhìn hắn không hề nhẹ lời, quát:” Sư Phụ, sao lần nào người cũng phá hỏng kế hoạch của ta”
Lạc Khuynh không trả lời nàng, quay lung bước đi. Song Phi Yến nhìn bóng dáng đấy không hiểu sao lại đau lòng. Nàng đi đến túm lấy tay áo hắn thì hắn mới dừng bước.
“Sư phụ, rốt cuộc người giận dỗi là vì cái gì? Người biết rõ đấy là người giả mạo mà”
Lạc Khuynh không nói, quay đầu đi. Song Phi Yến nghiến răng, chịu xuống nước:
“Được rồi, đây là kế hoạch của ta, ta muốn quyến rũ hắn…”- Nghe đến đấy hắn giật tay áo, bóng dáng màu trắng cô đơn tiếp tục đi.
Song Phi Yến đứng sau hét lên:” Nhưng ta có lí do riêng, mối thù của ta với hắn, nhất định phải trả”
Chỉ co Sư phụ mới làm nàng trở nên không kên nhẫn như vạy. Nàng rốt cuộc vẫn chưa biết mình sợ cái gì, Nàng chri biết mình không thể để sư phụ hiểu lầm.
Đôi chân Lạc Khuynh dừng lại, quay lại nhìn nàng với vẻ mặt ngạc nhiên. Im lặng chờ nàng trả lời..
Danh sách chương