" Đại gia, ta chẳng những biết hát. Hơn nữa ta còn biết làm...."
Phương Tranh mừng rỡ cười ha ha, cuối cùng thì hắn cũng được nếm thú vui của người cổ đại.
Bên trái ôm một người, bên phải nắn một cái, hai tay của Phương Tranh hạnh kiểm xấu sờ loạn chung quanh, một đám cô nương vây quanh người hắn, tay hắn sờ tới sờ lui, cảm giác ôn nhu mềm mại từ cánh tay truyền thẳng đến đại não, chỉ là hắn không biết mình đang sờ ai, Phương Tranh cũng không quan tâm chậm rãi nhắm hai mắt lại hưởng thụ. Trong lúc nhất thời những tiếng cười duyên vang lên hết đợt này lại đến đợt khác, hiện trường quả nhiên phi thường náo nhiệt.
" Phương đại nhân....Phương đại nhân!" Phùng Cừu Đao không nhịn nổi, phải đánh tiếng nhắc nhở hắn.
" Ân? A!..." Cuối cùng Phương Tranh tỉnh táo lại từ trong cơn mộng mị, đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, thấy sắc mặt của Phan ma ma tím ngắt, oán hận nhìn hắn, trong ánh mắt tựa hồ muôn phún ra lửa, còn nhóm khách làng chơi thì có kẻ đố kị, có kẻ ao ước, thần sắc trong mắt vô cùng phức tạp.
Phương Tranh buông tay đang ôm chiếc eo nhỏ của một vị cô nương ra, vạn phần gian nan chen người bước ra khỏi đống hương diễm, hướng Phùng Cừu Đao lộ ra một nụ cười xấu hổ.
Ngay lập tức Phương Tranh nghiêm mặt, nhìn nhóm khách nhân làng chơi trầm giọng quát: " Các ngươi đều là một đám bại hoại, sỉ nhục của Hoa triều, cặn bã trong thiên hạ, ký sinh trùng của nhân loại! Trong thâm tâm của các ngươi có một chút liêm sỉ nào hay không? Lão bà ờ nhà còn chưa đủ, chạy ra bên ngoài vụng trộm với các vị cô nương? Các ngươi thật đê tiện..."
Có mấy gã khách làng chơi không phục ngẩng đầu nhìn lên, muốn nói phẩm chất đạo đức của đại nhân ngươi so với chúng ta cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu, nhưng vừa chứng kiến đám binh sĩ trong tay cầm trường mâu sắc bén, sát khí đằng đằng nhìn bọn hắn, dũng khí vừa mới nổi lên lại chợt ũ rũ, không cam lòng gục đầu trở về.
Phương Tranh giáo huấn nửa ngày đến khi nước miếng tung bay mới ngừng lại, dùng ánh mắt tràn đầy khinh thường hung hăng lườm bọn chúng một cái, lập tức đi đến trước mặt các vị cô nương, biểu tình thay đổi nhanh chóng một cái thần kỳ, tươi cười: " Các cô nương vì dâm dân phục vụ khổ cực quá a, buổi tối không khí có chút lạnh, các ngươi mặc ít vải như thế, cẩn thận cảm lạnh…Oa! Vị tỷ tỷ này thật trắng nha, không cẩn thận làm đôi mắt của ta bị lác a, nàng dùng son phấn nào để bảo dưỡng được phẩm chất của làn da vậy? Ta đề nghị nàng dùng sản phẩm chống nắng của Ngọc Như Trai, giá cả không đắt, chất lượng lại tốt, nàng có Thể dùng thử...."
" Uy, vị tỷ tỷ này dáng người thực chuẩn nha, tiểu đệ thích nhất mỹ nhân chân dài, không biết giá chuộc thân của tỷ tỷ bao nhiêu vậy?...."
“…”
“…”
Phương Tranh nhìn người nào cũng muốn chòng ghẹo, mặc dù nói rằng hắn không động tay động chân, nhưng ngữ khí khiêu khích có lực sát thương phi thường to lớn. Một vòng chơi đùa qua đi, lại có càng nhiều cô nương đối với hắn nảy sinh tình cảm mờ ám, Phương đại thiếu gia mị lực vô địch, thật vô sỉ hết mức khiến cho người khác không thể không thán phục.
Phùng Cừu Đao bất lực thở dài, hai mắt nhắm nghiền bắt đầu dưỡng thần, chẳng thèm quản sự tình ngang trái đang diễn ra trước mắt, trong lòng mơ hồ cảm thấy hối hận, trực tiếp để cho hắn mang binh tới bắt người là được, tại sao ta còn đi theo làm chi?
Phương Tranh phát biểu trước đám đông xong, mới khách khí mời các cô nương quay trở lại hàng ngũ tạm nghỉ, lúc này màn đêm thâm trầm, không ít khách làng chơi đã bắt đầu cảm thấy buồn chán, ngáp ngủ.
Phương Tranh khinh thường đảo mắt liếc bọn hắn, trong miệng lạnh lùng quát: " Một đám không có văn hoá, bại họai vô sỉ, lăn trở về đi!"
Nhóm khách làng chơi nghe vậy như được đại xá, sôi nổi hướng Phương Tranh chắp tay, ngay cả quần áo cũng không cần, chia nhau ra chạy tán loạn.
Phan ma ma tiến lên phía trước, lạnh lùng nói: " Vị đại nhân này, ngài giáo huấn cũng đã giáo huấn, người cũng đã thả, không biết còn có gì chỉ giáo? Hay là muốn đem ta bắt vào đại lao?"
Phương Tranh cười nói: " Như thế thì không cần, chỉ là muốn hỏi Phan ma ma một chút, đám tay đấm trước kia của Lưu Hương Các, như thế nào hôm nay một người cũng không thấy? Phải chăng Phan ma ma nuôi bọn họ làm cảnh, tất cả đều cúp đuôi ẩn nấp mất rồi?"
Phan ma ma cười lạnh nói: " Lưu Hương Các chúng ta nuôi người nào, giấu người nào, cũng là do chúng ta làm chủ, chẳng lẽ phạm vào vương pháp hay sao?"
Phương Tranh cười nói: " Không có đương nhiên không có, Bổn quan chỉ tuỳ tiện hỏi thôi mà…"
Phan ma ma nói: " Vị đại nhân này hẳn là mang họ Phương? Phương đại nhân, ta cả gan nói một câu đắc tội, những việc hôm nay ngài đã làm, thực không sáng suốt chút nào. Đương gia chân chính của Lưu Hương Các cũng không phải là ta, hôm nay Phương đại nhân đem Lưu Hương Các biến thành một mảnh hỗn loạn, chỉ sợ con đường làm quan trong tương lai của đại nhân sẽ gặp phải trắc trở, đại nhân hãy tự mình cẩn trọng."
Phương Tranh rướn cổ lên nhìn, thấy bên trong Lưu Hương Các quả thật bị đập phá loạn thất bất tao, hỗn độn thành một đống, hắn không khỏi trách thầm đám binh sĩ không có tư chất tham gia quân đội, trước khi đi bắt người chính mình cũng đã dạy bảo hết lời, không ngờ bọn hắn lại đập phá quá mức trầm trọng.
Phương Tranh cười khan nói: " Phan ma ma, bổn quan phụng mệnh thánh thượng, khiến cho Lưu Hương Các biến thành hỗn độn như thế này, cũng là một điều bất đắc dĩ. Bổn quan thực sự không an lòng, căn bản đây cũng là lần đầu tiên đi kiểm tra các tụ điểm vui chơi giải trí, cho nên khó trách kinh nghiệm không đủ, lần sau bổn quan sẽ làm hoàn mỹ hơn…Như vậy đi, bổn quan dùng một số bạc cá nhân, lấy danh nghĩa của ta coi như xin lỗi các ngươi, chuyện này chúng ta cũng coi như không nhắc lại nữa."
Nói dứt lời Phương Tranh âm thầm nhét một tấm ngân phiếu vào trong tay Phan ma ma.
Phan ma ma chứng kiến Phương Tranh chủ động bồi thường nhất thời cảm thấy bản chất của vị đại nhân này cũng không tồi, biết nói đạo lý. Cho nên sắc mặt cũng hơi dịu lại, đang định mở tấm ngân phiếu trong tay ra kiểm tra, Phương Tranh nhanh chóng ngăn cản nàng, hạ giọng lẩm bẩm: " Hiện tại đừng lấy ra, ha ha, thỉnh ngươi cấp cho bổn quan một chút mặt mũi ở trước mặt các huynh đệ mà …"
Phan ma ma sóng mắt lưu chuyển, hiểu ý gật đầu đáp ứng cuối cùng hướng Phương Tranh lộ ra một nụ cười trên gương mặt, nói: " Có lẽ việc này cũng là do hiểu lầm, đại nhân cùng các vị binh gia khổ cực rồi."
Phương Tranh ha hả cười: " Phan ma ma, hôm nay đắc tội, coi như không có gì nha, mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi...." Nói dứt lời, liền liếc mắt đầy thâm ý nhìn Phan ma ma, sau đó vung tay lên, tựa như một vị đại tướng quân thắng trận. Quát lớn: " Thu binh về doanh trại!"
Đám binh sĩ nhanh chóng xếp hàng chỉnh tề, Phương Tranh cùng Phùng Cừu Đao gương mẫu dẫn đầu, hơn một ngàn người chậm rãi biến mất ở trong màn đêm.
Thẳng cho đến khi không còn nhìn thấy được bóng dáng của Phương Tranh, Phan ma ma lạnh lùng cười, đưa tay ra.
Kiểm tra tấm ngân phiếu mà Phương Tranh đưa cho nàng, ngưng mắt vừa nhìn, nhất thời Phan ma ma khẽ biến sắc, oán hận nghiến răng nghiến lợi, tiếp theo đem tấm ngân phiếu trong tay vò thành một cục, hung hăng ném đi thật xa. Luôn luôn cố gắng tu dưỡng biểu tình thân thiện hầu như cũng đã không còn một chút nào, Phan ma ma nhịn không được chửi ầm lên: " Con mẹ ngươi! Cẩu quan sớm muộn gì cũng chết không được tử tế! Mười lượng bạc mà cùng thần thần bí bí đưa cho lão nương, chờ đó, lão nương sẽ không để yên cho ngươi!"
Quy công đứng ở bên cạnh sợ tới mức trợn mắt há mồm, hắn không hiểu tại sao Phan chưởng quỹ luôn luôn mang một bộ dạng hàm tình trên khuôn mặt, hiện giờ lại có một dáng vẻ cường hãn đến như thế....
Phan ma ma hung ác nhìn Quy Công: " Nhìn cái gì! Lão nương chính là thô lỗ như vậy, ngươi không phục sao, chết đi!"
-----------------
Phương Tranh dẫn đầu một ngàn người, liên tục càn quét ba bốn kỹ viện trong kinh thành, nhất thời toàn bộ ngành vui chơi giải trí hỗn loạn thành một mảnh gà bay chó chạy. Theo thông lệ, Phương Tranh nước miếng tung bay giáo huấn nhóm khách làng chơi, mắng bọn hắn vô sỉ hạ lưu, sau đó chòng ghẹo khiêu khích các vị cô nương, đối với hành vi vô sỉ của Phương đại nhân, nhóm khách làng chơi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng các vị cô nương thì lại âm thầm ái mộ phong phạm của Phương đại thiếu gia.
Trải qua trận dịch này, Phương đại nhân được thiên hạ đặt thêm một cái ngoại hiệu là " Tiểu lang quân phong lưu lả lướt ", tiếng tăm vang dội khắp mọi hang cùng neo hẻm trong kinh thành, đối với Phương Tranh mà nói cũng là một việc thu hoạch ngoài dự liệu.
Kì quái chính là, toàn bộ thanh lâu kỹ viện bị càn quét gọn gàng, nhưng căn bản tìm không ra được một tay đấm hoặc thế lực ác bá cường hào nào. Dường như trong bọn chúng đã có một hiệp nghị đồng thời nghỉ phép, trong lòng Phương Tranh cũng thầm hiểu, khẳng định là nhóm đại thần trong triều đã mật báo cho bọn chúng.
Bất quá Phương Tranh cũng không phải ngốc tử, nếu điều tra cẩn thận thì sẽ đắc tội với rất nhiều người, hắn còn chưa quên một chuyện, có thể những vị đương gia đứng sau lưng của các tập đoàn giải trí này đều là bóng dáng của quan lại quyền quý. Những người này quyền thế ngập trời, đắc tội đồng nghĩa với cái chết, tương lai Phương Tranh như thế nào có thể an ổn? Hoàng thượng không có khả năng bảo vệ cho hắn cả đời.
Cuối cùng, Hộ Bộ Lưu thị lang tại đợt càn quét thanh lâu kỹ viện trong kinh thành cũng bị Phương Tranh vô sỉ đưa ra làm bia đỡ đạn.
Mọi chuyện đều là do Lưu thị lang sai khiến, hoàng thượng mạnh mẽ hạ chỉ, Lưu thị lang chỉ tay lên trời thề rằng sẽ báo thù cho nhi tử thái giám của mình, Phương đại nhân người đơn lực mỏng, cuối cùng bất đắc dĩ tiếp nhận mệnh lệnh, bản thân hắn cũng rất không ủng hộ hành động lần này....
Trong khi càn quét những điểm nóng, Phương Tranh ngụy biện giải thích đối với nhóm lão bản, rất nhanh các vị lão bản đã chuyển lửa giận lên người Lưu thị lang. Trên thực tế, mọi tin tức nhóm lão bản sớm đã được thông báo, hôm qua Lưu thị lang ở trên triều quả thật dâng tấu lên hoàng thượng, muốn thanh lọc một số tụ điểm kỹ viện trong kinh thành. Còn Phương đại nhân, uỷ khuất vạn phần, bị hoàng thượng phái đi kê biên tài sản từng nhà, chuyện này hắn cũng không có gì đáng trách!
" Phương lão đệ, còn muốn tiếp tục điều tra hay sao?" Phùng Cừu Đao nghe tiếng gõ mõ, báo hiệu đã chuẩn bị bước sang giờ Sửu, đêm nay lại không thu họach được gì, Phùng Cừu Đao không khỏi nhụt chí. ( Giờ Sửu : 1~ 3 giờ đêm, một canh bằng hai tiếng)
Phương Tranh vui vẻ nói: " Tra, phải tiếp tục tra, ta đây chính là một mệnh quan triều đình, nếu không thể trừ gian diệt ác, thực hổ thẹn với lươn tâm a... Hắc hắc."
Phùng Cừu Đao trong lòng âm thầm khinh bỉ, nhìn bộ dạng ngươi con mắt ti hí, còn không phải là muốn đi chòng ghẹo mấy vị cô nương!
" Phương lão đệ, tra như thế này cũng không đúng biện pháp a, người ta đến ăn chơi cũng là bình thường, ngươi giáo huấn như vậy, đối với bọn họ mà nói, căn bản cùng không có ích lợi gì! Chúng ta vừa đi, bọn họ liền có thể quay đầu lại, chứng nào tật ấy.
Phương Tranh gật đầu cười: " Chuyện này đương nhiên ta biết, nhưng tóm lại mắng bọn hắn một trận vẫn là hơn không mắng. Tựu giống như một người đói bụng đến mức thoi thóp, lúc này có người cầm một bãi phân trâu cho hắn ăn. Theo ngươi thì việc này là giúp người gặp nạn, hay là họa vô đơn chí?"
Nhẹ nhàng vỗ bá vai của Phùng Cừu Đao, Phương Tranh cười híp mắt nói: " Chúng ta cũng chính là tặng phân trâu cho người, còn bọn họ cảm kích hay là thống hận chúng ta, đó là chuyện riêng của bọn họ, chúng ta không cần để ở trong lòng."
Phùng Cừu Đao nghi hoặc nhìn hắn, tựa hồ như không hiểu cách so sánh này của Phương Tranh.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, đại đội tảo hoàng" lại bắt đầu hành động.
Lúc này ánh mắt gian tà của Phương Tranh đang quan sát những chiếc thuyền hoa Trên sông Tần Hoài.
Mặc dù hiện giờ đã vào nửa đêm, nhưng thuyền hoa cùng thanh lâu kỹ viện cũng hoạt động giống nhau, cuộc sống về đêm là căn bệnh ung nhọt của Giang Nam. Màn đêm bao phủ trên sông Tần Hoài, trong không trung nổi lên một làn sương mù nhàn nhạt, khiến cho bến sông Tần Hoài càng thêm mông lung huyền ảo, lác đác vài chiếc hoa thuyền thản nhiên trôi dạt trên con nước, giống như những thiếu nữ thanh xuân trêu chọc ánh mắt của chứng nhân.
Phương Tranh tạm thời trưng dụng hơn mười thuyền dân, suất lĩnh hai trăm binh sĩ tiến đến một chiếc thuyền hoa ở gần hắn nhất. Thuyền hoa này quy mô không nhỏ, vừa nhìn đã biết là sản nghiệp của người có danh có khí.
Đợi cho đến khi, thuyền dân chỉ còn cách chiếc thuyền hoa mấy trượng, thì không biết Phương Tranh tìm được ở đâu một miếng sắt mỏng lôi từ trong vạt áo ra, tạo thành một chiếc loa giản dị, Phương Tranh đắc ý hớn hở, đem miệng ghé trước loa, âm thầm vận khí, tiếp theo cao giọng hét lớn: " Người ở bên trong nghe rõ đây, các ngươi đã bị bao vây! Bất kể nam nữ, mau chóng cởi hết quần áo ra, bước lên khoang thuyền, bằng không chúng ta sẽ lên thuyền thu thập các ngươi!"
Đám binh sĩ đồng thanh phụ họa: " Người ở bên trong nghe…"
Thanh âm cao vút, trong trẻo mà vang vọng trên con sông Tần Hoài, lan đi thật xa.
Phương Tranh mừng rỡ cười ha ha, cuối cùng thì hắn cũng được nếm thú vui của người cổ đại.
Bên trái ôm một người, bên phải nắn một cái, hai tay của Phương Tranh hạnh kiểm xấu sờ loạn chung quanh, một đám cô nương vây quanh người hắn, tay hắn sờ tới sờ lui, cảm giác ôn nhu mềm mại từ cánh tay truyền thẳng đến đại não, chỉ là hắn không biết mình đang sờ ai, Phương Tranh cũng không quan tâm chậm rãi nhắm hai mắt lại hưởng thụ. Trong lúc nhất thời những tiếng cười duyên vang lên hết đợt này lại đến đợt khác, hiện trường quả nhiên phi thường náo nhiệt.
" Phương đại nhân....Phương đại nhân!" Phùng Cừu Đao không nhịn nổi, phải đánh tiếng nhắc nhở hắn.
" Ân? A!..." Cuối cùng Phương Tranh tỉnh táo lại từ trong cơn mộng mị, đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, thấy sắc mặt của Phan ma ma tím ngắt, oán hận nhìn hắn, trong ánh mắt tựa hồ muôn phún ra lửa, còn nhóm khách làng chơi thì có kẻ đố kị, có kẻ ao ước, thần sắc trong mắt vô cùng phức tạp.
Phương Tranh buông tay đang ôm chiếc eo nhỏ của một vị cô nương ra, vạn phần gian nan chen người bước ra khỏi đống hương diễm, hướng Phùng Cừu Đao lộ ra một nụ cười xấu hổ.
Ngay lập tức Phương Tranh nghiêm mặt, nhìn nhóm khách nhân làng chơi trầm giọng quát: " Các ngươi đều là một đám bại hoại, sỉ nhục của Hoa triều, cặn bã trong thiên hạ, ký sinh trùng của nhân loại! Trong thâm tâm của các ngươi có một chút liêm sỉ nào hay không? Lão bà ờ nhà còn chưa đủ, chạy ra bên ngoài vụng trộm với các vị cô nương? Các ngươi thật đê tiện..."
Có mấy gã khách làng chơi không phục ngẩng đầu nhìn lên, muốn nói phẩm chất đạo đức của đại nhân ngươi so với chúng ta cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu, nhưng vừa chứng kiến đám binh sĩ trong tay cầm trường mâu sắc bén, sát khí đằng đằng nhìn bọn hắn, dũng khí vừa mới nổi lên lại chợt ũ rũ, không cam lòng gục đầu trở về.
Phương Tranh giáo huấn nửa ngày đến khi nước miếng tung bay mới ngừng lại, dùng ánh mắt tràn đầy khinh thường hung hăng lườm bọn chúng một cái, lập tức đi đến trước mặt các vị cô nương, biểu tình thay đổi nhanh chóng một cái thần kỳ, tươi cười: " Các cô nương vì dâm dân phục vụ khổ cực quá a, buổi tối không khí có chút lạnh, các ngươi mặc ít vải như thế, cẩn thận cảm lạnh…Oa! Vị tỷ tỷ này thật trắng nha, không cẩn thận làm đôi mắt của ta bị lác a, nàng dùng son phấn nào để bảo dưỡng được phẩm chất của làn da vậy? Ta đề nghị nàng dùng sản phẩm chống nắng của Ngọc Như Trai, giá cả không đắt, chất lượng lại tốt, nàng có Thể dùng thử...."
" Uy, vị tỷ tỷ này dáng người thực chuẩn nha, tiểu đệ thích nhất mỹ nhân chân dài, không biết giá chuộc thân của tỷ tỷ bao nhiêu vậy?...."
“…”
“…”
Phương Tranh nhìn người nào cũng muốn chòng ghẹo, mặc dù nói rằng hắn không động tay động chân, nhưng ngữ khí khiêu khích có lực sát thương phi thường to lớn. Một vòng chơi đùa qua đi, lại có càng nhiều cô nương đối với hắn nảy sinh tình cảm mờ ám, Phương đại thiếu gia mị lực vô địch, thật vô sỉ hết mức khiến cho người khác không thể không thán phục.
Phùng Cừu Đao bất lực thở dài, hai mắt nhắm nghiền bắt đầu dưỡng thần, chẳng thèm quản sự tình ngang trái đang diễn ra trước mắt, trong lòng mơ hồ cảm thấy hối hận, trực tiếp để cho hắn mang binh tới bắt người là được, tại sao ta còn đi theo làm chi?
Phương Tranh phát biểu trước đám đông xong, mới khách khí mời các cô nương quay trở lại hàng ngũ tạm nghỉ, lúc này màn đêm thâm trầm, không ít khách làng chơi đã bắt đầu cảm thấy buồn chán, ngáp ngủ.
Phương Tranh khinh thường đảo mắt liếc bọn hắn, trong miệng lạnh lùng quát: " Một đám không có văn hoá, bại họai vô sỉ, lăn trở về đi!"
Nhóm khách làng chơi nghe vậy như được đại xá, sôi nổi hướng Phương Tranh chắp tay, ngay cả quần áo cũng không cần, chia nhau ra chạy tán loạn.
Phan ma ma tiến lên phía trước, lạnh lùng nói: " Vị đại nhân này, ngài giáo huấn cũng đã giáo huấn, người cũng đã thả, không biết còn có gì chỉ giáo? Hay là muốn đem ta bắt vào đại lao?"
Phương Tranh cười nói: " Như thế thì không cần, chỉ là muốn hỏi Phan ma ma một chút, đám tay đấm trước kia của Lưu Hương Các, như thế nào hôm nay một người cũng không thấy? Phải chăng Phan ma ma nuôi bọn họ làm cảnh, tất cả đều cúp đuôi ẩn nấp mất rồi?"
Phan ma ma cười lạnh nói: " Lưu Hương Các chúng ta nuôi người nào, giấu người nào, cũng là do chúng ta làm chủ, chẳng lẽ phạm vào vương pháp hay sao?"
Phương Tranh cười nói: " Không có đương nhiên không có, Bổn quan chỉ tuỳ tiện hỏi thôi mà…"
Phan ma ma nói: " Vị đại nhân này hẳn là mang họ Phương? Phương đại nhân, ta cả gan nói một câu đắc tội, những việc hôm nay ngài đã làm, thực không sáng suốt chút nào. Đương gia chân chính của Lưu Hương Các cũng không phải là ta, hôm nay Phương đại nhân đem Lưu Hương Các biến thành một mảnh hỗn loạn, chỉ sợ con đường làm quan trong tương lai của đại nhân sẽ gặp phải trắc trở, đại nhân hãy tự mình cẩn trọng."
Phương Tranh rướn cổ lên nhìn, thấy bên trong Lưu Hương Các quả thật bị đập phá loạn thất bất tao, hỗn độn thành một đống, hắn không khỏi trách thầm đám binh sĩ không có tư chất tham gia quân đội, trước khi đi bắt người chính mình cũng đã dạy bảo hết lời, không ngờ bọn hắn lại đập phá quá mức trầm trọng.
Phương Tranh cười khan nói: " Phan ma ma, bổn quan phụng mệnh thánh thượng, khiến cho Lưu Hương Các biến thành hỗn độn như thế này, cũng là một điều bất đắc dĩ. Bổn quan thực sự không an lòng, căn bản đây cũng là lần đầu tiên đi kiểm tra các tụ điểm vui chơi giải trí, cho nên khó trách kinh nghiệm không đủ, lần sau bổn quan sẽ làm hoàn mỹ hơn…Như vậy đi, bổn quan dùng một số bạc cá nhân, lấy danh nghĩa của ta coi như xin lỗi các ngươi, chuyện này chúng ta cũng coi như không nhắc lại nữa."
Nói dứt lời Phương Tranh âm thầm nhét một tấm ngân phiếu vào trong tay Phan ma ma.
Phan ma ma chứng kiến Phương Tranh chủ động bồi thường nhất thời cảm thấy bản chất của vị đại nhân này cũng không tồi, biết nói đạo lý. Cho nên sắc mặt cũng hơi dịu lại, đang định mở tấm ngân phiếu trong tay ra kiểm tra, Phương Tranh nhanh chóng ngăn cản nàng, hạ giọng lẩm bẩm: " Hiện tại đừng lấy ra, ha ha, thỉnh ngươi cấp cho bổn quan một chút mặt mũi ở trước mặt các huynh đệ mà …"
Phan ma ma sóng mắt lưu chuyển, hiểu ý gật đầu đáp ứng cuối cùng hướng Phương Tranh lộ ra một nụ cười trên gương mặt, nói: " Có lẽ việc này cũng là do hiểu lầm, đại nhân cùng các vị binh gia khổ cực rồi."
Phương Tranh ha hả cười: " Phan ma ma, hôm nay đắc tội, coi như không có gì nha, mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi...." Nói dứt lời, liền liếc mắt đầy thâm ý nhìn Phan ma ma, sau đó vung tay lên, tựa như một vị đại tướng quân thắng trận. Quát lớn: " Thu binh về doanh trại!"
Đám binh sĩ nhanh chóng xếp hàng chỉnh tề, Phương Tranh cùng Phùng Cừu Đao gương mẫu dẫn đầu, hơn một ngàn người chậm rãi biến mất ở trong màn đêm.
Thẳng cho đến khi không còn nhìn thấy được bóng dáng của Phương Tranh, Phan ma ma lạnh lùng cười, đưa tay ra.
Kiểm tra tấm ngân phiếu mà Phương Tranh đưa cho nàng, ngưng mắt vừa nhìn, nhất thời Phan ma ma khẽ biến sắc, oán hận nghiến răng nghiến lợi, tiếp theo đem tấm ngân phiếu trong tay vò thành một cục, hung hăng ném đi thật xa. Luôn luôn cố gắng tu dưỡng biểu tình thân thiện hầu như cũng đã không còn một chút nào, Phan ma ma nhịn không được chửi ầm lên: " Con mẹ ngươi! Cẩu quan sớm muộn gì cũng chết không được tử tế! Mười lượng bạc mà cùng thần thần bí bí đưa cho lão nương, chờ đó, lão nương sẽ không để yên cho ngươi!"
Quy công đứng ở bên cạnh sợ tới mức trợn mắt há mồm, hắn không hiểu tại sao Phan chưởng quỹ luôn luôn mang một bộ dạng hàm tình trên khuôn mặt, hiện giờ lại có một dáng vẻ cường hãn đến như thế....
Phan ma ma hung ác nhìn Quy Công: " Nhìn cái gì! Lão nương chính là thô lỗ như vậy, ngươi không phục sao, chết đi!"
-----------------
Phương Tranh dẫn đầu một ngàn người, liên tục càn quét ba bốn kỹ viện trong kinh thành, nhất thời toàn bộ ngành vui chơi giải trí hỗn loạn thành một mảnh gà bay chó chạy. Theo thông lệ, Phương Tranh nước miếng tung bay giáo huấn nhóm khách làng chơi, mắng bọn hắn vô sỉ hạ lưu, sau đó chòng ghẹo khiêu khích các vị cô nương, đối với hành vi vô sỉ của Phương đại nhân, nhóm khách làng chơi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng các vị cô nương thì lại âm thầm ái mộ phong phạm của Phương đại thiếu gia.
Trải qua trận dịch này, Phương đại nhân được thiên hạ đặt thêm một cái ngoại hiệu là " Tiểu lang quân phong lưu lả lướt ", tiếng tăm vang dội khắp mọi hang cùng neo hẻm trong kinh thành, đối với Phương Tranh mà nói cũng là một việc thu hoạch ngoài dự liệu.
Kì quái chính là, toàn bộ thanh lâu kỹ viện bị càn quét gọn gàng, nhưng căn bản tìm không ra được một tay đấm hoặc thế lực ác bá cường hào nào. Dường như trong bọn chúng đã có một hiệp nghị đồng thời nghỉ phép, trong lòng Phương Tranh cũng thầm hiểu, khẳng định là nhóm đại thần trong triều đã mật báo cho bọn chúng.
Bất quá Phương Tranh cũng không phải ngốc tử, nếu điều tra cẩn thận thì sẽ đắc tội với rất nhiều người, hắn còn chưa quên một chuyện, có thể những vị đương gia đứng sau lưng của các tập đoàn giải trí này đều là bóng dáng của quan lại quyền quý. Những người này quyền thế ngập trời, đắc tội đồng nghĩa với cái chết, tương lai Phương Tranh như thế nào có thể an ổn? Hoàng thượng không có khả năng bảo vệ cho hắn cả đời.
Cuối cùng, Hộ Bộ Lưu thị lang tại đợt càn quét thanh lâu kỹ viện trong kinh thành cũng bị Phương Tranh vô sỉ đưa ra làm bia đỡ đạn.
Mọi chuyện đều là do Lưu thị lang sai khiến, hoàng thượng mạnh mẽ hạ chỉ, Lưu thị lang chỉ tay lên trời thề rằng sẽ báo thù cho nhi tử thái giám của mình, Phương đại nhân người đơn lực mỏng, cuối cùng bất đắc dĩ tiếp nhận mệnh lệnh, bản thân hắn cũng rất không ủng hộ hành động lần này....
Trong khi càn quét những điểm nóng, Phương Tranh ngụy biện giải thích đối với nhóm lão bản, rất nhanh các vị lão bản đã chuyển lửa giận lên người Lưu thị lang. Trên thực tế, mọi tin tức nhóm lão bản sớm đã được thông báo, hôm qua Lưu thị lang ở trên triều quả thật dâng tấu lên hoàng thượng, muốn thanh lọc một số tụ điểm kỹ viện trong kinh thành. Còn Phương đại nhân, uỷ khuất vạn phần, bị hoàng thượng phái đi kê biên tài sản từng nhà, chuyện này hắn cũng không có gì đáng trách!
" Phương lão đệ, còn muốn tiếp tục điều tra hay sao?" Phùng Cừu Đao nghe tiếng gõ mõ, báo hiệu đã chuẩn bị bước sang giờ Sửu, đêm nay lại không thu họach được gì, Phùng Cừu Đao không khỏi nhụt chí. ( Giờ Sửu : 1~ 3 giờ đêm, một canh bằng hai tiếng)
Phương Tranh vui vẻ nói: " Tra, phải tiếp tục tra, ta đây chính là một mệnh quan triều đình, nếu không thể trừ gian diệt ác, thực hổ thẹn với lươn tâm a... Hắc hắc."
Phùng Cừu Đao trong lòng âm thầm khinh bỉ, nhìn bộ dạng ngươi con mắt ti hí, còn không phải là muốn đi chòng ghẹo mấy vị cô nương!
" Phương lão đệ, tra như thế này cũng không đúng biện pháp a, người ta đến ăn chơi cũng là bình thường, ngươi giáo huấn như vậy, đối với bọn họ mà nói, căn bản cùng không có ích lợi gì! Chúng ta vừa đi, bọn họ liền có thể quay đầu lại, chứng nào tật ấy.
Phương Tranh gật đầu cười: " Chuyện này đương nhiên ta biết, nhưng tóm lại mắng bọn hắn một trận vẫn là hơn không mắng. Tựu giống như một người đói bụng đến mức thoi thóp, lúc này có người cầm một bãi phân trâu cho hắn ăn. Theo ngươi thì việc này là giúp người gặp nạn, hay là họa vô đơn chí?"
Nhẹ nhàng vỗ bá vai của Phùng Cừu Đao, Phương Tranh cười híp mắt nói: " Chúng ta cũng chính là tặng phân trâu cho người, còn bọn họ cảm kích hay là thống hận chúng ta, đó là chuyện riêng của bọn họ, chúng ta không cần để ở trong lòng."
Phùng Cừu Đao nghi hoặc nhìn hắn, tựa hồ như không hiểu cách so sánh này của Phương Tranh.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, đại đội tảo hoàng" lại bắt đầu hành động.
Lúc này ánh mắt gian tà của Phương Tranh đang quan sát những chiếc thuyền hoa Trên sông Tần Hoài.
Mặc dù hiện giờ đã vào nửa đêm, nhưng thuyền hoa cùng thanh lâu kỹ viện cũng hoạt động giống nhau, cuộc sống về đêm là căn bệnh ung nhọt của Giang Nam. Màn đêm bao phủ trên sông Tần Hoài, trong không trung nổi lên một làn sương mù nhàn nhạt, khiến cho bến sông Tần Hoài càng thêm mông lung huyền ảo, lác đác vài chiếc hoa thuyền thản nhiên trôi dạt trên con nước, giống như những thiếu nữ thanh xuân trêu chọc ánh mắt của chứng nhân.
Phương Tranh tạm thời trưng dụng hơn mười thuyền dân, suất lĩnh hai trăm binh sĩ tiến đến một chiếc thuyền hoa ở gần hắn nhất. Thuyền hoa này quy mô không nhỏ, vừa nhìn đã biết là sản nghiệp của người có danh có khí.
Đợi cho đến khi, thuyền dân chỉ còn cách chiếc thuyền hoa mấy trượng, thì không biết Phương Tranh tìm được ở đâu một miếng sắt mỏng lôi từ trong vạt áo ra, tạo thành một chiếc loa giản dị, Phương Tranh đắc ý hớn hở, đem miệng ghé trước loa, âm thầm vận khí, tiếp theo cao giọng hét lớn: " Người ở bên trong nghe rõ đây, các ngươi đã bị bao vây! Bất kể nam nữ, mau chóng cởi hết quần áo ra, bước lên khoang thuyền, bằng không chúng ta sẽ lên thuyền thu thập các ngươi!"
Đám binh sĩ đồng thanh phụ họa: " Người ở bên trong nghe…"
Thanh âm cao vút, trong trẻo mà vang vọng trên con sông Tần Hoài, lan đi thật xa.
Danh sách chương