Trường Bình công chúa cười lạnh nói: “Nhảy a, con mẹ nó, hôm nay ngươi không nhảy thì không phải là nam nhân!”
Phép khích tướng, hừ hừ, thiếu gia ta há có thể mắc mưu? Phương Tranh bình thản nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, không phản ứng nàng.
Lúc này Phượng tỷ nhịn không được, cau mày nói: “Tiểu cô nương này, con cái nhà ai mà không có quy củ như vậy, rốt cuộc Phương thiếu gia có cừu hận gì với ngươi?”
Trường Bình công chúa chứng kiến Phượng tỷ, lửa giận trong lòng bốc lên, nếu không phải ả hồ ly tinh này dụ dỗ, câu dẫn Phương Tranh, chuốc rượu cho hắn, thì làm sao hắn lại tránh mặt người ta như vậy?
Chứng kiến hồ ly tinh còn dám khiển trách mình, không khỏi giận dữ, chỉ vào Phượng tỷ nói: “Người đâu! Đem ả hồ ly tinh không biết xấu hổ này bắt lại, áp giải vào trong thiên lao!”
Phượng tỷ biến sắc, còn chưa kịp mở miệng, Phương Tranh liền vỗ bàn lạnh giọng nói: “Ai dám!”
Xưa nay, Phương đại thiếu gia đều một bộ dáng bại hoại láu cá, hiện tại đã tức giận, quả thật có vài phần khí thế, nhất thời hù dọa cho vị Trường Bình công chúa điêu ngoa sợ tới mức không tự kìm hãm được mà phải lui lại mấy bước, đám nữ binh thị vệ thấy công chúa đang lui dần về phía sau, các nàng cũng do dự không biết có tiến lên bắt người hay không.
Trường Bĩnh nghĩ đến chuyện Phương Tranh đối với ả hồ ly tinh kia tươi cười vui vẻ, còn đối với chính mình thì tỏ ra lãnh đạm, sắc mặt không chút thay đổi, tâm hồn thiếu nữ đại động, nghĩ đến chỗ thương tâm, nước mắt không tự chủ được mà lăn theo khóe mắt, lộ ra dung nhan nhu mì xinh đẹp, nhất thời trông rất đáng thương.
Phương Tranh không quản đến phản ứng của nàng, giận tím mặt nói: “Chu Mật Nhi, ngươi cũng đủ ngang ngược a! Phương Tranh ta, phạm vào điều vương pháp nào, khiến cho ngươi động binh đến đây hưng sư vấn tội? Hôm nay ngươi không đem sự tình nói ra cho rõ ràng, lão tử đến trước cửa cấm cung, đánh trống kêu oan, tố cáo ngươi!”
Chuyện tình đánh trống kêu oan là do Phương Tranh nghe được từ miệng Phượng tỷ nói chuyện nên hắn mới biết được, sau khi thái tổ hoàng đế của Hoa triều khai quốc, tại bên ngoài cấm cung thành Kim Lăng đã bố trí một chiếc trống rất lớn, đặt tên là “Đăng Văn Cổ”, có quân sĩ đặc biệt canh gác, cho phép dân chúng thường dân đánh trống kêu oan, có thể đem oan tình của mình tố cáo lên triều đình, đến lúc đó hoàng thượng sẽ đích thân xử lý vụ án, phân rõ trắng đen.
Trường Bình công chúa ủy khuất lau nước mắt nói: “Ai bảo ngươi cứ tránh mặt người ta, ta đối với ngươi…. Không có ác ý, vì sao ngươi không nhìn đến ta? Còn cùng hồ ly tinh này…Hừ!”

Phương Tranh trừng mắt nói: “Ngươi ăn nói cho đàng hoàng, ai là hồ ly tinh đây? Người khác là hồ ly tinh, ngươi là cái dạng gì? Tính tình của ngươi điêu ngoa bốc đồng, động một chút là đòi tru di cửu tộc, ai dám gặp ngươi? Công chúa thì giỏi lắm sao? Có dũng khí ngươi lôi cả nhà ta ra pháp trường xử trảm đi, đem chúng ta ra chém đầu làm trò cười trước mặt bàn dân thiên hạ trong Kim Lăng thành đi, cho mọi người nhìn xem công chúa Hoa triều có bao nhiêu uy phong! Một lời không hợp thì đầu rơi máu chảy!”
Đám nữ binh thị vệ phía sau Trường Bình công chúa thấy chủ công của mình bị người khác nhục mạ, đều giận dữ, muốn tiến lên giáo huấn Phương Tranh một trận, Trường Bình công chúa quay đầu lại, nổi giận nói: “Định làm cái gì! Đều cút xuống dưới lầu cho ta! Cút mau!”
Trường Bình công chúa nói xong, lại nhìn Phương Tranh ủy khuất nói: “Ta….Trước đây ta…Đều là nói nhảm a, ai kêu ngươi đem đồ của người ta vứt đi, từ nhỏ đến lớn không có người nào dám đối xử với ta như vậy đâu…..Ta đã không nói gì, làm sao ngươi…..Còn thù dai như vậy….” Dứt lời, nước mắt bắt đầu chảy thành dòng.
Phương Tranh cười lạnh nói: “Ngươi là đương kim công chúa mà lời ăn tiếng nói không biết cân nhắc, cả nhà của ta thiếu chút nữa đã chết vì câu nói nhảm của ngươi, hôm nay càng quá đáng, trực tiếp suất lĩnh thị vệ tới tửu lâu bắt người, còn dám đánh thư đồng của ta bị thương, Phương Tranh ta, rốt cuộc đã đắc tội với ngươi ở chỗ nào? Chẳng lẽ ta muốn tránh mặt ngươi cũng không được hay sao?”
Công chúa nghe vậy, càng khóc thương tâm hơn, khóc được một lúc, dường như cảm thấy đứng khóc hơi mệt, nàng lẳng lặng kéo cái ghế ngồi xuống, không thèm để ý tới hình tượng của mình, gào khóc to hơn, tức thì nước mắt nước mũi dán đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Giờ phút này, trong lòng của Trường Bình công chúa vừa hối hận vừa trách cứ Phương Tranh, tiểu cô nương nhìn trúng lang quân như ý quả thật không dễ dàng. Vậy mà chẳng những hắn muốn tránh mặt nàng, hắn còn đi tìm giai nhân ở bên ngoài, dưới tình thế cấp bách không lo lắng đến hậu quả liền dẫn binh đuổi theo, thứ nhất là muốn thị uy với ả hồ ly tinh kia, thứ hai cũng muốn chất vấn Phương Tranh, chẳng lẽ Trường Bình công chúa ta có chỗ nào không bằng người? Tại sao ngươi lại tránh mặt không muốn gặp ta?
Không nghĩ đến tình huống lại phát triển ra ngoài dự kiến, chọc giận Phương Tranh không nói, chỉ sợ ngày sau gã bạc tình này sẽ càng tránh mặt chính mình, lang quân như ý biến thành cừu nhân, tiểu cô nương như thế nào lại không thương tâm cho được?
Phương Tranh thấy Trường Bình công chúa ngồi khóc nức nở, không khỏi mềm lòng, quên đi, ta cùng một tiểu cô nương tính toán làm gì, nàng không hiểu chuyện, chẳng lẽ ta cũng không hiểu sự sao? Vì thế Phương Tranh chậm rãi nói: “Ta cùng huynh trưởng của ngươi là hảo bằng hữu, nể mặt mũi của hắn, việc hôm nay ta sẽ không đề cập tới, hy vọng ngươi trở về có thể suy nghĩ cẩn thận lại, đừng suốt ngày dùng cái danh công chúa mang ra dọa người, khi nào ngươi sửa đổi tính tình điêu ngoa của mình, rồi hãy tìm đến ta cũng không muộn.”
Nhẹ nhàng khuyên giải an ủi vài câu, thật vất vả mới dỗ dành được Trường Bình công chúa. Phương Tranh khuyên nàng nên trở về, Trường Bình mặc kệ.
Phương Tranh thấy công chúa sống chết cũng không chịu đi về, mặc dù nàng đã ngừng khóc, nhưng đôi mắt sưng đỏ vẫn nghi hoặc lưu chuyển ở trên người hắn cùng Phượng tỷ, Phương Tranh không khỏi cảm thấy đau đầu, dứt khoát đứng ra giới thiệu cho hai vị nữ nhân này nhận biết nhau, các ngươi thích động sao thì động, ta cái gì cũng không quản.
Phương Tranh quay sang phân phó tiểu nhị bưng thêm đồ ăn, hướng Trường Bình nói: “Công chúa điện hạ nếu không chê rượu và thức ăn của dân chúng thường dân đạm bạc, thì cùng nhau đối ẩm một chút đi sao.”

Dù sao Trường Bình công chúa cũng chỉ là một tiểu cô nương mười năm tuổi, nghe vậy tức thì nín khóc, mỉm cười, khẩn trương ngồi sát bên cạnh người Phương Tranh, chỉ cần có thể ngồi cùng một chỗ với lang quân như ý, nàng đâu thèm ngó ngàng gì tới rượu cùng thức ăn đạm bạc.
Từ lúc hai người cãi nhau, Phượng tỷ mới biết được thận phận của Trường Bình công chúa, nhất thời sợ tới mức câm như hến, công chúa a, thân phận cao thượng biết bao nhiêu, cả đời đều chưa từng thấy qua, hôm nay lại làm trò mắng công chúa không biết quy củ, không biết vị công chúa này có đem nàng đi chém đầu hay không?
Vừa chứng kiến hai người cãi nhau một lúc, rồi lại hòa thuận, tâm tư của Phượng tỷ mới an tĩnh trở lại, công chúa cao hứng, hẳn là sẽ không làm khó cho nàng?
Lúc này Phương Tranh mở lời giới thiệu nói: “Vị này, là Trường Bình công chúa của Hoa triều.”
Lại chỉ vào Phượng tỷ, nói: “Vị này, là đối tác làm ăn sinh ý của ta, tuổi đều lớn hơn ta và ngươi, ngươi phải gọi bằng Phượng tỷ.”
Tức thì Phượng tỷ đứng dậy, nhẹ nhàng cúi đầu nói: “Không dám, dân nữ Thôi Phượng Nương bái kiến Trường Bình công chúa điện hạ, cũng xin công chúa điện hạ khoan dung độ lượng cho dân nữ vừa rồi không biết đã mạo phạm.”
Đến lúc này, Phương Tranh mới biết được, nguyên lai tên khai sinh của Phượng tỷ là Thôi Phượng Nương, thấy nàng hành lễ với Trường Bình công chúa, mà bản mặt công chúa không phản ứng chút nào, Phương Tranh giận tái mặt.
Trường Bình quả thật không muốn nói chuyện cùng với ả hồ ly tinh này, ngươi câu dẫn lang quân như ý của người ta, người ta còn chưa tính toán nợ nần đâu, hiện tại còn muốn tỷ tỷ muội muội là như thế nào? Nhưng liếc mắt nhìn thấy bộ mặt của Phương Tranh đang trầm xuống, tâm hồn thiếu nữ của công chúa lại rối loạn, vội vàng duỗi tay đỡ Phượng tỷ một phen, nói: “Bình thân đi, người không biết cũng không có tội, Bổn cung….Ta không trách ngươi.”
Vừa mới dứt lời, Trường Bình công chúa lại cảm thấy hối hận, ta đường đường là công chúa điện hạ, dựa vào cái gì mà phải nhìn sắc mặt của kẻ bạc tình này? Nhưng lời nói ra khó có thể thu về, Trường Bình đành phải hậm hực bĩu môi, oán hận nhìn Phương Tranh liếc mắt một cái.
Phương Tranh giới thiệu hai người nhận biết nhau xong, liền gắp thức ăn cho Trường Bình công chúa, nhất thời nàng vui vẻ ra mặt, tiểu cô nương cảm xúc nhanh đến cũng nhanh đi, vừa mới còn lửa giận ngập trời, lúc này lại vui vẻ ăn thức ăn mà Phương Tranh gắp cho nàng.

Phương Tranh chứng kiến Trường Bình đang vui vẻ ăn ngon lành, liền không quản tới nàng, quay đầu nhìn thấy Phượng tỷ vẫn câu nệ đứng thẳng một bên, không dám cử động, Phương Tranh ngạc nhiên nói: “Phượng tỷ, ngươi ngồi xuống đi, đứng như thế làm gì vậy, chuyện tình cửa hàng, chúng ta còn chưa thương lượng xong đâu.”
Phượng tỷ trong lòng cười khổ, làm trò trước mặt công chúa, nàng như thế nào dám ngồi? Người ta là một đôi oan gia, cãi nhau không quy củ quen rồi, Phượng tỷ này dân chúng thường dân cùng công chúa cũng không có giao tình, trước mặt công chúa, bảo nàng làm sao dám ngồi đây?
Phương Tranh thấy bộ dáng đáng thương của Phượng tỷ, trong lòng không khỏi cười thầm, cái bà nương này, ở trước mặt người ta thì phong tao được ngay, vừa thấy công chúa đã rụt rè sợ hãi, đúng là mềm nắn rắn buông.
Phương Tranh kéo ống tay áo của Trường Bình công chúa nói: “Mau mời Phượng tỷ ngồi xuống, nếu không bữa cơm này cũng không còn ý nghĩa.”
Trường Bình công chúa buông đũa, bĩu môi nói: “Người ta không kêu nàng đứng, muốn ngồi thì ngồi thôi, không nên câu nệ quy củ như vậy. Uy, ngươi ngồi xuống, ăn cơm uống rượu, nói chuyện làm ăn của các ngươi, đừng quan tâm tới ta.”
Phượng tỷ nghe vậy nhẹ nhõm thở dài một hơi, chắp tay hành lễ, theo lời ngồi xuống.
Phương Tranh nói: “Phượng tỷ, các điều khoản trên hợp đồng cũng đã tương đối, ta xem việc này cứ quyết định như vậy đi, ngày mai chúng ta chính thức ký tên vào bản hợp đồng, sau này mọi chuyện đều làm theo nguyên tắc trên hợp đồng, ngươi xem có cần bổ sung thêm chuyện gì không?”
Phượng tỷ gật đầu nói: “Được, cửa hàng phân nhánh thì hơn một tháng nữa mới có thể hoàn thành, trong vòng một tháng này chúng ta sẽ an bài cho thỏa đáng.”
Trường Bình nghe vậy ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: “Ngươi muốn cùng người ta kết minh buôn bán? Vì sao phải kết minh? Là thiếu bạc sao?” Dứt lời nàng bĩu môi nói: “Hùn chung vốn a, ta có bạc, có muốn hay không? Ta cho ngươi toàn bộ, nếu không đủ ta sẽ đi mượn thêm của ca ca.”
Phương Tranh cười nói: “Ăn đi, đừng có nói leo. Đây không phải là vấn đề thiếu bạc.”
Trường Bình không tình nguyện “nga” một tiếng, sau đó lại chờ mong nói: “Ngoại trừ bạc, còn cần ta giúp chuyện tình gì không? Chuyện lớn cỡ nào, ta đều có thể làm được.”
Phương Tranh vốn định lắc đầu cự tuyệt, nhưng ý niệm xoay chuyển, muốn đánh vào thị trường son phấn cao cấp, không chừng Trường Bình công chúa có thể giúp được chuyện này. Vì thế Phương Tranh nói: “Muốn hỗ trợ sao…..Trước mắt có một việc quan trọng muốn nhờ ngươi giúp đỡ, nhưng phải xem ngươi có nguyện ý hay không.”

Tiểu cô nương nghe ra, nàng có thể giúp được Phương Tranh, mặt mày cao hứng hớn hở, vội vàng thúc giục nói: “Có chuyện gì muốn người ta hỗ trợ? Nói mau, nói mau!”
Phương Tranh trầm ngâm một lát, nói: “Ngươi có quen biết với các vị tiểu thư con nhà vương công đại thần trong triều hay không? Hoặc các vị nương nương, phi tần trong hậu cung chẳng hạn?”
Trường Bình cười hì hì nói: “Đương nhiên là biết, người ta cùng đám tiểu thư con các vị vương công đại thần rất quen thuộc, còn mấy vị công chúa quận chúa sao? Trên ta còn có một vị tỷ tỷ, hiệu phong Trường Nhạc công chúa, phía dưới ta có một người muội muội, hiệu phong Trường Kỳ công chúa. Ở trong kinh thành, ta cũng quen biết với mấy vị quận chúa, khi còn bé ta ở trong cung, phần lớn cũng có quan hệ không tệ với các phi tần hậu cung, như thế nào? Cần ta hỗ trợ chuyện tình gì sao?”
Phương Tranh nói: “Có, việc này còn phải xem ngươi có làm được hay không đã. Ngươi cũng biết, ta cùng Phượng tỷ kết minh mở một cửa hàng tên là Ngọc Như Trai, chuyên giữ độc quyền buôn bán về son phấn nữ nhân…..Sau này, ngươi không có việc gì làm, thì phải đi thăm các vị công chúa, quận chúa, phi tần hậu cung, các vị tiểu thư vương công đại thần. Sau đó đem cái tên Ngọc Như Trai tuyên truyền cho các nàng, nói tốt một chút, mời các nàng đến mua, nếu các nàng không phương tiện ra ngoài, Ngọc Như Trai ta có thể phái người giao đồ đến tận cửa, như thế nào, có hỗ trợ được hay không đây?”
Trường Bình công chúa không ngừng gật đầu, nói: “Giúp được, giúp được, không thành vấn đề.” Dừng một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi chần chừ nói: “Chỉ là…. Ở trong hậu cung thì không được đâu, thường ngày các nàng dùng gì, đều có tổng quản trong nội cung thống nhất chọn mua, một chút thì không nói, nhưng nếu muốn mua bán lâu dài, còn phải thông qua mấy vị tổng quản trong hậu cung…..”
Phương Tranh vỗ trán một cái, như thế nào lại quên mất chuyện này, bạc ở trong cung dễ kiếm lắm sao? Có rất nhiều chuyện phiền toái liên lụy. Phương Tranh nói: “Chuyện này cũng rất phiền toái, dễ dàng gây chuyện, như vậy đi, trước hết trong cung cứ tạm như vậy đã, sau này có cơ hội thì tính tiếp, còn những chỗ khác, ta phải nhờ ngươi hỗ trợ tuyên truyền giúp cho Ngọc Như Trai, nhỡ kỹ nên kiềm chế tính tình của ngươi, người ta nguyện ý mua thì mua, nếu không muốn mua, ngươi cũng đừng mang danh công chúa ra dọa người ta.”
Trường Bình công chúa gật đầu, lại trợn mắt nhìn Phương Tranh một cái, sẵng giọng: “Xem ngươi nói, làm như người ta không biết nói chuyện đạo lý hay sao?”
Phương Tranh thầm nghĩ: “Tiểu nha đầu ngươi không cần khiêm tốn, ngươi đúng là cái loại người không biết giảng giải đạo lý a.”
Phượng tỷ nghe thấy Phương đại thiếu gia chỉ mất một hồi công phu, liền đã đem Ngọc Như Trai tuyên truyền đến các bậc vương công đại thần trong triều, không khỏi vui mừng phấn khởi, đối với Phương Tranh càng nhìn càng bội phục. Trong lòng đồng thời vui mừng, nhưng cũng cảm thấy kỳ quái, Phương Tranh này con nhà thương nhân, tại sao lại có quan hệ cùng với công chúa đương triều? Hơn nữa, nhìn bộ dáng Trường Bình công chúa tựa như rất nghe lời hắn, hay là trong đó có bí mật gì, ngừng lại, bí mật hoàng thất sao? Khoan đã, không nên nghĩ bậy nữa….
Ba người vui vẻ nói chuyện phiếm trong chốc lát, sau đó liền chia tay. Trước lúc đi, Trường Bình công chúa nhìn Phương Tranh lưu luyến không rời, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Phương Tranh mơ hồ biết nàng định nói chuyện gì, phất phất tay, thuận miệng nói mấy ngày nữa tới quý phủ thăm nàng, liền xoay người rời đi.
Trường Bình công chúa nghe xong, vui sướng dị thường, tâm tình của nàng rất tốt, tiện tay còn thưởng cho Tiểu Ngũ một thỏi bạc làm tiền bồi thường thuốc thang. Lúc trước, Tiểu Ngũ một mình hộ giá chủ nhân, bị đánh cho bầm dập cả người, bây giờ tự nhiên có một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, kinh hỉ không thôi, biểu tình vừa khóc vừa cười, lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, Phương Tranh nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng không khỏi mắng thầm: “Tiểu tử này không cấp cho bổn thiếu gia một chút mặt mũi, quay đầu lại đã đi nhận tiền của cừu nhân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện