Hai người đùn đẩy nói quanh về chuyện làm nô tỳ hay làm nữ nhân, kẻ đưa người đẩy tựa như luyện thái cực quyền, càng thêm đánh mắt đưa tình, lúc này Cúc nhi dẫn theo mấy nha hoàn mang rượu và thức ăn dâng lên, hai người mới chịu ngừng lại.
Đồ ăn tinh xảo, cùng một bình trúc diệp thanh hâm nóng, Yên Nhiên kéo Phương Tranh ngồi xuống, vì hắn rót rượu gắp thức ăn, nhẹ nhàng cẩn thận chu đáo giống như tân nương mới bước vào cửa hầu hạ tân lang.
Yên Nhiên đang hầu hạ, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, xoay người từ trong lòng móc ra một xấp giấy tờ, đưa cho Phương Tranh nói: “Thiếu gia, đây là khế ước đất, khế ước mua bán nhà, còn có….Văn tự bán mình của thiếp năm xưa, người nhìn xem, cẩn thận cất kỹ.”
Phương Tranh không hề quan tâm, vung tay lên: “Nàng cất đi, giao cho nàng bảo quản. Đúng rồi, rảnh rỗi thì đi nha môn một chuyến, làm cho mình cái hộ tịch, sau này nàng cùng cái nơi phong trần kia vĩnh viễn không có quan hệ tới nhau.”
Yên Nhiên cười nói: “Người không sợ, thiếp đem căn nhà này bán đi, sau đó cầm bạc chạy ra khỏi kinh thành hay sao?”
“Không sợ, ta tín nhiệm nàng.”
“Ta tín nhiệm nàng.” Bốn chữ này nói ra, Yên Nhiên ngẩn người, hốc mắt đã ửng đỏ.
Phương Tranh uống một ngụm rượu, thỏa mãn thở dài một tiếng, đây mới chính là cuộc sống mà ta hằng mong ước.
Yên Nhiên dịu dàng nói: “Phương thiếu gia vì sao lại thở dài? Hay là Yên Nhiên hầu hạ không được chu đáo?”
Phương Tranh cười nói: “Cũng không phải, chỉ là nhớ lại lúc ta và nàng mới quen biết nhau, ta bước vào khuê phòng của nàng ngay cả một chiếc ghế cũng không có mà ngồi, một ngụm trà cũng không có để uống, vật đổi sao dời, không nghĩ tới hôm nay ta có được đãi ngộ như thế này, nhất thời cảm khái vạn lần a.”
Yên Nhiên tựa hồ cũng nhớ lại tình cảnh thực tế lúc mới gặp Phương Tranh, không khỏi bật cười, tiếp theo nàng ảm đạm nói: “Khi đó Yên Nhiên thân hãm bể khổ, ăn bữa hôm lo bữa mai, muốn sống không được, muốn chết không xong, có chỗ đắc tội người, mong thiếu gia đừng tính toán với tiện thiếp.”
Phương Tranh lắc đầu nói: “Sao lại như vậy chứ, nàng là nữ tử số khổ, ngày sau thương yêu nàng còn không kịp, như thế nào lại muốn tính toán một chút chuyện nhỏ với nàng đây.”
Yên Nhiên bưng chén đứng dậy, nghiêm mặt hướng Phương Tranh nói: “Hôm nay, thiếp kính người một ly, mệnh số của thiếp hãm vào nơi phong trần, may mắn lừa gạt được thiếu gia cứu giúp, đại ân như núi, dẫu thiếp có chết muôn lần cũng khó lòng báo đáp, từ nay trở về sau, thiếu gia người sẽ là trời của thiếp, người ta dựa….”
Phương Tranh thấy nàng trịnh trọng như thế, không khỏi có chút hổ thẹn, vốn là hắn không tính toán chuộc thân cho Yên Nhiên, chẳng qua Mập Mạp kiên trì đem nàng chuộc ra, bất quá, khoản này tính lên đầu Phương Tranh cũng không sai, Mập Mạp chuộc thân cho nàng cũng là bởi vì Phương Tranh mà khởi xướng.
Phương Tranh cười mỉa nói: “Đừng nói như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một cái cất tay nhấc chân mà thôi, lại nói, nàng không hiểu gì về ta? Chẳng lẽ không sợ ta là một kẻ bại hoại hay sao….”
Yên Nhiên cười nói: “Phương thiếu gia là chính nhân quân tử, sẽ không để cho thiếp phải chịu ủy khuất, cho dù người đối xử với người ta không tốt, thiếp cũng cam lòng chấp nhận, chung quy so với một nơi nhơ bẩn không biết xấu hổ, người người chà đạp thì vẫn còn tốt hơn rất nhiều.”

Ta kháo, nữ nhân này, ta chuộc thân cứu nàng, nàng lại mắng ta là quân tử…..
Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị, hai người vừa đối ẩm vừa hàn huyên nói chuyện. Phương Tranh bất giác có chút mơ hồ, ngẩng đầu nhìn trời đã không còn sớm, sắc mặt Yên Nhiên cũng càng ngày càng hồng, thân thể nàng giãy dụa bất an, ngón tay vân vê góc áo thành một mảnh nhăn nhúm.
Phương Tranh cân nhắc một chút, liền đoán được Yên Nhiên đang suy nghĩ gì. Tuy rằng thân hãm phong trần, nhưng Yên Nhiên vẫn là một vị khuê nữ trong trắng, sắc trời càng tối, nhìn nàng càng giống như tân nương trước giờ động phòng hoa chúc.
Yên Nhiên khẩn trương, Phương Tranh càng khẩn trương hơn nữa, lúc này tổng cộng mới gặp qua Yên Nhiên hai lần, tuy trong lòng mười phần ái mộ nàng, nhưng hắn cảm thấy rất ngượng ngùng khi cùng một nữ nhân mới gặp qua hai lần mà đã lên giường, có lẽ đối với người khác thì không coi vào đâu, nhưng Phương Tranh bất đồng--------Phương đại thiếu gia sống qua hai kiếp người, vẫn còn là trai tân chưa một trải qua chuyện đó.
“Ách…Trời không còn sớm nữa, ha ha….” Phương Tranh xấu hổ, tìm cớ nói.
“…Ân.” Yên Nhiên đỏ mặt gục đầu xuống, thanh âm vo ve như muỗi kêu.
“Cái gì kia…A, đêm nay ánh trăng thật tròn ha….”
“…”
“Nàng nói thử xem, đêm nay liệu có mưa hay không? Ân, ta nghĩ hơn phân nửa là sẽ không…”
“…”
Tự độc thoại được một lúc, Phương Tranh không biết nên nói chuyện gì, trầm ngâm, đêm nay hay là quên đi. Không quá chín, nếu xuống tay thật là ngần ngại. Phương đại thiếu gia là một người rất hiểu đạo lý, hắn không thích vừa mới quen biết đã cùng nhau lên giường, điều này hắn cảm thấy không thú vị chút nào. Kiếp trước, tuy nói rằng Phương Tranh đã trải qua hai mối tình không thành công, nhưng quan hệ của song phương cũng chỉ tiến triển đến mức hôn môi, nắm tay nhau mà thôi, còn cách gôn ở rất xa, nói về phương diện này, hắn không phải là một hảo thủ.
Phương Tranh hạ quyết tâm, tức thì đứng dậy.
Yên Nhiên mặc dù ngượng ngùng cúi đầu, nhưng khóe mắt lại lưu ý nhất cử nhất động của Phương Tranh, thấy hắn đứng lên, tâm hồn thiếu nữ nhất thời hoảng loạn, thân thể mềm mại không tự chủ được mà cúi gằm đầu xuống hơn nữa, tiếp theo Yên Nhiên nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, chờ đợi thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
“Ân, cơm no rượu say, ta cũng nên đi, nàng đi nghỉ sớm thôi, qua hai ngày nữa ta sẽ trở lại thăm nàng.” Phương Tranh tính toán bỏ của chạy lấy người.
“Cái gì?” Yên Nhiên mở to đôi mắt động lòng người, kinh ngạc nói: “Thiếu gia…Người muốn đi đâu??”

“Câu hỏi này có chút kỳ quái, ta đương nhiên là đi về nhà.”
“Người… Sắc trời đã muộn, thiếu gia sao không…Ở lại đây nghỉ ngơi?” Yên Nhiên xấu hổ, thấp giọng nói ra những lời này, thân mình không tự chủ được có chút xụi lơ, dường như nàng đã phải dùng hết sức lực để thốt ra.
“…Hay là thôi đi, nàng kêu người hầu chuẩn bị xe ngựa, ta sẽ đi về.” Mỹ sắc trước mặt, Phương Tranh khó nhọc cự tuyệt. Trong lòng không ngừng đấu tranh tư tưởng, mỹ nhân đã mở miệng mời ta, không đáp ứng có phải là quá thất lễ rồi hay không? Thiếu gia ta, là một người rất hiểu lễ nghĩa a.
“Phải chăng người ta là nữ nhân phong trần, không đủ lọt vào trong mắt của thiếu gia?” Yên Nhiên có chút mất mát, sắc mặt từ hồng chuyển thành tái nhợt. Nàng không cần một cái danh phận, dù sao nàng cũng xuất thân từ trong thanh lâu kỹ viện, có chiếm được một cái danh phận hay không, cũng không quan trọng. Nhưng nếu không chiếm được tình cảm của Phương Tranh, đối với nàng mà nói thì chính là một chuyện mất mát cực điểm, nàng sợ hãi cả đời này mình cô độc, cô độc sống trong quãng đời còn lại.
Biểu hiện của Phương Tranh lúc này, khiến cho nàng cảm thấy rất sợ hãi.
“Không, nàng hiểu lầm rồi. Nguyên nhân không phải như vậy, nàng rất đẹp, chỉ là ta cảm thấy hơi vội vàng, thật sự.” Phương Tranh thấy biểu tình Yên Nhiên tỏ ra mất mát, vội vàng giải thích.
“Vì sao lại cảm thấy vội vàng?” Yên Nhiên khó hiểu, chuyện này vốn là thiên kinh địa nghĩa*, nàng thật sự không nghĩ ra, tại sao Phương Tranh lại lùi bước. ( *: là chuyện đường đường chính chính, một sự việc hiển nhiên, không có gì mờ ám)
“Nàng xem a, chúng ta mới gặp mặt nhau hai lần đúng không? Tuy rằng hiện tại nàng đã thuộc quyền sở hữu của ta, nhưng chúng ta vẫn chưa có tình cảm trụ cột, mới vừa quen biết nhau không lâu, ân, chuyện kia ta cảm thấy có chút xấu hổ. Ta hy vọng chúng ta có thể chậm rãi tìm hiểu nhau, cho nhau thưởng thức, tiện đà cho nhau ái mộ, rồi sau đó hãy tính tiếp, nàng nói có phải hay không?”
Phương Tranh nói một hồi khiến cho Yên Nhiên xấu hổ không thôi, một nữ tử có thể nói ra những lời vừa rồi kia, đương nhiên phải có dũng khí cỡ nào, sau khi đã hiểu rõ tâm tư của Phương Tranh, trong lòng Yên Nhiên vạn phần cảm động. Phương Tranh cũng không biết được tâm tình của Yên Nhiên lúc này, dù sao nữ nhân kiếp trước cũng quá mạnh mẽ, nam nhân đối xử nhượng bộ với nữ nhân, các nàng xem đó là chuyện hiển nhiên. Nhưng tại thời đại xã hội phong kiến, nam tôn nữ ti này mà nói, có được một nam nhân tôn trọng nàng, đây là chuyện hiếm lạ biết bao nhiêu.
Yên Nhiên tâm tình đã bình tĩnh trở lại, nguyên lai không phải là hắn không yêu thích ta, mà là……
Làm nữ nhân của hắn, nhất định sẽ là một chuyện rất hạnh phúc? Yên Nhiên hai mắt đã ửng đỏ, lặng nhìn Phương Tranh, có thể ở cùng chàng một chỗ như thế, kiếp này sống cũng không uổng phí, trước kia tuy phải chịu qua muôn vàn đau khổ, bây giờ đã không còn nghĩa lý gì.
Người hầu chuẩn bị xong xe ngựa, tiến vào bẩm báo Phương Tranh, Yên Nhiên lẳng lặng tiễn hắn ra ngoài đại môn, Phương Tranh quay đầu nói: “Quay về đi, ban đêm ngoài trời gió lạnh, cẩn thận không bị trúng gió.”
Đột nhiên nhớ ra một việc, Phương Tranh từ trong lòng móc ra mấy tấm ngân phiếu, đưa cho Yên Nhiên, cười nói: “Nàng đã là nữ nhân của ta, thường ngày ta không ở đây, cái nhà này do nàng làm chủ, chỗ bạc này dùng để chi tiêu sinh hoạt, hắc hắc, thiếu gia ta cũng đã là nhất gia chi chủ*…” ( người đứng đầu trong một gia đình)
Yên Nhiên im lặng gật đầu, trịnh trọng tiếp nhận ngân phiếu, cũng không có hướng Phương Tranh cảm ơn, nam nhân của nàng, cho nàng bạc nuôi gia đình, là chuyện đương nhiên. Đứng trông xe ngựa của Phương Tranh càng lúc càng xa dần, Yên Nhiên kìm lòng không được, hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống, hướng về phía xe ngựa đang đi, nhẹ khom người hành lễ một cái, thấp giọng nói: “Phu quân đi cẩn thận….”
Trong xe ngựa, Phương Tranh đang chán nản vò đầu: “Ta, con mẹ nó, sao lại ngu ngốc như vậy? Người ta đã mở miệng mời mình lưu lại, vậy mà mình còn giả bộ thanh cao? Còn ba hoa cái gì thưởng thức, ái mộ a! Bây giờ thì tốt rồi, thật xui xẻo, đây chính là báo ứng a!”

Nếu Yên Nhiên nghe được những lời này của Phương đại thiếu gia, không biết nàng sẽ có cảm tưởng gì….
Phương Tranh về đến nhà, trời đã tối muộn, Tôn quản gia đang sốt ruột đứng chờ hắn ở bên ngoài cửa lớn, thấy Phương Tranh trở về, Tôn quản gia không khỏi mừng rỡ, tiến lên kéo áo Phương Tranh thấp giọng nói: “Ôi! Thiếu gia của ta, người đã quay về rồi, lão gia đã hỏi người nhiều lần, hiện tại, đang ở chính sảnh chờ người đó, mau đi đi.”
Phương Tranh kỳ quái nói: “Đã muộn thế này, mọi người không ngủ được hay sao, mà phải chờ ta làm cái gì?”
“Người cũng đừng hỏi, cứ vào trong thì biết.”
Phương Tranh hướng chính sảnh đi tới, trong lòng âm thầm suy nghĩ: “Gần đây mình không có gây ra chuyện gì, chẳng lẽ là sự tình của Yên Nhiên? Lão gia đại nhân đã biết rồi sao? Người làm ăn thật lợi hại a.”
Trong lòng lo lắng bất an bước tới chính sảnh. Chỉ thấy Tiểu Ngũ đang ủ rũ quỳ trước chính sảnh, đèn đuốc trong phòng sáng chưng, Phương lão gia thần tình giận dữ, Phương phu nhân ở một bên nhẹ giọng khuyên giải.
Không tốt, có sát khí!
Phương Tranh bá vào khung cửa, đem cổ thò đầu quan sát tình hình địch nhân, không ngờ Phương lão gia đã phát hiện ra hắn, chứng kiến bộ dáng lén lút của Phương Tranh, không khỏi giận dữ quát lớn: “Đồ hỗn trướng! Nhìn ngó cái gì, mau biến vào đây cho lão phu!”
Phương Tranh co đầu rụt cổ, ngoan ngoãn bước vào.
“Muộn như này mới trở về nhà, ngươi đi chơi ở đâu vậy?” Phương lão gia hai mắt trợn tròn, đằng đằng sát khí.
“Ân? Cái này…Đêm nay trăng sáng, hài nhi đi ra ngoài phơi nắng….”
“Phơi nắng dưới trăng? Hừ! Ngươi là đồ nghiệt tử, không một câu nói thật, không biết ngươi ở bên ngoài làm ra những chuyện gì!”
Phương phu nhân ở một bên nói: “Đừng nổi giận như vậy, làm cho hài tử sợ….”
Phương lão gia cả giận nói: “Bà còn che chở cho nó! Có kỳ chủ tất có kỳ phó*, bà nhìn Tiểu Ngũ xem, nhiều năm qua chỉ là một đứa trẻ thuần phác a, đi theo tên hỗn trướng này có vài ngày, không ngờ đã dám bày trò trêu chọc nha hoàn trong phủ!” (*: chủ giỏi thì người hầu cũng giỏi)
“Uy?” Phương Tranh kinh ngạc quay đầu nhìn lại phía Tiểu Ngũ, tiểu tử này, quả thật có đảm lược? Tiểu Ngũ mặt mày mếu máo, đang quỳ ở ngoài cửa chính sảnh, đáng thương nhìn Phương Tranh, bộ dáng thê thảm, bơ vơ không chỗ nương tựa.
“Uy cái gì mà uy! Đồ hỗn trướng, ngày thường rốt cuộc ngươi đã làm cái gì? Dạy dỗ người hầu của ngươi như vậy sao?”
“Phụ thân, chuyện này… Có phải đã hiểu lầm chuyện gì hay không? Tiểu Ngũ không giống loại người như vậy.” Phương Tranh cố gắng minh oan cho Tiểu Ngũ.
Phương lão gia cười lạnh một tiếng, nói: “Hiểu lầm? Lan nhi, ngươi lại đây, đem sự tình buổi chiều kể lại đầu đuôi cho mọi người nghe.”

Nha hoàn Lan nhi ủy khuất bĩu môi, khóe mắt ửng đỏ, đứt quãng kể lại sự tình xảy ra hồi chiều.
Nguyên lai mấy ngày hôm nay, Phương Tranh bận việc nên không quan tâm đến sách vở, Tiểu Ngũ thân là cao cấp thư đồng tự nhiên cũng không có việc gì để làm, Phương Tranh muốn trăng hoa cùng Phượng tỷ, vừa muốn đong đưa hoa khôi làm nương tử, đương nhiên không dẫn theo Tiểu Ngũ đi theo hắn, bởi vì Phương Tranh sợ tiểu tử này không biết giữ mồm giữ miệng, lại đi khắp nơi nói năng lung tung, cho nên Phương Tranh đành giao cho hắn một chuyện khác.
Sự tình mà hắn phân phó cho Tiểu Ngũ cũng rất quan trọng, hiện nay, thái độ của đám người hầu kẻ hạ trong Phương phủ đối với Phương Tranh đã cải thiện hơn rất nhiều, nhưng chưa đạt tới trình độ người người yêu mến, một lòng một dạ, ra sức vì hắn. Phương đại thiếu gia quyết thu phục nhân tâm, vì thế đã thuận miệng phân phó cho Tiểu Ngũ sang Tây viện làm công tác tuyên truyền uy danh cho hắn.
Cái gọi là tuyên truyền chỉ là gặp người thì ca tụng Phương đại thiếu gia anh minh như thế nào, đối nhân xử thế có đạo lý như thế nào..v..v…. Loại chuyện tình như này, chỉ có thể phân phó cho Tiểu Ngũ đi làm, nếu Phương Tranh tự mình ra trận, nhất định mọi người sẽ nói hắn là cái đồ mặt dày không biết xấu hổ.
Tiểu Ngũ nhận được nhiệm vụ của tổ chức giao phó, hắn rất hưng phấn, chỉ tay lên trời thề rằng, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Phương Tranh chứng kiến Tiểu Ngũ có lòng cầu tiến mười phần, nội tâm cực kỳ vui mừng, thuận miệng liền dạy cho hắn vài câu vè, để Tiểu Ngũ có chút vốn đi tuyên truyền cho Phương đại thiếu gia là được rồi.
Quả thật năng lực của Tiểu Ngũ rất kinh người, học một hiểu mười, hắn thuận miệng đem đoạn vè này cải biên thành làn điệu “liên hoa lạc”…( liên hoa lạc : là điệu vè của đám ăn mày thời xưa, kể lể ca thán, lúc đói lúc lo, lúc vui lúc buồn)
Lúc chiều, trong Tây Viện của Phương phủ rất náo nhiệt, đám người hầu dừng tay nghỉ ngơi, đứng vây quanh Tiểu Ngũ, còn Tiểu Ngũ đang ngồi trên một chiếc bàn mộc, tay trái cầm một chiếc bát, tay phải cầm một chiếc đũa trúc, bắt đầu công tác tuyên truyền mê hoặc dân tâm: “Một đóa hoa sen, một đóa hoa sen kể ngàn dặm đường, có một thiếu gia, có một thiếu gia là một cái hảo thiếu gia, trời nắng đỡ người già qua đường, trời mưa cho ngươi tiền sửa giầy, ngày hè cho ngươi tiền mua quạt, ngày đông cho ngươi tiền áo ấm, ngàn việc tốt, kể chuyện ngàn việc tốt….”
Ngày thường, phần lớn đám người ăn kẻ ở đều bận rộn với công việc trong phủ, chưa từng có hoạt động giải trí, thấy Tiểu Ngũ cao hứng bừng bừng, mọi người đều trầm trồ vỗ tay khen ngợi, có người hào phóng ném một hai đồng tiền lên trên mặt bàn.
Tiểu Ngũ thấy mọi người vỗ tay khen ngợi, càng cao hứng, càng dũng cảm, cũng càng vênh váo đắc ý, chợt thấy bên ngoài đám đông có một nữ nhân không thèm ngoảnh mặt lại nhìn mình diễn trò, nữ nhân này hình dạng thướt tha uyển chuyển, eo nhỏ mông đầy, Tiểu Ngũ đang trong cơn đắc ý, liền học theo giọng điệu của Phương đại thiếu gia ngày thường, thâm tình nói: “Uy, tiểu cô nương kia, đừng bước đi vội vã, quay đầu lại cười với ta một cái….”
Nữ nhân kia nghe vậy, liền quay đầu nhìn lại, rõ ràng đây chính là Lan nhi, nha hoàn thiếp thân của Phương phu nhân.
Thân là người phát ngôn của gia chủ Phương gia, địa vị của Lan nhi trong Phương phủ rất cao, ngoại trừ ba vị chủ nhân Phương gia cùng hai vị tổng quản ra, từ trên xuống dưới Lan nhi chính là xếp hạng thứ sáu, xưa nay nàng làm việc luôn luôn nghiêm túc, đám người hầu đối với nàng vừa kính vừa sợ.
Mọi người chung quanh thấy nữ nhân kia không ngờ là Lan nhi, đều giật mình kinh hãi, Tiểu Ngũ sợ tới mức, mặt cắt không còn tia máu, lẳng lặng trốn vào đám đông, ý đồ không muốn để nàng nhận ra mình. Lan nhi từ nhỏ đã làm nha hoàn thiếp thân của Phương phu nhân, lại được Phương phu nhân hết mực yêu thương, coi nàng như nữ nhi của mình, trước giờ chưa từng có người nào dám trêu chọc tới nàng? Hôm nay Tiểu Ngũ trêu ghẹo nàng, cũng không khác gì tự đập đầu mình vào tường.
Lan nhi cau mày nói: “Vừa rồi là ai đang nói chuyện?”
Mọi người vừa rồi nghe được, còn cảm thấy cao hứng, hiện tại đều im lặng, đồng loạt chỉ tay về phía Tiểu Ngũ, tố giác: “Hắn!”
Ngay sau đó, mọi người tán loạn như bầy chim vỡ tổ, chỉ còn lại một mình Tiểu Ngũ ôm đầu ngồi xổm dưới mặt đất…
Lan nhi cười lạnh nói: “Được lắm…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện