Đi được nửa đường, Phương Tranh vỗ mạnh vào trán một cái, nói: “Xem ra trí nhớ của ta tệ quá rồi, không phải là nói muốn tặng son môi cho Tiểu Lục sao, như thế nào lại quên béng đi.”
Tiểu Ngũ cơ trí liền bước lên trước, từ trong người lấy ra một chiếc hộp son có bao bọc cẩn thận, cười nịnh nói: “Thiếu gia, Tiểu Ngũ đã nhớ kỹ lời của người, đặc biệt chọn cái có phẩm chất tốt nhất.”
Uy, tiểu tử này có tiền đồ. Phương Tranh nhận lấy hộp son, cao hứng vỗ vỗ bả vai Tiểu Ngũ, nói: “Tiểu tử ngươi làm tốt lắm, sau này có nhiều chuyện ta cần có sự trợ giúp của ngươi, như vậy đi, sau này không cần đi theo Lưu quản gia nữa, khi trở về ta sẽ nói cho Lưu quản gia một tiếng, để cho ngươi đi theo hầu hạ bên cạnh ta.”
Tiểu Ngũ nghe vậy mừng rỡ, liên tục hướng Phương Tranh chắp tay hành lễ, nếu không phải lúc này ở trên đường cái, chỉ sợ hắn sẽ quỳ xuống dập đầu ngay đương trường, tuyên thệ nguyện ý trung thành tuyệt đối.
Tuy nói tạp dịch cùng hầu hạ bên cạnh thiếu gia đều là đầy tớ, nhưng bản chất lại khác nhau, cũng giống như Châu Tinh Trì trong phim “Đường Bá Hổ và Điểm Thu Hương”, công việc đầy tớ hàng ngày chính là thu dọn phân chó, sau này được thăng chức làm cao cấp thư đồng, rõ ràng là oai phong hơn rất nhiều.
Tiểu Ngũ từ tạp dịch được trực tiếp thăng chức thành kẻ sai vặt của Phương thiếu gia, có thể nói là một bước lên trời, sau này, tại đám người hầu trong Phương phủ, coi như là sẽ có thêm chữ “Ca” lót vào tên đệm, ngay cả hai vị quản gia tại Đông, Tây viện, đối với hắn cũng phải khách khí thêm ba phần. Cho nên Tiểu Ngũ thật lòng cảm kích đối với Phương Tranh, thật ra phải nói là thành tâm thành ý, mười phần chân kim.
Phương Tranh không biết bên trong còn có nhiều uẩn khúc như vậy, Tiểu Ngũ cùng là một người thông minh lanh lợi, phía trước, phía sau đều hầu hạ Phương Tranh càng thêm ân cần.
Trở lại phủ, Phương Tranh lập tức quay về tiểu viện của mình.
Mở cửa ra, Phương Tranh vội vàng lớn tiếng ồn ào, kêu lên: “Tiểu Lục, Tiểu Lục, mau dọn cơm, đói chết ta!”
Thân hình uyển chuyển của Tiểu Lục hiện ra trước cửa, thản nhiên đáp một tiếng, xoay người đi tới phòng bếp truyền đồ ăn.

Nha đầu kia làm sao mà suốt ngày lạnh lùng? Chẳng lẽ trước kia thật sự là ta còn thiếu nàng tiền, chưa trả sao? Phương Tranh cau mày, nỗ lực nhớ lại.
Đang suy nghĩ, thì Tiểu Lục cùng mấy tiểu nha hoàn bưng đồ ăn vào, mấy người đem thức ăn bầy biện thành một đống lên bàn, sau đó hành lễ lui ra ngoài. Còn Tiểu Lục đứng ở bên cạnh hầu hạ Phương Tranh.
Thức ăn rất tinh mỹ, Phương gia chỉ có một vị thiếu gia, cho nên đám người hầu kẻ hạ không dám đối xử lãnh đạm với hắn, những của ngon vật lạ đều mang lên cho hắn thưởng thức.
“Tiểu Lục, có rượu không? Hôm nay ta muốn uống chút rượu.”
“Thiếu gia, thân thể người còn chưa được khỏe, đại phu nói tốt nhất không nên uống rượu.” Tiểu Lục cứng rắn nói.
“Ứng với cảnh thôi mà, ngươi xem, ánh trăng, nến đỏ, giai nhân, mỹ thực ngon và lạ, khung cảnh như thế này, nếu không có rượu, chẳng phải là phá hỏng ý cảnh sao?”
Tiểu Lục tính tình lãnh đạm, nhưng dù sao Phương Tranh cũng là chủ nhân của nàng, lời của hắn nói, Tiểu Lục không thể không phục tùng.
Hai hàng lông mày của Tiểu Lục cong vút lên thành một đoàn, nói: “Thỉnh thiếu gia chờ một chút, nô tỳ đi mang rượu tới cho người.” Nói xong, quay người lui ra ngoài.
Phương Tranh chậm rãi thưởng thức đồ ăn, trong lòng không khỏi nổi lên một trận thỏa mãn, làm thiếu gia thời đại xã hội phong kiến thật hạnh phúc, ăn mặc cũng không cần động tay, tất cả mọi việc chủ yếu đều do nha hoàn cùng đám người hầu trong phủ làm, người ta thường nói “chiều quá hóa hư”, lời này rất có đạo lý, hiện giờ Phương Tranh cũng bắt đầu sinh ra tính ỷ nại, đừng nói mấy việc linh tinh rót rượu, xới cơm. Ngay cả buổi sáng rời giường mặc quần áo, cũng đều không có tự thân động thủ, mọi việc Tiểu Lục sẽ an bài cho thỏa đáng.

Lại nói tiếp, Tiểu Lục kỳ thật làm việc rất chăm chỉ, ngoại trừ bề ngoài có vẻ không thân mật cùng hắn, còn những việc cần làm, nàng cũng đã làm một cách rất thỏa đáng.
Đang suy nghĩ xem nên mở miệng nói với Tiểu Lục như thế nào, thì nàng đã bưng rượu lên.
“Tiểu Lục, ngươi có biết uống rượu không? Hai chúng ta cùng nhau uống mấy chung?” Thấy Tiểu Lục đang châm rượu, Phương Tranh liền dò xét hỏi một câu.
“Thiếu gia, nô tỳ không dám.” Tiểu Lục một cái liếc mắt cũng không thèm để ý, liền cự tuyệt lời đề nghị của hắn, thái độ không nóng không lạnh làm cho Phương Tranh hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tiểu Lục, ngồi xuống, ta với ngươi tâm sự một chút…”
“Thiếu gia, nô tỳ không dám.”
“Tiểu Lục, nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngồi xuống thì có làm sao? Ngươi đứng hầu hạ ta dùng cơm, ta cảm thấy không quen…”
“Thiếu gia, nô tỳ không dám.”

“Tiểu Lục, ngươi đã nhìn thấy cá vàng bao giờ chưa? Để ta mang cá vàng cho người nhìn được không?”
“Thiếu gia, nô tỳ không dám.”
“Tiểu Lục, ngươi xem, đây là son phấn mà ta đặc biệt mua từ Ngọc Như Trai về tặng cho ngươi, nhận lấy đi…”
“Thiếu gia, nô tỳ không dám.”
…..
Rốt cuộc, Phương Tranh cũng đã hiểu, tiểu nha đầu này dứt khoát muốn cự tuyệt ý tốt của hắn, làm cho Phương Tranh giống như “chó sủa nhím”, không tài nào hạ miệng được. Quên đi, ngày mai bẩm báo cho mẫu thân, đem nàng đổi đi thôi, phòng chừng tiểu nha đầu này mỗi ngày nhìn thấy mình cũng đã phát ngán, không bằng, hai bên đành chia cách trong Phương phủ.
Phương Tranh là một người cởi mở, hắn thích kết giao bằng hữu, thích cùng người khác thân cận, nếu như ngay cả nha hoàn thiếp thân ở bên cạnh cũng không thân cận nổi, thì điều này đối với hắn cùng Tiểu Lục mà nói, đều là một loại hình thức tra tấn, không bằng, để cho Tiểu Lục dọn tới Đông viện, có lẽ lại cảm thấy tốt hơn.
“Cái gì? Muốn Tiểu Lục dọn đi? Có chuyện gì sao?” Sáng sớm hôm sau, Phương Tranh đi vấn an phụ thân cùng mẫu thân, liền thuận tiện nói cho Phương phu nhân cái việc này, làm cho Phương phu nhân có chút kinh ngạc.
“Tiểu Lục chăm sóc hài nhi rất mực chu đáo… Nhưng..” Phương Tranh thấy thần sắc của phụ thân không tốt, nhanh chóng sửa lời, nói tiếp: “Ân, khụ khụ, việc này, hẳn là Phương gia ta rất cần có người chăm chỉ như nàng, nắm giữ công việc trọng yếu trong phủ, hài nhi cả gan xin phụ thân cùng mẫu thân chuyển nàng …”
“Không được.” Phu thân đại nhân gằn ra hai chữ, chắc chắn như đinh đóng cột.
“Vì sao lại không được?”

“Không tại sao cả, lão phu nói không được thì là không được, như thế nào? Ngươi không phục?” Phương lão gia trừng mắt liếc hắn một cái, đứng dậy phất ống tay áo, quay trở về nội viện.
Ta thế nào lại có người phụ thân không biết nói lý lẽ như vậy? Phương Tranh ở sau lưng, đảo cặp mắt trắng dã, bất mãn lẩm bẩm nói vài câu.
“Tranh nhi, hay là thường ngày Tiểu Lục có nhiều bất kính đối với ngươi?” Phương phu nhân quan tâm hỏi Phương Tranh.
“Không có, tuyệt đối không có. Căn bản chỉ là Tiểu Lục tính tình điềm đạm, hài nhi vừa sôi nổi vừa náo nhiệt, sợ sau này, hai người có chỗ không tốt.”
“Nga, chuyện này đâu phải là việc to tát gì, Tiểu Lục mười hai tuổi đã đến Phương phủ chúng ta, thời gian khi ngươi hôn mê hơn một tháng, ta và phụ thân ngươi tuyển chọn hàng ngàn hàng vạn người, mới lựa chọn được nàng làm thiếp thân nha hoàn cho ngươi. Những ngày ngươi hôn mê, nàng một mực làm lụng vất vả, ngay cả tắm rửa cũng ở sát một bên hầu hạ cho ngươi. Tranh nhi, ngươi ngày thường phải cẩn thận chiếu cố tới nàng một chút, thời điểm mấu chốt, có lẽ nàng sẽ là tính mệnh thứ hai của ngươi.” Phương phu nhân ánh mắt liếc dài, đầy thâm ý nói.
Phương Tranh lúc này mới hiểu ra, nguyên lai là Tiểu Lục mới được điều đến chăm sóc mình có hơn một tháng, khó trách nàng không dám thân cận cùng hắn. Chuyện này không có ai nói cho Phương Tranh biết? Một khi đã như vậy, hay là cứ giữ nàng ở bên cạnh mình đi sao, sau này cẩn thận dạy dỗ lại nàng một chút. Tuy nhiên, mẫu thân nói thời điểm mấu chốt, nàng chính là tính mạng thứ hai của ta, lời này là có ý tứ gì?
Tử tế suy ngẫm lại, Tiểu Lục ngoại trừ tính khí lạnh lùng ít nói chuyện, còn các phương diện khác đều đảm đương rất tốt, ít nhất, cũng tỉ mỉ chăm sóc đối với thiếu gia hắn. Kiếp trước, từ ăn mặc cho đến ngủ nghỉ, Phương Tranh đều phải tự thân vận động. Hiện tại sớm đã bị dưỡng thành thói quen được kẻ hầu người hạ, có lẽ, ai rơi vào hoàn cảnh như hắn cũng sẽ trơ ra như vậy, nhưng nguyên nhân trọng yếu hơn nữa, là bởi vì Tiểu Lục chiếu cố cho hắn rất tốt---------Tiểu Lục là một nha đầu thông minh lanh lợi, nhiều khi không cần đến Phương Tranh phải mở miệng, nàng đã nghĩ được hắn muốn cái gì. Tiểu nha hoàn tinh tế, khéo léo lại xinh đẹp như vậy, thật cũng là rất hiếm có.
Nghĩ đến chính mình đã thỉnh cầu phụ thân cùng mẫu thân xin đổi người ở sau lưng nàng. Phương Tranh cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng nói đến cùng cũng là do tật xấu của nam nhân, nha đầu kia mặt lạnh như tiền, đã khơi dậy cảm xúc chinh phục trong lòng Phương Tranh, kết quả chinh phục không được như ý, phụ tử suýt chút nữa trở mặt thành thù. Rõ ràng muốn đem nàng chuyển đi, mắt không nhìn thấy thì tâm không phiền, không ngờ nói đến chuyện này, hóa ra là bản thân mình đã hiểu lầm nàng.
“Sau này phải đối xử với Tiểu Lục tốt hơn một chút.” Phương Tranh âm thần tự nói với chính mình, rằng: “Dù sao nàng cũng đã tắm rửa qua cho ta, thân thể trong trắng của thiếu gia ta, đều đã bị nàng nhìn thấy hết, nếu nàng không chịu trách nhiệm thì người nào chịu trách nhiệm đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện