Phương Tranh nhào nặn khuôn mặt, biểu tình tươi cười siểm nịnh, nói: " Hoàng thượng, có mệt hay không? Ngày hôm nay thời tiết nóng nực, ngài nên uống một chén ô mai ướp lạnh, vi thần giúp ngài đi truyền được không?"
Hoàng thượng khẽ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Phương Tranh một cái, như có như không hừ một tiếng, không thèm nói chuyện, tiếp tục công vỉệc phê duyệt tấu chương.
Phải chăng hôm nay tâm tình của hoàng thượng lão gia tử không được tốt? Nhất định là Mập Mạp cùng Trường Bình đã làm cho hắn mất hứng. Hai huynh muội này lúc nào cũng làm cho người khác phải lo lắng, khi nào thì mới có thể thành thục ôn trọng giống thiếu gia ta đây?
Bất quá, nếu đã là bằng hữu, đương nhiên phải có nghĩa cử giải vây, tuy rằng cho đến lúc này Phương Tranh cũng không biết hai người bọn họ đã phạm sai lầm gì, ngay cả Trường Bình được thánh thượng sủng ái mà cũng đều bị giáo huấn.
Vì vậy Phương Tranh cẩn thận dò xét, nói: " Hoàng thượng….Kỳ thật Phúc vương điện hạ cùng Trường Bình công chúa tuổi vẫn còn trẻ, nếu chẳng may có phạm sai lầm, chỉ cần không phải là thái quá, vậy cũng không ảnh hưởng đến đại cục, hoàng thượng cần phải bảo trọng lấy long thể, đừng tự dày vò bản thân."
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng thở dài của Mập Mạp cùng Trường Bình….Bọn hắn rốt cuộc làm sao vậy? Thiếu gia ta nói có gì không đúng sao?
Hoàng thượng nghe vậy, rốt cuộc cũng chịu hạ bút, nhìn Phương Tranh dường như cười mà không phải cười, nói:" Ý của ngươi là muốn trẫm tha thứ cho bọn hắn?"
Phương Tranh gật đầu liên tục: " Đúng đúng, hoàng thượng, người trẻ tuổi non dạ, làm vỉệc không biết cố kị, chuyện này cũng là bình thường, người trẻ tuổi có ai mà không mắc sai lầm đây, chỉ cần biết sửa sai thì được rồi..."
Hoàng thượng vẫn nửa đùa nửa thật nói: " Trẫm cũng cảm thấy bọn hắn không mắc sai phạm gì lớn lắm, bọn hắn chỉ là nhận tội thay cho người khác mà thôi, ngươi nói xem nên làm như thế nào?"
Phương Tranh ngang nhiên lẫm liệt nói: " Phải điều tra! Tội ác tất phải được lôi ra ánh sáng!"
Cuối cùng thì hoàng thượng cũng nở nụ cười, vui vẻ nói: " Tốt lắm, trước mắt những kẻ đồng lõa gây tội ác đã tề tụ đông đủ một chỗ, thật giảm đi cho trẫm không ít chuyện phiền toái."
“ A?” Phương Tranh cứng họng, " Chuyện này....Có ý tứ gì?" Quay đầu lại nhìn Mập Mạp cùng Trường Bình, chỉ thấy hai người thở dài, dùng tay che mặt làm như không đành lòng nhìn nữa.
Hoàng thượng biến sắc, lạnh lùng nói: " Phương Tranh! Ngươi thật to gan! Những lời trẫm nói với ngươi, ngươi đã bỏ ngoài tai rồi phải không?"
Theo như thông lệ, long nhan của hoàng thượng giận dữ, mọi người tại đây đều phải sợ hãi quỳ xuống, cũng không biết là quy củ của triều đại nào, dù sao trên ti-vỉ thường hay biểu diễn như vậy. Phương Tranh theo bản năng đem thân thể nhỏ bé của mình, khẩn trương chuẩn bị quỳ xuống, nhưng được nửa đường thì ngừng lại….Không đúng nha, sự tình còn chưa nói rõ ràng, ta làm sao mà phải quỳ chứ?
" Hoàng thượng, những lời của ngài luôn là khuôn vàng thước ngọc cho vỉ thần noi theo, như thế nào lại dám vào tai này chui sang tai kia?....Ngài muốn nói câu nào a?" Phương Tranh cười bồi nói.
Hoàng thượng cười lạnh: " Còn dám giả bộ hồ đồ với trẫm? Trẫm hỏi ngươi, con thứ của Phan thượng thư, ngày hôm qua có phải đã bị các ngươi đánh hay không?"
Phương Tranh giật mình, nguyên lai là chuyện này. Tiểu tử Phan Vũ nhìn hắn không phải rất có cốt khí hay sao? Như thế nào trở về lại dâng cáo trạng cho phụ thân của hắn?
" Tối hôm qua, Phan thượng thư cả đêm vào cung cầu kiến trẫm, nói Phương Tranh ngươi khinh người quá đáng, đánh đứa con trưởng của hắn đã không nói, vậy mà chưa được mấy ngày sau ngươi lại đánh đến con thứ của hắn. Phương Tranh a, Phương Tranh….Rốt cuộc Phan thượng thư có cừu hận sâu đậm gì với ngươi? Tại sao ngươi hết lần này tới lần khác đều nhắm vào Phan thượng thư, nguyên nhân là vì cái gì? Hừ! Lần này ngươi tỏ vẻ thông minh, bản thân không ra mặt, nhưng lại kích động Vô Bệnh cùng Mật Nhi ra tay, ngươi cho rằng làm vậy thì trẫm không biết hay sao? Hừ, tự cho mình là thông minh!"
Dường như chuyện gì hoàng thượng lão gia tử cũng biết được nha, sớm biết như vậy, ta thà làm ác nhân đi dâng cáo trạng trước….Khụ, làm người lương thiện thật khổ….
Phương Tranh trong lòng vô cùng tức giận, lão gia hỏa họ Phan kia thực không ra gì, người này ngoại trừ chỉ biết dâng cáo trạng lên hoàng thượng, còn không biết làm gì? Nhân phẩm quá kém! Nếu như đặt tại thời tiền thế lúc còn đến trường, phỏng chừng hơn phân nửa hắn là một kẻ lắm điều, cuối cùng phải chấp nhận một cái chết vô cùng thể thảm.
Phương Tranh biểu tình giống như vô cùng hoảng sợ, bùm một tiếng, quỳ xuống, thanh âm nức nở khóc nói: " Hoàng thượng! Thần....Oan uổng quá!"
" Vậy ngươi nói, trẫm có chỗ nào khiến cho ngươi bị hàm oan? Phải chăng ngươi không kích động Vô Bệnh cùng Mật Nhi đi đánh người?"
Nghiêm khắc mà nói, chuyện này đúng thật là có dính dáng đến Phương Tranh, hắn đứng ở phía sau một tay giựt dây, điểm này hắn không thể phủ nhận.
" Ngươi cùng Phan thượng thư có cừu oán phải không?"
Trên triều đình đối chọi gay gắt, xuống đường lại đem hai đứa con của hắn ra đánh, nếu nói chuyện này là vì dân trừ hại, lời này mà nói ra Phương Tranh cũng tự cảm thấy xấu hổ, quá vô sỉ a.
" Đánh người ta xong, phải chăng ngươi còn xúi giục Vô Bệnh dọa dẫm hắn năm vạn lượng bạc?" Hoàng thượng từng bước truy hỏi vấn đề.
Lúc đầu, Phương đại thiếu gia chỉ tính dọa hắn năm ngàn lượng bạc mà thôi, nhưng dọa dẫm chính là dọa dẫm, cầm súng đi cướp ngân hàng, còn phải đề phòng chẳng may gặp vận rủi, bị cảnh sát còng tay ngồi tù thì làm sao đây.
Hoàng thượng hừ lạnh nói: " Vậy ngươi còn gì để nói hay không? Trẫm nói oan uổng cho ngươi hay sao?"
Phương Tranh gãi đầu, oan uổng thật ra cũng không oan uổng, nhưng ta nghe làm sao lại cảm thấy khó chịu như vậy a?
Mập Mạp ở bên cạnh nhịn không được nói:" Bẩm phụ hoàng, nếu nói đến cùng, thì cũng bởi vì con thứ của Phan thượng thư dẫn người đến đập phá tửu lầu của Phương Tranh, nhi thần thật sự nhìn không hợp mắt, cho nên mới nhúng tay quản chuyện này. Mong phụ hoàng soi xét."
Trường Bình ủy khuất bĩu môi nói: " Đúng vậy!"
Phương Tranh giật mình vỗ đùi, đúng rồi! Tiêu tử đó tìm ta gây sự trước, bổn thiếu gia phòng vệ chính đáng thì có sai chuyện gì? Hoàng thượng lão gia tử làm như ta thích đi gây sự không bằng, hại vừa rồi thiếu chút nữa đã cúi đầu nhận tội.
" Hoàng thượng, tiểu tử đó cư nhiên dẫn một đám lưu manh đến đập phá tửu lầu của vỉ thần, thần chính là người bị hại a!"
Hoàng thượng cả giận nói: " Ngươi còn là người bị hại? Hiện giờ hai đứa con của Phan thượng thư đều đã bị ngươi đánh cho nằm liệt giường, mà ngươi một chút thương tổn cũng không có, ngươi nói cho trẫm, ngươi bị hại ở chỗ nào?"
Không ngờ còn muốn ta bị đánh thành như hắn mới tính là bị hại? Chuyện này dường như không được ăn nhập cho lắm?
Phương Tranh cười khan nói: " Chuyện này cũng là do nhân phẩm đức hạnh của vỉ thần, cho nên bọn chúng không thể thực hiện được ý đồ….Nhưng thực sự vỉ thần được liệt vào hàng ngũ của người bị hại a."
Trường Bình phụ họa thêm, nói: " Phụ hoàng, hai tên tiểu tử Phan gia kia muốn khi dễ trước, như thế nào người không trách tội bọn hắn đi?"
Hoàng thượng trừng mắt nhìn nàng, nói: " Ngươi thì biết cái gì!"
Ngay sau đó, hoàng thượng quay sang Phương Tranh, nói tiếp: " Phương Tranh, lúc này trẫm cũng không giúp được ngươi, Phan thượng thư nhiều lần khóc lóc kể tội ngươi, nếu như trẫm không phạt ngươi, trong tương lai không thể ăn nói được với các vị đại thần khác..."
Phương Tranh cả kinh, theo bản năng hai tay che mông, nói: " Hoàng….Hoàng thượng, ngài lại muốn phạt đình trượng hay sao?"
Mập Mạp cùng Trường Bình lúc này khẩn trương tột độ, chuyện này cũng không phải không có quan hệ cùng bọn hắn, tuy nói là giúp Phương Tranh đòi lại công đạo, nhưng nếu vì chuyện này mà khiến cho Phương Tranh bị đánh, bọn họ quả thực rất ân hận.
Hoàng thượng lạnh nhạt nói: " Lần này trẫm không phạt ngươi đình trượng...."
Mọi người nghe vậy mới nhẹ nhàng thở dài, ai ngờ hoàng thượng nói tiếp: " ....Trẫm sẽ giam ngươi vào thiên lao."
" Cái gì?" Mọi người đồng thời chấn động.
" Không được!" Ba người trăm miệng một lời nói. Đây không phải chuyện đùa, ba người bị dọa đến mức, sắc mặt trắng bệch.
Mập Mạp gấp đến độ, khuôn mặt thịt béo phì trướng đến đỏ bừng: " Phụ hoàng, vỉệc này cũng do nhi thần gây nên, nếu phụ hoàng nhất định phải phạt, liền phạt cả nhi thần đi."
Trường Bình giận dỗi, giậm chân huỳnh huỵch: " Phụ hoàng! Nếu người muốn giam hắn vào trong thiên lao, ngày sau Mật Nhi không thèm để ý tới người nữa!"
Phương Tranh thì hơi giật mình nhìn vào hoàng thượng, thật lâu sau mà vẫn chưa mở miệng nói chuyện, không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì.
Lúc sau, Phương Tranh bỗng nhiên bình thản nói: " Hoàng thượng, vỉ thần....Vi thần muôn từ quan."
Lời này vừa nói ra, cả phòng đều phải giật mình sợ hãi, ngay cả hoàng thượng cũng ngạc nhiên nhìn Phương Tranh chằm chằm. Trong ấn tượng của hắn. Phương Tranh luôn là một cái bộ dạng nhăn nhở nói năng đưa đây, nhưng hiện tại biểu tình của hắn rất trịnh trọng, không khỏi làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Trường Bình dường như sắp phát khóc, nhìn Phương Tranh lớn tiếng nói: " Ngươi không được từ quan!"
Tiếp đó lại nhìn về phía hoàng thượng: " Người không được giam hắn vào thiên lao!"
Song phương đều trầm ngâm không nói, Trường Bình chứng kiến rốt cuộc hai hàng lệ châu cũng trào ra, oán hận giậm chân, đứng ở một bên thút thít lau nước mắt.
Phương Tranh cười khổ một tiếng, người ta đều nói quan trường hiểm ác, hắn luôn luôn không đem những chuyện này để vào trong lòng, tận cho đến lúc này, hoàng thượng muốn tống hắn vào trong thiên lao, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, quan trường, không phải đơn giản như hắn thường tưởng tượng.
Trên kim loan điện, đến giờ lâm triều bàn bạc chính sự thì dựa vào cột nhà ngủ gà ngủ gật, nhàm chán thì đấu đá mồm mép cùng với các vị đại thần một phen, trước mặt hoàng thượng thì bỡn cợt khôn vặt đủ chuyện, tan triều thuận tiện hành hung thêm mấy vị công tử của các mệnh quan triều đình. Làm quan dễ dàng như vậy hay sao? Chẳng quản phía sau mình có bao nhiêu ánh mắt đều dõi theo động tĩnh? Những vị đại thần khác, có người nào không phải sống trong nỗi lo sợ nơm nớp. Bản thân ta dựa vào cái gì mà dám hỗn trướng đến như vậy? Nói đến cùng cũng là được hoàng thượng ân sủng, công chúa hộ giá, nếu vứt bỏ những thứ này, kỳ thực con mẹ nó, bản thân ta chẳng đáng giá một đồng!
Phương Tranh thần sắc lạnh nhạt nói: " Chuyện này chắc hoàng thượng cũng biết, vỉ thần thật sự không muốn làm quan, nếu không phải Mập Mạp khuyên nhủ, vỉ thần nguyện cả đời không bước chân vào chốn quan trường. Nhưng...Hiện giờ quan trường cũng không giống như suy nghĩ của vỉ thần ngày trước, vỉ thần còn trẻ, những ngày tháng tốt đẹp vẫn còn đang chờ ta hưởng thụ, ta không muốn một ngày nào đó chính mình bị rơi đầu mà cũng không hiểu tại sao. Vậy nên, thỉnh hoàng thượng ân chuẩn cho vỉ thần từ quan."
Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào Phương Tranh một hồi, thở dài, ngữ khí trầm đục nói: " Phương Tranh, xem ra ngươi vẫn còn coi nhẹ chốn quan trường rồi. Ngươi cho rằng một câu nói từ quan là ngươi có thể bước chân ra khỏi hay sao? Ngươi có nghĩ đến hay không, coi như tương lai ngươi không quan không tước không quan tâm đến chuyện thế sự, nhưng những người mà ngươi đã từng đắc tội, bọn hắn sẽ bỏ qua cho ngươi hay sao? Liệu ngươi có tin hay không, hôm nay ngươi từ quan, ngày mai liền có người bịa đặt tội trạng, đem ngươi thậm chí toàn gia thân thích của ngươi nhốt vào trong thiên lao, toàn bộ tài sản nhà ngươi đều sung quốc khố. Cho dù là trầm làm hoàng đế, cũng không thể bảo vệ được an nguy cho ngươi, bởi vì tội trạng mà bọn hắn đã làm giả, nhất định sẽ rất kín kẽ, căn bản không thể tìm ra được một chút sơ hở."
Phương Tranh lẳng lặng không nói, tiến không được, lùi không xong, tại sao lão tử lại rơi vào tình cảnh ngang trái như thế này? Rốt cuộc bây giờ nên làm sao đây?
Hoàng thượng nói tiếp: " Trẫm bắt ngươi vào thiên lao, bởi vì muốn ngăn chặn miệng lưỡi của đám đại thần công kích, không phải muốn hại ngươi! Chẳng lẽ ngươi lại cô phụ nỗi khổ tâm của trẫm...."
Lúc này, ba người Phương Tranh, Mập Mạp cùng Trường Bình mới chợt hiểu, nguyên lai hoàng thượng muốn bắt hắn vào thiên lao cũng là muốn bảo hộ cho hắn, để cho Phan thượng thư cùng bè phái của hắn không thể tìm được cơ hội mưu hại Phương Tranh.
Trường Bình bĩu môi nói: " Cái này...Vậy cũng không thể bắt hắn vào trong thiên lao a, trong đó vừa tối tăm lạnh lẽo vừa hôi hám, chẳng lẽ không còn cách nào khác hay sao? Bằng không, phụ hoàng phạt hắn ngồi ở nhà nghiền ngẫm mấy ngày là được rồi."
Mập Mạp cũng gật đầu phụ họa, nói: " Đúng vậy phụ hoàng, tùy tiện một chút cũng coi như xong, cần gì nhất định phải giam vào trong thiên lao đây? Không bằng, phạt hắn suy nghĩ lỗi lầm cộng thêm nửa năm bổng lộc, ân, một năm bổng lộc mới đúng "
Trường Bình hớn hở nói: " Đúng rồi, nếu phụ hoàng nguyện ý, phạt hắn bao năm bổng lộc cũng đều được, dù thế nào đi chăng nữa thì nhà của hắn cũng có tiền, hì hì...."
Phương Tranh nghe được không khỏi cảm thấy mất hứng, nữ nhân đúng là cái loại táng gia bại sản. Phạt bao nhiêu năm cũng được, chẳng lẽ muốn bổn thiếu gia làm không công cho phụ hoàng của ngươi hay sao?
Hoàng thượng khẽ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Phương Tranh một cái, như có như không hừ một tiếng, không thèm nói chuyện, tiếp tục công vỉệc phê duyệt tấu chương.
Phải chăng hôm nay tâm tình của hoàng thượng lão gia tử không được tốt? Nhất định là Mập Mạp cùng Trường Bình đã làm cho hắn mất hứng. Hai huynh muội này lúc nào cũng làm cho người khác phải lo lắng, khi nào thì mới có thể thành thục ôn trọng giống thiếu gia ta đây?
Bất quá, nếu đã là bằng hữu, đương nhiên phải có nghĩa cử giải vây, tuy rằng cho đến lúc này Phương Tranh cũng không biết hai người bọn họ đã phạm sai lầm gì, ngay cả Trường Bình được thánh thượng sủng ái mà cũng đều bị giáo huấn.
Vì vậy Phương Tranh cẩn thận dò xét, nói: " Hoàng thượng….Kỳ thật Phúc vương điện hạ cùng Trường Bình công chúa tuổi vẫn còn trẻ, nếu chẳng may có phạm sai lầm, chỉ cần không phải là thái quá, vậy cũng không ảnh hưởng đến đại cục, hoàng thượng cần phải bảo trọng lấy long thể, đừng tự dày vò bản thân."
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng thở dài của Mập Mạp cùng Trường Bình….Bọn hắn rốt cuộc làm sao vậy? Thiếu gia ta nói có gì không đúng sao?
Hoàng thượng nghe vậy, rốt cuộc cũng chịu hạ bút, nhìn Phương Tranh dường như cười mà không phải cười, nói:" Ý của ngươi là muốn trẫm tha thứ cho bọn hắn?"
Phương Tranh gật đầu liên tục: " Đúng đúng, hoàng thượng, người trẻ tuổi non dạ, làm vỉệc không biết cố kị, chuyện này cũng là bình thường, người trẻ tuổi có ai mà không mắc sai lầm đây, chỉ cần biết sửa sai thì được rồi..."
Hoàng thượng vẫn nửa đùa nửa thật nói: " Trẫm cũng cảm thấy bọn hắn không mắc sai phạm gì lớn lắm, bọn hắn chỉ là nhận tội thay cho người khác mà thôi, ngươi nói xem nên làm như thế nào?"
Phương Tranh ngang nhiên lẫm liệt nói: " Phải điều tra! Tội ác tất phải được lôi ra ánh sáng!"
Cuối cùng thì hoàng thượng cũng nở nụ cười, vui vẻ nói: " Tốt lắm, trước mắt những kẻ đồng lõa gây tội ác đã tề tụ đông đủ một chỗ, thật giảm đi cho trẫm không ít chuyện phiền toái."
“ A?” Phương Tranh cứng họng, " Chuyện này....Có ý tứ gì?" Quay đầu lại nhìn Mập Mạp cùng Trường Bình, chỉ thấy hai người thở dài, dùng tay che mặt làm như không đành lòng nhìn nữa.
Hoàng thượng biến sắc, lạnh lùng nói: " Phương Tranh! Ngươi thật to gan! Những lời trẫm nói với ngươi, ngươi đã bỏ ngoài tai rồi phải không?"
Theo như thông lệ, long nhan của hoàng thượng giận dữ, mọi người tại đây đều phải sợ hãi quỳ xuống, cũng không biết là quy củ của triều đại nào, dù sao trên ti-vỉ thường hay biểu diễn như vậy. Phương Tranh theo bản năng đem thân thể nhỏ bé của mình, khẩn trương chuẩn bị quỳ xuống, nhưng được nửa đường thì ngừng lại….Không đúng nha, sự tình còn chưa nói rõ ràng, ta làm sao mà phải quỳ chứ?
" Hoàng thượng, những lời của ngài luôn là khuôn vàng thước ngọc cho vỉ thần noi theo, như thế nào lại dám vào tai này chui sang tai kia?....Ngài muốn nói câu nào a?" Phương Tranh cười bồi nói.
Hoàng thượng cười lạnh: " Còn dám giả bộ hồ đồ với trẫm? Trẫm hỏi ngươi, con thứ của Phan thượng thư, ngày hôm qua có phải đã bị các ngươi đánh hay không?"
Phương Tranh giật mình, nguyên lai là chuyện này. Tiểu tử Phan Vũ nhìn hắn không phải rất có cốt khí hay sao? Như thế nào trở về lại dâng cáo trạng cho phụ thân của hắn?
" Tối hôm qua, Phan thượng thư cả đêm vào cung cầu kiến trẫm, nói Phương Tranh ngươi khinh người quá đáng, đánh đứa con trưởng của hắn đã không nói, vậy mà chưa được mấy ngày sau ngươi lại đánh đến con thứ của hắn. Phương Tranh a, Phương Tranh….Rốt cuộc Phan thượng thư có cừu hận sâu đậm gì với ngươi? Tại sao ngươi hết lần này tới lần khác đều nhắm vào Phan thượng thư, nguyên nhân là vì cái gì? Hừ! Lần này ngươi tỏ vẻ thông minh, bản thân không ra mặt, nhưng lại kích động Vô Bệnh cùng Mật Nhi ra tay, ngươi cho rằng làm vậy thì trẫm không biết hay sao? Hừ, tự cho mình là thông minh!"
Dường như chuyện gì hoàng thượng lão gia tử cũng biết được nha, sớm biết như vậy, ta thà làm ác nhân đi dâng cáo trạng trước….Khụ, làm người lương thiện thật khổ….
Phương Tranh trong lòng vô cùng tức giận, lão gia hỏa họ Phan kia thực không ra gì, người này ngoại trừ chỉ biết dâng cáo trạng lên hoàng thượng, còn không biết làm gì? Nhân phẩm quá kém! Nếu như đặt tại thời tiền thế lúc còn đến trường, phỏng chừng hơn phân nửa hắn là một kẻ lắm điều, cuối cùng phải chấp nhận một cái chết vô cùng thể thảm.
Phương Tranh biểu tình giống như vô cùng hoảng sợ, bùm một tiếng, quỳ xuống, thanh âm nức nở khóc nói: " Hoàng thượng! Thần....Oan uổng quá!"
" Vậy ngươi nói, trẫm có chỗ nào khiến cho ngươi bị hàm oan? Phải chăng ngươi không kích động Vô Bệnh cùng Mật Nhi đi đánh người?"
Nghiêm khắc mà nói, chuyện này đúng thật là có dính dáng đến Phương Tranh, hắn đứng ở phía sau một tay giựt dây, điểm này hắn không thể phủ nhận.
" Ngươi cùng Phan thượng thư có cừu oán phải không?"
Trên triều đình đối chọi gay gắt, xuống đường lại đem hai đứa con của hắn ra đánh, nếu nói chuyện này là vì dân trừ hại, lời này mà nói ra Phương Tranh cũng tự cảm thấy xấu hổ, quá vô sỉ a.
" Đánh người ta xong, phải chăng ngươi còn xúi giục Vô Bệnh dọa dẫm hắn năm vạn lượng bạc?" Hoàng thượng từng bước truy hỏi vấn đề.
Lúc đầu, Phương đại thiếu gia chỉ tính dọa hắn năm ngàn lượng bạc mà thôi, nhưng dọa dẫm chính là dọa dẫm, cầm súng đi cướp ngân hàng, còn phải đề phòng chẳng may gặp vận rủi, bị cảnh sát còng tay ngồi tù thì làm sao đây.
Hoàng thượng hừ lạnh nói: " Vậy ngươi còn gì để nói hay không? Trẫm nói oan uổng cho ngươi hay sao?"
Phương Tranh gãi đầu, oan uổng thật ra cũng không oan uổng, nhưng ta nghe làm sao lại cảm thấy khó chịu như vậy a?
Mập Mạp ở bên cạnh nhịn không được nói:" Bẩm phụ hoàng, nếu nói đến cùng, thì cũng bởi vì con thứ của Phan thượng thư dẫn người đến đập phá tửu lầu của Phương Tranh, nhi thần thật sự nhìn không hợp mắt, cho nên mới nhúng tay quản chuyện này. Mong phụ hoàng soi xét."
Trường Bình ủy khuất bĩu môi nói: " Đúng vậy!"
Phương Tranh giật mình vỗ đùi, đúng rồi! Tiêu tử đó tìm ta gây sự trước, bổn thiếu gia phòng vệ chính đáng thì có sai chuyện gì? Hoàng thượng lão gia tử làm như ta thích đi gây sự không bằng, hại vừa rồi thiếu chút nữa đã cúi đầu nhận tội.
" Hoàng thượng, tiểu tử đó cư nhiên dẫn một đám lưu manh đến đập phá tửu lầu của vỉ thần, thần chính là người bị hại a!"
Hoàng thượng cả giận nói: " Ngươi còn là người bị hại? Hiện giờ hai đứa con của Phan thượng thư đều đã bị ngươi đánh cho nằm liệt giường, mà ngươi một chút thương tổn cũng không có, ngươi nói cho trẫm, ngươi bị hại ở chỗ nào?"
Không ngờ còn muốn ta bị đánh thành như hắn mới tính là bị hại? Chuyện này dường như không được ăn nhập cho lắm?
Phương Tranh cười khan nói: " Chuyện này cũng là do nhân phẩm đức hạnh của vỉ thần, cho nên bọn chúng không thể thực hiện được ý đồ….Nhưng thực sự vỉ thần được liệt vào hàng ngũ của người bị hại a."
Trường Bình phụ họa thêm, nói: " Phụ hoàng, hai tên tiểu tử Phan gia kia muốn khi dễ trước, như thế nào người không trách tội bọn hắn đi?"
Hoàng thượng trừng mắt nhìn nàng, nói: " Ngươi thì biết cái gì!"
Ngay sau đó, hoàng thượng quay sang Phương Tranh, nói tiếp: " Phương Tranh, lúc này trẫm cũng không giúp được ngươi, Phan thượng thư nhiều lần khóc lóc kể tội ngươi, nếu như trẫm không phạt ngươi, trong tương lai không thể ăn nói được với các vị đại thần khác..."
Phương Tranh cả kinh, theo bản năng hai tay che mông, nói: " Hoàng….Hoàng thượng, ngài lại muốn phạt đình trượng hay sao?"
Mập Mạp cùng Trường Bình lúc này khẩn trương tột độ, chuyện này cũng không phải không có quan hệ cùng bọn hắn, tuy nói là giúp Phương Tranh đòi lại công đạo, nhưng nếu vì chuyện này mà khiến cho Phương Tranh bị đánh, bọn họ quả thực rất ân hận.
Hoàng thượng lạnh nhạt nói: " Lần này trẫm không phạt ngươi đình trượng...."
Mọi người nghe vậy mới nhẹ nhàng thở dài, ai ngờ hoàng thượng nói tiếp: " ....Trẫm sẽ giam ngươi vào thiên lao."
" Cái gì?" Mọi người đồng thời chấn động.
" Không được!" Ba người trăm miệng một lời nói. Đây không phải chuyện đùa, ba người bị dọa đến mức, sắc mặt trắng bệch.
Mập Mạp gấp đến độ, khuôn mặt thịt béo phì trướng đến đỏ bừng: " Phụ hoàng, vỉệc này cũng do nhi thần gây nên, nếu phụ hoàng nhất định phải phạt, liền phạt cả nhi thần đi."
Trường Bình giận dỗi, giậm chân huỳnh huỵch: " Phụ hoàng! Nếu người muốn giam hắn vào trong thiên lao, ngày sau Mật Nhi không thèm để ý tới người nữa!"
Phương Tranh thì hơi giật mình nhìn vào hoàng thượng, thật lâu sau mà vẫn chưa mở miệng nói chuyện, không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì.
Lúc sau, Phương Tranh bỗng nhiên bình thản nói: " Hoàng thượng, vỉ thần....Vi thần muôn từ quan."
Lời này vừa nói ra, cả phòng đều phải giật mình sợ hãi, ngay cả hoàng thượng cũng ngạc nhiên nhìn Phương Tranh chằm chằm. Trong ấn tượng của hắn. Phương Tranh luôn là một cái bộ dạng nhăn nhở nói năng đưa đây, nhưng hiện tại biểu tình của hắn rất trịnh trọng, không khỏi làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Trường Bình dường như sắp phát khóc, nhìn Phương Tranh lớn tiếng nói: " Ngươi không được từ quan!"
Tiếp đó lại nhìn về phía hoàng thượng: " Người không được giam hắn vào thiên lao!"
Song phương đều trầm ngâm không nói, Trường Bình chứng kiến rốt cuộc hai hàng lệ châu cũng trào ra, oán hận giậm chân, đứng ở một bên thút thít lau nước mắt.
Phương Tranh cười khổ một tiếng, người ta đều nói quan trường hiểm ác, hắn luôn luôn không đem những chuyện này để vào trong lòng, tận cho đến lúc này, hoàng thượng muốn tống hắn vào trong thiên lao, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, quan trường, không phải đơn giản như hắn thường tưởng tượng.
Trên kim loan điện, đến giờ lâm triều bàn bạc chính sự thì dựa vào cột nhà ngủ gà ngủ gật, nhàm chán thì đấu đá mồm mép cùng với các vị đại thần một phen, trước mặt hoàng thượng thì bỡn cợt khôn vặt đủ chuyện, tan triều thuận tiện hành hung thêm mấy vị công tử của các mệnh quan triều đình. Làm quan dễ dàng như vậy hay sao? Chẳng quản phía sau mình có bao nhiêu ánh mắt đều dõi theo động tĩnh? Những vị đại thần khác, có người nào không phải sống trong nỗi lo sợ nơm nớp. Bản thân ta dựa vào cái gì mà dám hỗn trướng đến như vậy? Nói đến cùng cũng là được hoàng thượng ân sủng, công chúa hộ giá, nếu vứt bỏ những thứ này, kỳ thực con mẹ nó, bản thân ta chẳng đáng giá một đồng!
Phương Tranh thần sắc lạnh nhạt nói: " Chuyện này chắc hoàng thượng cũng biết, vỉ thần thật sự không muốn làm quan, nếu không phải Mập Mạp khuyên nhủ, vỉ thần nguyện cả đời không bước chân vào chốn quan trường. Nhưng...Hiện giờ quan trường cũng không giống như suy nghĩ của vỉ thần ngày trước, vỉ thần còn trẻ, những ngày tháng tốt đẹp vẫn còn đang chờ ta hưởng thụ, ta không muốn một ngày nào đó chính mình bị rơi đầu mà cũng không hiểu tại sao. Vậy nên, thỉnh hoàng thượng ân chuẩn cho vỉ thần từ quan."
Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào Phương Tranh một hồi, thở dài, ngữ khí trầm đục nói: " Phương Tranh, xem ra ngươi vẫn còn coi nhẹ chốn quan trường rồi. Ngươi cho rằng một câu nói từ quan là ngươi có thể bước chân ra khỏi hay sao? Ngươi có nghĩ đến hay không, coi như tương lai ngươi không quan không tước không quan tâm đến chuyện thế sự, nhưng những người mà ngươi đã từng đắc tội, bọn hắn sẽ bỏ qua cho ngươi hay sao? Liệu ngươi có tin hay không, hôm nay ngươi từ quan, ngày mai liền có người bịa đặt tội trạng, đem ngươi thậm chí toàn gia thân thích của ngươi nhốt vào trong thiên lao, toàn bộ tài sản nhà ngươi đều sung quốc khố. Cho dù là trầm làm hoàng đế, cũng không thể bảo vệ được an nguy cho ngươi, bởi vì tội trạng mà bọn hắn đã làm giả, nhất định sẽ rất kín kẽ, căn bản không thể tìm ra được một chút sơ hở."
Phương Tranh lẳng lặng không nói, tiến không được, lùi không xong, tại sao lão tử lại rơi vào tình cảnh ngang trái như thế này? Rốt cuộc bây giờ nên làm sao đây?
Hoàng thượng nói tiếp: " Trẫm bắt ngươi vào thiên lao, bởi vì muốn ngăn chặn miệng lưỡi của đám đại thần công kích, không phải muốn hại ngươi! Chẳng lẽ ngươi lại cô phụ nỗi khổ tâm của trẫm...."
Lúc này, ba người Phương Tranh, Mập Mạp cùng Trường Bình mới chợt hiểu, nguyên lai hoàng thượng muốn bắt hắn vào thiên lao cũng là muốn bảo hộ cho hắn, để cho Phan thượng thư cùng bè phái của hắn không thể tìm được cơ hội mưu hại Phương Tranh.
Trường Bình bĩu môi nói: " Cái này...Vậy cũng không thể bắt hắn vào trong thiên lao a, trong đó vừa tối tăm lạnh lẽo vừa hôi hám, chẳng lẽ không còn cách nào khác hay sao? Bằng không, phụ hoàng phạt hắn ngồi ở nhà nghiền ngẫm mấy ngày là được rồi."
Mập Mạp cũng gật đầu phụ họa, nói: " Đúng vậy phụ hoàng, tùy tiện một chút cũng coi như xong, cần gì nhất định phải giam vào trong thiên lao đây? Không bằng, phạt hắn suy nghĩ lỗi lầm cộng thêm nửa năm bổng lộc, ân, một năm bổng lộc mới đúng "
Trường Bình hớn hở nói: " Đúng rồi, nếu phụ hoàng nguyện ý, phạt hắn bao năm bổng lộc cũng đều được, dù thế nào đi chăng nữa thì nhà của hắn cũng có tiền, hì hì...."
Phương Tranh nghe được không khỏi cảm thấy mất hứng, nữ nhân đúng là cái loại táng gia bại sản. Phạt bao nhiêu năm cũng được, chẳng lẽ muốn bổn thiếu gia làm không công cho phụ hoàng của ngươi hay sao?
Danh sách chương