Trans: 2TP
Hai người dọn dẹp xong bèn ra ngoài, mẹ Trầm đã làm xong bữa sáng, Lý Tình thấy ngại quá, theo lý mà nói thì bữa sáng đầu tiên nên do cô làm, ở nơi không có mẹ Trầm cô lườm Trầm Nghị một cái, Trầm Nghị thì chỉ cười thôi, làm an lòng cô bằng ánh mắt, để cô đừng lo lắng, bố mẹ anh hiểu chuyện này mà, tân hôn mà, phải bung lụa chứ.
“Hai đứa dậy rồi à, ăn sáng đi.” Mẹ Trầm mỉm cười với Lý Tình , bà thật sự rất hài lòng với cô con dâu này, bà cảm thấy con trai bà chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta không những lớn tuổi hơn con gái nhà người ta cũng không biết thương hương tiếc ngọc.
Càng nhìn càng thích, nụ cười trên mặt mẹ Trầm càng thêm rạng rỡ.
Lý Tình có chút ngượng ngùng, trên mặt đều là đỏ bừng xấu hổ, bởi vì dù sao bọn họ lúc này mới tỉnh lại, người tinh tường đều biết đã xảy ra chuyện gì.
Lý Tình bước tới nhận lấy cái đĩa từ tay mẹ Trầm, “Mẹ để con.”
Mẹ Trầm trông rất vui vẻ , bà mỉm cười gật đầu, đặt cái đĩa vào tay Lý Tình rồi nói: “Chậm thôi có hơi nóng.”
“Mẹ không sao không nóng ạ.” Lý Tình đặt đĩa lên bàn, cô đi vào bếp dọn đĩa.
Sau khi tất cả bữa sáng được dọn ra, mẹ Trầm hét lên dưới lầu: “Lão Trầm về ăn sáng.”
Ba Trầm đang xem người khác đánh cờ ở tầng dưới, nghe vậy liền nói vài câu với những người bên cạnh rồi lên lầu.
Ăn sáng xong, Trầm Nghị đưa Lý Tình về nhà bố mẹ đẻ.
Ở Lý gia ăn cơm xong thì trở về Trầm gia ngày hôm sau cả hai lên tàu trở về.
Vì không thiếu tiền nên Trầm Nghị mua vé có giường ngủ, anh sợ Lý Tình ngủ không ngon dọc đường nên Trầm Nghị ôm Lý Tình vào lòng để cô ngủ ngon hơn.
Lý Tình giật mình tỉnh dậy, thấy Trầm Nghị cũng đã nhắm mắt dưỡng thần.
Mới hai ngày không cạo râu của Trầm Nghị đã mọc rồi, dưới cằm nhô ra không ít, Lý Tình hiếu kỳ xoa xoa, làm trong quân đội như Trầm Nghị rất nhạy cảm, Lý Tình vừa động vào thì anh đã tỉnh rồi, mở mắt nhìn tay Lý Tình đang chạm vào râu anh, anh bèn hỏi: “Râu của anh chơi vui ha?”
Thấy anh tỉnh rồi Lý Tình buông tay, “Cũng không vui lắm.”
“Em có đói không? Muốn ăn chút gì đó không?” Trầm Nghị ngồi dậy ôm Lý Tình vào lòng hỏi.
“Em không đói, đã tới đâu rồi?”
“Miên An, có thể ngày mai sẽ tới.”
“Ồ.” Lý Tình gật đầu, “Em thấy hơi chán vẫn là chơi bộ râu của anh vậy.” Nói xong cô nhìn Trầm Nghị bằng ánh mắt sáng ngời.
“Nghịch ngợm, chồng em có một thứ chơi vui hơn em muốn chơi không?” Trầm Nghị cúi đầu cười, cắn vành tai Lý Tình giọng điệu mơ hồ không rõ.
Lý Tình sắc mặt đột nhiên nóng lên, trong đầu người này sao lại có những thứ đó không vậy? Sự im lặng của cô bị Trầm Nghị coi như đồng ý , anh nắm lấy tay cô chọc vào đũng quần, tay Lý Tình chạm vào một vật cứng.
“Đừng quậy có người.” Lý Tình nhìn những người khác xung quanh đang ngủ say.
“Không sao đâu, tất cả đều đã ngủ rồi , chúng ta làm yên lặng, họ không thể nghe thấy đâu.” Trầm Nghị lỗ tai Lý Tình nói, tay kia thò vào trong quần của Lý Tình, nhào nặn đóa hoa tinh xảo xuyên qua quần lót.
“Ưm…. đừng…” Cơ thể Lý Tình mềm nhũn ngay khi bị chạm vào, cô cắn môi kiềm chế tiếng rên rỉ trong miệng, nhưng cô không biết rằng những tiếng rên eo bị kiềm chế này khiến Trầm Nghị càng muốn làm cô nhiều hơn.
“Không thích? Nhưng tiểu huyệt của em không nói như vậy nha, nó chảy nhiều nước như vậy.” Ngón tay của Trầm Nghị chen vào lỗ nhỏ xuyên qua quần lót, toàn thân Lý Tình run lên, cắn môi cả người rên rỉ, lỗ nhỏ phun ra một dòng nước.
Hai người dọn dẹp xong bèn ra ngoài, mẹ Trầm đã làm xong bữa sáng, Lý Tình thấy ngại quá, theo lý mà nói thì bữa sáng đầu tiên nên do cô làm, ở nơi không có mẹ Trầm cô lườm Trầm Nghị một cái, Trầm Nghị thì chỉ cười thôi, làm an lòng cô bằng ánh mắt, để cô đừng lo lắng, bố mẹ anh hiểu chuyện này mà, tân hôn mà, phải bung lụa chứ.
“Hai đứa dậy rồi à, ăn sáng đi.” Mẹ Trầm mỉm cười với Lý Tình , bà thật sự rất hài lòng với cô con dâu này, bà cảm thấy con trai bà chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta không những lớn tuổi hơn con gái nhà người ta cũng không biết thương hương tiếc ngọc.
Càng nhìn càng thích, nụ cười trên mặt mẹ Trầm càng thêm rạng rỡ.
Lý Tình có chút ngượng ngùng, trên mặt đều là đỏ bừng xấu hổ, bởi vì dù sao bọn họ lúc này mới tỉnh lại, người tinh tường đều biết đã xảy ra chuyện gì.
Lý Tình bước tới nhận lấy cái đĩa từ tay mẹ Trầm, “Mẹ để con.”
Mẹ Trầm trông rất vui vẻ , bà mỉm cười gật đầu, đặt cái đĩa vào tay Lý Tình rồi nói: “Chậm thôi có hơi nóng.”
“Mẹ không sao không nóng ạ.” Lý Tình đặt đĩa lên bàn, cô đi vào bếp dọn đĩa.
Sau khi tất cả bữa sáng được dọn ra, mẹ Trầm hét lên dưới lầu: “Lão Trầm về ăn sáng.”
Ba Trầm đang xem người khác đánh cờ ở tầng dưới, nghe vậy liền nói vài câu với những người bên cạnh rồi lên lầu.
Ăn sáng xong, Trầm Nghị đưa Lý Tình về nhà bố mẹ đẻ.
Ở Lý gia ăn cơm xong thì trở về Trầm gia ngày hôm sau cả hai lên tàu trở về.
Vì không thiếu tiền nên Trầm Nghị mua vé có giường ngủ, anh sợ Lý Tình ngủ không ngon dọc đường nên Trầm Nghị ôm Lý Tình vào lòng để cô ngủ ngon hơn.
Lý Tình giật mình tỉnh dậy, thấy Trầm Nghị cũng đã nhắm mắt dưỡng thần.
Mới hai ngày không cạo râu của Trầm Nghị đã mọc rồi, dưới cằm nhô ra không ít, Lý Tình hiếu kỳ xoa xoa, làm trong quân đội như Trầm Nghị rất nhạy cảm, Lý Tình vừa động vào thì anh đã tỉnh rồi, mở mắt nhìn tay Lý Tình đang chạm vào râu anh, anh bèn hỏi: “Râu của anh chơi vui ha?”
Thấy anh tỉnh rồi Lý Tình buông tay, “Cũng không vui lắm.”
“Em có đói không? Muốn ăn chút gì đó không?” Trầm Nghị ngồi dậy ôm Lý Tình vào lòng hỏi.
“Em không đói, đã tới đâu rồi?”
“Miên An, có thể ngày mai sẽ tới.”
“Ồ.” Lý Tình gật đầu, “Em thấy hơi chán vẫn là chơi bộ râu của anh vậy.” Nói xong cô nhìn Trầm Nghị bằng ánh mắt sáng ngời.
“Nghịch ngợm, chồng em có một thứ chơi vui hơn em muốn chơi không?” Trầm Nghị cúi đầu cười, cắn vành tai Lý Tình giọng điệu mơ hồ không rõ.
Lý Tình sắc mặt đột nhiên nóng lên, trong đầu người này sao lại có những thứ đó không vậy? Sự im lặng của cô bị Trầm Nghị coi như đồng ý , anh nắm lấy tay cô chọc vào đũng quần, tay Lý Tình chạm vào một vật cứng.
“Đừng quậy có người.” Lý Tình nhìn những người khác xung quanh đang ngủ say.
“Không sao đâu, tất cả đều đã ngủ rồi , chúng ta làm yên lặng, họ không thể nghe thấy đâu.” Trầm Nghị lỗ tai Lý Tình nói, tay kia thò vào trong quần của Lý Tình, nhào nặn đóa hoa tinh xảo xuyên qua quần lót.
“Ưm…. đừng…” Cơ thể Lý Tình mềm nhũn ngay khi bị chạm vào, cô cắn môi kiềm chế tiếng rên rỉ trong miệng, nhưng cô không biết rằng những tiếng rên eo bị kiềm chế này khiến Trầm Nghị càng muốn làm cô nhiều hơn.
“Không thích? Nhưng tiểu huyệt của em không nói như vậy nha, nó chảy nhiều nước như vậy.” Ngón tay của Trầm Nghị chen vào lỗ nhỏ xuyên qua quần lót, toàn thân Lý Tình run lên, cắn môi cả người rên rỉ, lỗ nhỏ phun ra một dòng nước.
Danh sách chương