Edit: Haan

Lý Tình đứng lên, cúi đầu ngại ngùng cười một tiếng, gọi “Chú Trầm, anh Trầm.”

Ba Trầm nhìn Lý Tình cười hòa ái, “Đây chính là Tình nhi sao? Thật ngoan ngoãn khéo léo.”

Trầm Nghị thì không lạnh không nhạt gật nhẹ đầu, “Mẹ, con về phòng trước đây.”

Nói với mẹ Trầm xong, Trầm Nghị liền xoay người vào phòng, bởi vì khi trở về vác theo một bao lớn đồ đạc, lại đi tương đối gấp, anh ra không ít mồ hôi. Anh trở về phòng vọt vào nhà vệ sinh xối một cái cho mát, thay một bộ quần áo mát mẻ, ngâm quần áo bẩn rồi mới ra khỏi phòng. Trước sau bất quá chỉ mất mười phút đồng hồ, tốc độ vẫn là rất nhanh.

Ba Trầm rửa tay xong cũng ngồi ở bàn hàn huyên cùng mẹ Lý, Lý Tình ở một bên nghe, lúc hỏi cô cô liền ngoan ngoãn đáp lời, lúc không hỏi cô cô liền ngồi yên lặng làm khách nghe. 

Sau khi Trầm Nghị ra ngoài liền bắt đầu ăn cơm tối.

Ba Trầm gắp cho Lý Tình một miếng thịt, “Tiểu Tình ăn nhiều thịt một chút.”

Lý Tình ngẩn người, mới nói: “Cảm ơn chú Trầm.”

Mẹ Trầm ngồi bên cạnh âm thầm lấy cùi chỏ huýt Trầm Nghị, ý bảo anh cũng gắp một miếng thịt.

Trầm Nghị tiếp thu được tín hiệu mẹ Trầm truyền tới, có chút mơ hồ, anh nhìn nhìn Lý Tình giống như một đứa bé, cuối cùng vẫn gắp một đũa, mặc dù không biết đây rốt cuộc là em gái nhà thân thích nào.

Trong chén đột nhiên xuất hiện nhiều thêm một miếng thịt, Lý Tình thuận theo đôi đũa nhìn về phía chủ nhân của nó, một đôi mắt đen kịt xông tới, dọa cho cô lập tức thu hồi ánh mắt, mặt đỏ hồng, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh Trầm.”

Ba Trầm mẹ Trầm nhìn Lý Tình cùng Trầm Nghị ở giữa ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, cảm thấy hai đứa nhỏ có hi vọng, đều hưng phấn nở nụ cười, xem ra cháu trai mập mạp cách bọn họ không xa.

Trầm Nghị nhìn thấy hai người cười cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ sâu xa.

Ăn cơm xong, những người phụ nữ vào phòng bếp thu dọn bát đũa, ba Trầm cùng Trầm Nghị an vị trên ghế đẩu ở phòng khách xem TV.

Ba Trầm đột nhiên mở miệng hỏi: “Con 

cảm thấy đứa nhỏ Lý Tình này thế nào?”

Trầm Nghị nghi ngờ nhìn về phía ba Trầm, Lý Tình là ai? Nhìn ra nghị hoặc trong mắt Trầm Nghị, ba Trầm giải thích: “Chính là cô bé kia.”

Trầm Nghị suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Rất hiếu thuận hiểu chuyện.”

Ba Trầm lại hỏi: “Vậy con có thích không?”

Lần này Trầm Nghị đã hiểu, cô bé kia hẳn là đối tượng hẹn hò an bài cho anh rồi, bất quá sao ba mẹ lại mang người ta về thẳng nhà như vậy?

Hơn nữa đối phương vừa nhìn qua liền biết chưa đủ 20 tuổi, anh đã hai mươi mấy gần ba mươi rồi, không quá phù hợp.

Trầm Nghị lắc đầu: “Đúng là rất thích đấy, nhưng quá nhỏ, không thích hợp.”

Ba Trầm vỗ đùi một cái, “Thích thì tiến tới thôi, con một người đàn ông thì sợ cái gì? Tuổi tác không là vấn đề, con xem mẹ con không phải nhỏ hơn ba rất nhiều sao? Phụ nữ phải tìm đàn ông lớn tuổi hơn mới hạnh phúc.”

Trầm Nghị vẫn cảm thấy không quá phù hợp, chủ yếu là cái nghề quân nhân này của anh, thời gian ở nhà ít, làm một người chồng anh không có năng lực giống những người đàn ông khác luôn luôn ở bên cạnh vợ mình. Mà làm quân tẩu rất vất vả, cô gái này còn nhỏ như vậy, anh sợ cô không chịu đựng được.

“Ba, thật sự không phù hợp.”

Ba Trầm: “Con đứa nhỏ này? Sao lại không thích hợp? Nghe ba, lần này liền an ổn đi thôi, sớm một chút sinh một đứa bé. Tiểu Tình mặc dù là còn hơi nhỏ một chút, nhưng nhìn ra được là một đứa nhỏ hiểu chuyện chịu khó, ba lại cảm thấy các con rất thích hợp. Đợi buổi tối để mẹ con đi thăm dò thử, xem tiểu Tình có cảm giác như thế nào với con.”

Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ đỏ lên không dám nhìn vào ánh mắt anh vừa rồi của Lý Tình, Trầm Nghị có chút dao động, cuối cùng vẫn gật nhẹ đầu, “Ừm.” một tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện