"Cố Vân Niệm, cô cút ra ngoài phòng học đứng ngay cho tôi."

Một tiếng rít gào đinh tai nhức óc, Cố Vân Niệm cảm thấy đau xót ở trán, mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy ngay trước mắt có viên phấn vừa rớt xuống nhảy nhót hai cái, xong nhảy ra bên ngoài cái bàn.

Cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một cái bảng đã tróc sơn chưa được lau sạch, thầy Địa Trung Hải đứng trên bục giảng, cái bụng tròn như đang mang thai mười tháng, đôi mắt trọn trừng lên thoạt nhìn có chút dữ tợn, không giống một người giáo viên, ngược lại càng giống với một người đồ tể giết heo.

Ý nghĩ của Cô Vân Niệm giờ đây có chút không đâu vào đâu, đứng lên chậm rì rì, thần sắc lại có chút đờ đẫn.

Ai làm một màn này, đã từng xuất hiện trong đầu cô trăm nghìn lần.

Cảnh tượng của một màn này đã từng lần lượt xuất hiện trong giấc mơ của cô. Cô cũng từng lần lượt có ý đồ thay đổi kết cục, nhưng lại chỉ có thể xem nó như một thước phim điện ảnh, nhìn tình thế tiến triểm mà bất lực.

Mặc cho cái người cứ như vậy bất biến trong giấc mơ lặp đi lặp lại của cô, cũng vẫn như thế làm cho cô cảm thấy bất lực.

Mà ngay ngày hôm nay đã xảy ra một bước ngoặt quan trọng trong cuộc sống của cô, cũng là ngày cô hối hận nhất, đặt cô vào một cuộc sống bi thảm sau này.

Cốt truyện tiếp theo là cái gì? Cố Vân Niệm hồi tưởng lại.

Là vào buổi trưa khi cô phải ra ngoài phòng học đứng, tan học về nhà, nghênh đón cô là hình ảnh máu chảy đầy đất đỏ đến chói mắt, mẹ của cô nằm giữa vũng máu đó, trên người đã trở nên lạnh lẽo.

Địa Trung Hải nhìn thấy Cố Vân Niệm thất thần, cái người này trong ấn tượng của ông ta, vẫn luôn là một nữ sinh nhát gan, nhút nhát, ân trầm, nhưng hôm nay lại dám cãi lại mệnh lệnh của ông ta, đây rõ ràng là khiêu chiến uy nghiêm của ông ta.

Bàn tay đầy đặn đập vào tấm bảng một cách nặng nề, tạo ra một tiếng vang lớn, làm bừng tỉnh một vài học sinh trong lớp đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, tấm bảng gỗ đã cũ nhảy lên ba cái, tạo ra một tầng bụi phấn lan ra xung quanh.

Địa Trung Hải đứng trên bục giảng rít gào: "Cô thất thần cái gì, còn không mau cút ngay cho tôi!"

Cố Vân Niệm đột nhiên mở to mắt, không giống nhau!

Lúc này so với các giấc mơ trước kia không giống nhau.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ chuyện này cẩn thận, liền cảm thấy có người đẩy đẩy cánh tay mình, cúi đầu nhìn thấy một cánh tay mảnh khảnh khô vàng giống như một bộ xương khô đang đẩy tay cô, truyền đến một cảm giác lạnh lẽo.

Cảm giác này..

Cố Vân Niệm sửng sốt, cảm giác này rất thật.

Đột nhiên, cô như nghĩ ra điều gì đó, rũ bàn tay xuống dưới, dùng sức véo lên đùi mình một cái.

Đau..

Đây là cảm giác duy nhất của Cố Vân Niệm bây giờ, cô xuống tay quá mạnh, nên giờ đau đến mức nước mắt của cô muốn trào ra luôn rồi.

Cơn đau này, lại làm cho cô không khỏi khiếp sợ.

Cô tuy rằng không biết rốt cuộc chuyện này xảy ra như thế nào, thế nhưng đây cũng là ước nguyện duy nhất của cô – mong được trở về.

Nhưng chuyện này cũng đã từng xảy ra, Cố Vân Niệm rất nhanh đem hết sự khiếp sợ, vui mừng đè xuống đáy lòng, xoay người bắt lấy cái tay lạnh lẽo của bạn ngồi cùng bàn, vội vàng hỏi: "Hôm nay là ngày tháng năm nào?"

Bạn học cùng bàn giống như là bị cô dọa sợ, thu hồi tay cái vèo, nhìn về phía Địa Trung Hải đang tức giận đến mức bốc khói một cách khiếp đảm.

Cố Vân Niệm lúc này sao còn nhớ đến Địa Trung Hải, nôn nóng lôi léo lại bạn cùng bàn hỏi lại vấn đề lúc nãy, mới nghe thấy âm thanh thấp đến không thể thấp hơn nữa của bạn cùng bàn: "Ngày 27 tháng 5 năm 1999!"

Ngày 27 tháng 5 năm 1999!

Nhủ thầm ở trong lòng một lần, mắt Cố Vân Niệm trừng lớn, tia sáng trong mắt dường như có chút ảm đạm đi.

Vì cái gì?

Tại sao lại cố tình trọng sinh vào này hôm nay?

Sớm nửa ngày, chỉ cần sớm hơn nửa ngày nữa là tốt rồi.

Đột nhiên, Cố Vân Niệm như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt đang ảm đạm đến mức tĩnh mịch, bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng mỏng manh.

Với một chút kinh hoàng, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về bên cạnh tấm bảng đen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện