Nhưng nếu có thể sử dụng khinh công, thì chỉ cần trong vòng vài phút, với thân thể hiện tại của cô, nửa giờ chưa chắc đã chạy được đến nơi, ngược lại còn có thể ngất giữa đường.
May mắn! Cố Vân Niệm cảm thấy may mắn trong lòng, nhưng lai vẫn còn một chút mờ mịt, lúc này chiếc xe liền dừng lại ở con hẻm cách nhà cô 100 mét.
"Tới nơi rồi, cô bé có muốn.." Người đàn ông mở miệng, đang định hỏi có cần anh ta trợ giúp hay không, liền nhìn thấy Cố Vân Niệm hoảng hốt đẩy nhanh cửa xe, chưa nói câu nào liền nhảy xuống xe chạy mất.
Người đàn ông đem lời nói đã đến bên miệng nuốt xuống, lắc đầu.
Hiếm lắm hắn mới nổi lên chút đồng tình muốn quản một sự việc, không nghĩ tới còn chưa kịp mở miệng, người đã đi mất rồi.
Thu hồi tầm mắt, hắn nhìn thấy tên mặt đất dưới ghế phụ có vật gì màu trắng, là hai chiếc răng nanh được treo bằng sợi dây màu đỏ.
Hắn cúi người xuống nhặt lên, liếc mắt liền nhận ra đây là hai chiếc răng nanh sói, một chiếc trên mặt khắc chữ hạnh phúc, một chiếc được khắc chữ an khang.
Hai chiếc rang nanh được sờ đến bóng loáng, đây hiển nhiên là đồ vật cực kì được yêu thích, coi trọng, sợi dây đỏ đã nhạt màu chứng minh rằng thời gian đeo sợi dây này không ngắn, hiển nhiên ý nghĩa của nó cũng không tầm thường.
Lúc trước trên xe của hắn cũng không có đồ vật này, mà hắn cũng chưa từng chở những người khác.
Vậy hiển nhiên đôi nanh sói là của cô bé lúc nãy đánh rơi.
Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài của xe, muốn đưa lại nó cho Cố Vân Niệm, nhưng lại không nhìn thấy lại bóng dáng gầy yếu của cô, mà trong một thời gian ngắn như vậy thì chắc là nhà cô ở trong con hẻm đó.
Vừa định xuống xe tìm Cố Vân Niệm, di động của hắn đột nhiên vang lên.
Nghe điện thoại, hắn nhíu mày, đợi đến khi cúp máy, hắn liếc mắt nhìn ngõ nhỏ một cái.
Hôm nay chắc là không được, chỉ đành đợi đến cơ hội tiếp theo đem chiếc nanh sói này trả lại cho cô bé đó vậy.
Chỉ cách có 100 mét, đến khi Cố Vân Niệm chạy xong, lồng ngực liền đau đến nóng rát, những cũng không thể so với trái tim đã nặng trĩu khi cánh cửa nhà mở ra.
Khi mở cửa ra, thấy hình bóng của mẹ cô đang nằm trong vũng máu, đầu như muốn nổ tung.
Hình ảnh giống như trong trí nhớ, tựa như một ảo ảnh, khiến cô không biết đâu là thật đâu là giả.
Trong đầu một trận choáng váng, Cố Vân Niệm theo bản năng giữ lấy khung cửa, vươn đầu lưỡi cắn mạnh một cái, vị tanh ngọt nhàn nhạt, đầu lưỡi bị cắn đến đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn phần nào.
Cố Vân Niệm lảo đảo chạy đến bên cạnh Vân Thủy Dao ngồi xổm xuống, nhìn không thấy lồng ngực phập phồng, cô run rẩy vươn cánh tay, đưa đến bên gáy của Vân Thủy Dao.
Đặt đầu ngón tay xuống, mạch đập yếu ớt khiến trái tim đang thắt chặt của cô cuối cùng cũng buông lỏng, hít một hơi lớn, trái tim đang kịch liệt nhảy lên cuối cùng cũng bình tĩnhlại.
Bộ não đình trệ của cô cũng bắt đầu xoay chuyển, chấp niệm của mình đối với cái chết của mẹ, đời trước do cơ duyên thích hợp khiến cô có được một đan phương luyện linh đan, trải qua quãng thời gian đầy gian nan để thu thập những linh dược mà người đời chưa chắc đã biết đến, luyện chế ra một viên linh đan.
Cửu chuyển hoàn hồn đan, khi đến hơi thở cuối cùng, vẫn có thể duy trì được sức sống trong hai mươi bốn giờ, chờ đợi cứu chữa.
Dược liệu để luyện chế Cửu chuyển hoàn hồn đan đều là dược liệu cơ hồ chưa từng được nghe thấy, mà để luyện chế nó cũng không dễ.
Đây là thứ Cố Vân Niệm ngẫu nhiên thấy được trong một cuốn sách cổ, hao hết tâm tư cũng chỉ luyện được một viên, vô số lần ảo tưởng có thể chở lại ngày hôm nay, để có thể cứu lại được người mẹ của mình.
Không nghĩ tới nguyện vọng lại trở thành sự thật, chỉ là không biết viên đan dược kia có trở về cùng cô hay không.
Vừa nghĩ tới, cô bỗng nhiên vô cùng kinh ngạc.
Trên tay đột nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp, trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện một lọ ngọt nhỏ cỡ ngón tay cái, ấm áp trong suốt, trong chai còn nhín thấy loáng thoáng một chút màu đỏ.
Cô ngạc nhiên trừng lớn mắt. Đây chẳng phải là bình ngọc ấm áp nơi cô đựng Cửu chuyển hoàn hồn đan sao, nó thật sự đã theo cô trở lại.
May mắn! Cố Vân Niệm cảm thấy may mắn trong lòng, nhưng lai vẫn còn một chút mờ mịt, lúc này chiếc xe liền dừng lại ở con hẻm cách nhà cô 100 mét.
"Tới nơi rồi, cô bé có muốn.." Người đàn ông mở miệng, đang định hỏi có cần anh ta trợ giúp hay không, liền nhìn thấy Cố Vân Niệm hoảng hốt đẩy nhanh cửa xe, chưa nói câu nào liền nhảy xuống xe chạy mất.
Người đàn ông đem lời nói đã đến bên miệng nuốt xuống, lắc đầu.
Hiếm lắm hắn mới nổi lên chút đồng tình muốn quản một sự việc, không nghĩ tới còn chưa kịp mở miệng, người đã đi mất rồi.
Thu hồi tầm mắt, hắn nhìn thấy tên mặt đất dưới ghế phụ có vật gì màu trắng, là hai chiếc răng nanh được treo bằng sợi dây màu đỏ.
Hắn cúi người xuống nhặt lên, liếc mắt liền nhận ra đây là hai chiếc răng nanh sói, một chiếc trên mặt khắc chữ hạnh phúc, một chiếc được khắc chữ an khang.
Hai chiếc rang nanh được sờ đến bóng loáng, đây hiển nhiên là đồ vật cực kì được yêu thích, coi trọng, sợi dây đỏ đã nhạt màu chứng minh rằng thời gian đeo sợi dây này không ngắn, hiển nhiên ý nghĩa của nó cũng không tầm thường.
Lúc trước trên xe của hắn cũng không có đồ vật này, mà hắn cũng chưa từng chở những người khác.
Vậy hiển nhiên đôi nanh sói là của cô bé lúc nãy đánh rơi.
Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài của xe, muốn đưa lại nó cho Cố Vân Niệm, nhưng lại không nhìn thấy lại bóng dáng gầy yếu của cô, mà trong một thời gian ngắn như vậy thì chắc là nhà cô ở trong con hẻm đó.
Vừa định xuống xe tìm Cố Vân Niệm, di động của hắn đột nhiên vang lên.
Nghe điện thoại, hắn nhíu mày, đợi đến khi cúp máy, hắn liếc mắt nhìn ngõ nhỏ một cái.
Hôm nay chắc là không được, chỉ đành đợi đến cơ hội tiếp theo đem chiếc nanh sói này trả lại cho cô bé đó vậy.
Chỉ cách có 100 mét, đến khi Cố Vân Niệm chạy xong, lồng ngực liền đau đến nóng rát, những cũng không thể so với trái tim đã nặng trĩu khi cánh cửa nhà mở ra.
Khi mở cửa ra, thấy hình bóng của mẹ cô đang nằm trong vũng máu, đầu như muốn nổ tung.
Hình ảnh giống như trong trí nhớ, tựa như một ảo ảnh, khiến cô không biết đâu là thật đâu là giả.
Trong đầu một trận choáng váng, Cố Vân Niệm theo bản năng giữ lấy khung cửa, vươn đầu lưỡi cắn mạnh một cái, vị tanh ngọt nhàn nhạt, đầu lưỡi bị cắn đến đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn phần nào.
Cố Vân Niệm lảo đảo chạy đến bên cạnh Vân Thủy Dao ngồi xổm xuống, nhìn không thấy lồng ngực phập phồng, cô run rẩy vươn cánh tay, đưa đến bên gáy của Vân Thủy Dao.
Đặt đầu ngón tay xuống, mạch đập yếu ớt khiến trái tim đang thắt chặt của cô cuối cùng cũng buông lỏng, hít một hơi lớn, trái tim đang kịch liệt nhảy lên cuối cùng cũng bình tĩnhlại.
Bộ não đình trệ của cô cũng bắt đầu xoay chuyển, chấp niệm của mình đối với cái chết của mẹ, đời trước do cơ duyên thích hợp khiến cô có được một đan phương luyện linh đan, trải qua quãng thời gian đầy gian nan để thu thập những linh dược mà người đời chưa chắc đã biết đến, luyện chế ra một viên linh đan.
Cửu chuyển hoàn hồn đan, khi đến hơi thở cuối cùng, vẫn có thể duy trì được sức sống trong hai mươi bốn giờ, chờ đợi cứu chữa.
Dược liệu để luyện chế Cửu chuyển hoàn hồn đan đều là dược liệu cơ hồ chưa từng được nghe thấy, mà để luyện chế nó cũng không dễ.
Đây là thứ Cố Vân Niệm ngẫu nhiên thấy được trong một cuốn sách cổ, hao hết tâm tư cũng chỉ luyện được một viên, vô số lần ảo tưởng có thể chở lại ngày hôm nay, để có thể cứu lại được người mẹ của mình.
Không nghĩ tới nguyện vọng lại trở thành sự thật, chỉ là không biết viên đan dược kia có trở về cùng cô hay không.
Vừa nghĩ tới, cô bỗng nhiên vô cùng kinh ngạc.
Trên tay đột nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp, trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện một lọ ngọt nhỏ cỡ ngón tay cái, ấm áp trong suốt, trong chai còn nhín thấy loáng thoáng một chút màu đỏ.
Cô ngạc nhiên trừng lớn mắt. Đây chẳng phải là bình ngọc ấm áp nơi cô đựng Cửu chuyển hoàn hồn đan sao, nó thật sự đã theo cô trở lại.
Danh sách chương