Thấy đầu tiên trên mặt Vân Thủy Dao hiện lên không thể tin tưởng, sau đó lại phẫn nộ, thương tâm, nhưng vẫn còn vài phần do dự, sau lại nghĩ đến những lời bác sĩ nói lúc nãy, sắc mặt liền trầm xuống.

Tuy rằng rất khó tin, nhưng vẫn hỏi: "Niệm Niệm, con còn mơ thấy việc gì khác không."

Cố Vân Niệm còn tưởng rằng Vân Thủy Dao sẽ vẫn mềm lòng với người của Cố gia, sẽ khuyên cô rằng những người đó đều là người thân của bố cô. Không nghĩ tới Vân Thủy Dao không nói cái gì, ngược lại còn tin vào giấc mơ của cô.

Kinh ngạc một chút, tâm tư Cố Vân Niệm chuyển động, liền nghĩ là tại công lao của những lời bác sĩ kia vừa nói đi.

Cô rụt rụt con ngươi, ủy khuất nói tiếp: "Con còn mơ thấy bà nội cùng cô nhỏ lấy nhà ở của chúng ta, đem con đuổi ra khỏi rồi bán nó cho người khác nữa. Buổi tối ở bên ngoài rất lạnh, thật sự rất lạnh."

Lời nói này của Cố Vân Niệm chính là nói thật, chỉ là tất cả những thứ này không phải là một giấc mơ, mà là sự việc phát sinh sau này.

Vân Thủy Dao tức giận đến phát run: "Bọn họ cũng dám, bọn họ như thế nào dám làm như vậy?"

Người Cố gia đối xử với cô như thế nào cô cũng có thể chịu đựng, bởi vì đó đều là người thân của chồng cô. Vậy mà bọn họ thế nhưng lại đối xử với con gái của cô tuyệt tình như vậy.

Cô không nghi ngờ gì về tính chân thực trong giấc mơ của Cố Vân Niệm, bởi vì nếu sự việc không xảy ra, Niệm Niệm làm sao có thể từ trường học trở về kịp thời để đưa cô vào bệnh viện được.

Quý Thiên Trúc ngồi một bên nghe cũng cảm thấy đặc biệt thần kỳ, nhưng việc có cảm ứng tâm linh từ trước đến nay cũng không phải không có, việc này cũng không thể dùng khoa học để giải thích một cách rõ ràng được.

Cố Vân Niệm nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của Vân Thủy Dao, đỏ mắt hỏi: "Mẹ ơi, người xấu là ai vậy ạ? Người xấu đó sẽ còn xuất hiện sao?"

Vân Thủy Dao nghe được trong lời nói của Cố Vân Niệm có mang theo một chút sợ hãi, lại nghĩ đến những sự việc đã xảy ra trong giấc mơ của Cố Vân Niệm, trong lòng như đã chắc chắn, hướng mắt về phía Quý Thiên Trúc, nói: "Là em chồng của tôi, Cố Bảo Nhi."

Nếu như đã nói ra rồi, lúc này Vân Thủy Dao cũng không còn đều gì phải dấu diếm.

"Cô ấy tới tìm tôi đòi tiền. Mỗi tháng cô ấy đều tới đem hết một phần tiền làm công của tôi đi cho nên tiền lương mỗi tháng của tôi hầu như đều bị cô ta lãnh đi rồi, số còn lại không đủ cho mẹ con chúng tôi sinh hoạt nên tôi không thể không lại đi làm thêm một công việc khác."

"Chính là vào tháng trước, Niệm Niệm bị té xỉu ở trường học, bác sĩ nói con bé bị suy dinh dưỡng nặng cho nên tiền công của tháng này tôi đã định để lại để bồi bổ thân thể cho Niệm Niệm. Lúc tôi không đưa cho cô ấy tiền thì cô ấy liền lấy con dao gọt hoa quả mà tôi đang dùng để lột tỏi để đâm tôi bị thương sau đó liền giựt tiền chạy đi."

Nói đến việc Cố Vân Niệm bị té xỉu, Vân Thủy Dao liền đỏ hốc mắt.

Quý Thiên Trúc nhìn mái tóc khô vàng, cùng thân thể gầy như thể da bọc xương của Cố Vân Niệm cũng không tránh khỏi cảm thấy đau lòng.

Hoàn thành xong bản ghi chép, Vân Thủy Dao lại một lần nữa cảm ơn Quý Thiên Trúc.

Quý Thiên Trúc đã có cảm giác tốt hơn với Vân Thủy Dao, tuy nhiên cô vẫn hơi bất mãn về việc bà ấy quá mềm yếu, đến ngay cả con gái của mình cũng không bảo vệ được.

Xua xua tay, giọng nói vẫn còn chút lạnh lùng: "Không cần cảm ơn, tôi cũng cảm thấy khá thân thiết với tiểu Niệm, giống như đối với em gái vậy. Bây giờ tôi về cục trước, hôm sau sẽ lại đến thăm ngài."

Nói xong, lúc cô rời đi còn ra dấu bằng ánh mắt cho Cố Vân Niệm.

Cố Vân Niệm hiểu ý, liền bảo ra tiễn Quý Thiên Trúc nên cũng đứng lên đi theo phía sau, ra bên ngoài, Quý Thiên Trúc cho Cố Vân Niệm một tờ giấy ghi chú, trên có một dòng số điện thoại, "Đây là số điện thoại của cục cảnh sát, 24 giờ đều có người nghe máy, nếu có việc gì muốn nhờ chị thì nhớ gọi điện thoại. Em cũng không còn nhỏ nữa, cố gắng suy nghĩ lại về mấy cái người thân thích kia.."

Dùng lại một chút, Quý Thiên Trúc cuối cùng cũng không quyết định nói tiếp, chỉ sờ sờ đầu Cố Vân Niệm: "Nếu em cần trợ giúp việc gì, nhớ nói với chị một tiềng."

Cô không phải là người có nhiều sự đồng tình, nhưng nhìn thấy Cố Vân Niệm nhỏ nhỏ gầy gầy, cô lại nhịn không được quan tâm nhiều hơn một chút.

Vân Thủy Dao còn phải nằm viện hơn ba ngày để quan sát thêm, Cố Vân Niệm bảoVân Thủy Dao nghỉ ngơi thêm chốc lát, cô thì về nhà để chuẩn bị cơm chiều.

Vừa về đến nhà, liền nhìn thấy bà Chu hàng xóm đang ngồi trên chiếc ghế trúc ngoài cửa, khi thấy cô vừa về đến nhà thì liền vội vàng đứng dậy hỏi: "Niệm Niệm, mẹ của ngươi không có chuyện gì đi?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện