Editor: Linh

Phùng Liên Dung nhìn lại, gật đầu: “Có viết mấy cái tên.”

Triệu Hữu Đường nói: “Đọc xem.”

Phùng Liên Dung đọc: “Có Tam nữ nhi nhà Tri phủ Thuận thiên Tề đại nhân, có nữ nhi nhà Tả thự thừa Đại lý tự Ngô đại nhân, Hộ bộ Cấp sự trung Thang đại nhân, còn có Thông chính tư, tả tham....”

“Tả tham chính Hồ đại nhân?” Triệu Hữu Đường nói thay nàng, “Còn không?”

Phùng Liên Dung lắc đầu: “Hết rồi, nương lại nói nói với ta cũng vô dụng, hình như còn có mấy nhà nữa.”

“Ca ca nàng biến thành miếng mồi ngon rồi.” Triệu Hữu Đường buồn cười, “Có phải do nàng làm Quý phi không?”

“Ai nói.” Phùng Liên Dung nhíu mày, “Ca ca ta vốn rất tốt, không chỉ bộ dáng anh tuấn, còn thông minh, trên đời có mấy người trẻ tuổi như vậy đã thi được Tiến sĩ đâu. Ca ca còn hiểu chuyện, phu tử trong thư viện đều rất quý huynh ấy!”

Nói đến Phùng Mạnh An, nàng luôn là vẻ mặt kiêu ngạo.

Triệu Hữu Đường nghe không hiểu có chút không vui.

Hắn cười lạnh nói: “Nếu Trẫm không phải Thái tử, không chừng thi còn là Trạng Nguyên.”

Phùng Liên Dung không rõ vì sao đột nhiên hắn lại nói như vậy, giật mình mới đón ý nói hùa một câu: “Dạ, Hoàng thượng cũng rất thông minh.”

Xem vẻ mặt này của nàng, Triệu Hữu Đường lại cảm thấy bản thân thật vớ vẩn. Hắn so với ca ca nàng làm cái gì, ca ca nàng lại như thế nào, gặp hắn còn không phải cúi đầu xưng thần.

Hắn ho khan một tiếng: “Nữ nhi nhà Thuận Thiên phủ Tề đại nhân thì thôi đi.”

Phùng Liên Dung nghiêng đầu xem hắn, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đúng rồi, Hoàng thượng biết rất rõ về mấy vị đại nhân này mà, nữ nhi nhà Tề đại nhân gạch bỏ, còn có đâu?”

“Cấp sự trung cũng thôi.”

Canh đại nhân này luôn dâng tấu chương muộn, buộc tội này, buộc tội kia chỉ vì lấy cái thanh danh, trên thực tế không có năng lực gì. Nếu thật muốn ông ta làm chuyện gì, sợ là gánh không được Đại Lương.”

Triệu Hữu Đường nghĩ nghĩ nói: “Nhà Tả tự thừa đi.”

Phùng Liên Dung gật gật đầu, có điều rất nhanh lại nói: “Không biết cô nương nhà họ thế nào.”

“Ngô gia xem như dòng dõi thư hương, Ngô lão thái gia từng là Đại học sĩ Hàn lâm viện, gia phong nghiêm cẩn.” Triệu Hữu Đường cảm thấy rất tốt, “Cưới vợ cưới người hiền, làm sẽ không sai.”

Nhưng Phùng Liên Dung không quá đồng ý: “Vậy cũng phải ca ca thích đã.”

Triệu Hữu Đường khó hiểu: “Lệnh của cha nương lời của mối mai, ca ca nàng còn có thể tự mình chọn thê hay sao?”

“Dù sao cũng phải gặp mới biết được, nếu ca ca không thích, cha nương cũng sẽ không bắt ép ca ca đâu. Cha ta cưới mẫu thân cũng là gặp mặt, liếc mắt liền thích luôn!”

Triệu Hữu Đường rũ mắt xuống không nói chuyện.

Khi hắn làm Thái tử cũng không thể tự mình chọn thê tử. Lúc trước Hoàng thái hậu, Hoàng hậu nói cái gì thì chính là cái đó, khi hắn cưới Phương Yên, ccũng chẳng biết gì về nàng.

Phùng Liên Dung vẫn đang nói: “Mặc kệ như thế nào Hoàng thượng nói vậy người đó nhất định không sai....” Nàng nghĩ nghĩ, vươn tay nhẹ giật giật tay áo Triệu Hữu Đường, “Vậy thiếp thân có thể viết thư hồi âm không?”

“Được, viết đi.”

Phùng Liên Dung nghĩ đến chuyện trước kia, lại hỏi: “Hoàng thượng, nhà Lại bộ Lang trung Tần đại nhân thế nào?”

“Tần đại nhân? Ai nói Lại bộ Lang trung là Tần đại nhân?” Triệu Hữu Đường nhíu mày.

Phùng Liên Dung thầm nghĩ hỏng rồi, xem ra kiếp này rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, khó trách trong thư không nhắc đến Tần gia, hóa ra Tần đại nhân không còn là Lại bộ Lang trung.”

Vậy nhân duyên của ca ca cũng sẽ thay đổi sao? Nàng qua loa tắc trách nói: “Đó là thiếp thân nhớ nhầm, hình như là khi còn ở nhà từng nghe qua.”

Nàng vội đứng dậy mặc quần áo, lại bảo Châu Lan mài mực, viết đến một nửa, lại thở dài: “Sau này ca ca thành thân rồi ở thế nào đây, sinh thêm một đứa nhỏ, trong nhà lại muốn chen lách.”

Triệu Hữu Đường đứng bên cạnh xem nàng viết thư, thấy nàng phiền não, mỉm cười nói: “Truyền ý Trẫm là được.”

Phùng Liên Dung nghiêng đầu nhìn hắn.

“Trẫm mệnh Phùng đại nhân nhận số bạc này, giao trách nhiệm trong vòng nửa năm phải đổi nơi ở, nàng nói được không?”

Thật là ý hay, Phùng Liên Dung vỗ tay nói, “Được, được, thật tốt quá, lần này khẳng định cha nương sẽ không trả lại bạc nữa.” Nàng vui mừng đứng lên, đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên mặt Triệu Hữu Đường, “Cám ơn Hoàng thượng nhiều.”

Triệu Hữu Đường vẫn là lần đầu tiên bị nàng hôn như vậy, nghiêng đầu thấy nàng nụ cười như hoa, môi anh đào hơi hé lộ ra hàm răng tuyết trắng, không biết sao, trên mặt thế nhưng nóng lên.

Phùng Liên Dung vội kêu Bảo Lan lấy bạc ra: “Chính là những thứ này.”

Triệu Hữu Đường xem một cái nói: “Chút tiền này ở Kinh thành có thể mua được trạch viện gì, thôi, nàng đừng quan tâm chuyện này nữa.”

Phùng Liên Dung mở to hai mắt: “Hoàng thượng muốn lấy tiền ra à, như vậy sao được, đó là nơi cha nương ta ở, thế nào cũng phải là ta cấp chứ. Nào có thể để Hoàng thượng bỏ tiền, bị người khác biết sẽ không tốt.”

Triệu Hữu Đường khinh thường: “Cũng không phải quốc khố ra.”

Làm Hoàng đế, há có thể thiếu tiền riêng?

Phùng Liên Dung vẫn lắc đầu: “Như vậy cũng không được, vô công không nhận lộc, tiền của ta còn được, nhưng nếu Hoàng thượng cho, dù cha ta có cầm nhưng trong lòng cũng sẽ không thoải mái. Nếu mua một tòa trạch viện to, không từ mà biệt, bị người khác đoán đến đoán đi cũng không tốt, không chừng còn tưởng cha ta tham ô, vậy không phải sẽ hỏng thanh danh của cha hay sao?”

Lần trước tốt xấu gì là vì nàng sinh con, lần này không phải là mạc danh kỳ diệu à.

Không nghĩ tới nàng còn có thể nói ra những lời này.

Triệu Hữu Đường im lặng một hồi, trong lòng rõ ràng thấy nàng nói đúng, lại vẫn cố ý hỏi: “Cha nàng cầm tiền của Trẫm, sao lại không thoải mái?”

Phùng Liên Dung nói: “Đương nhiên không thoải mái, cái này có chút giống, giống...” Nàng ngập ngừng, “bán nữ cái gì.”

Triệu Hữu Đường cười ha ha: “Bán nữ cầu vinh?” Hắn nhướn mi, ‘A, vậy Trẫm thăng quan cho cha nàng, cũng không được nữa sao?”

“Không được.” Phùng Liên Dung lắc đầu như trống bỏi. “Nếu bởi vì thiếp thân, vậy khẳng định không được, cha sẽ tức giận! Nói xong giựt mạnh tay áo hắn, có chút khẩn cầu: “Hoàng thượng, ngài ngàn vạn đừng thăng quan cho cha ta nha!”

Triệu Hữu Đường không nói gì.

Chưa thấy qua ai ngốc như vậy.

Cho dù không phải do quan hệ với nàng, chẳng lẽ Phùng Lâm cả đời đều không cần thăng quan hay sao?

Thật ra hắn không biết, Phùng Liên Dung là vì hiểu rất rõ phụ thân mình, phàm là đề cập đến quan hệ cạp váy, cha nàng đều rất khinh thường. Lúc trước nàng bị chọn, hai ngày cuối cùng sống ở nhà, có người nói sau này nếu nàng được sủng ái, Phùng Lâm cũng có thể đi theo thăng chức rất nhanh, kết quả Phùng Lâm tức giận.

Đến bây giờ, nàng vẫn nhớ được vẻ mặt cha lúc đó.

Đó là vô cùng nhục nhã!

“Đừng lo lắng, Trẫm không thăng quan cho cha nàng.” Triệu Hữu Đường an ủi nàng, phân phó Hoàng Ích Tam, “Ngươi lại đi Phùng gia một chuyến, nói là ý của Trẫm, mệnh bọn họ nhận bạc của Quý phi, lại mua một trạch viện.”

Hoàng Ích Tam ngầm giật giật khóe miệng.

Vẫn là lần đầu tiên nghe loại ý chỉ kiểu này, Phùng Quý phi thật lợi hại, Hoàng thượng vì nàng, xem như là tốn tâm tư.

Có điều hắn rất cao hứng, dù sao hiện tại hắn đang hầu hạ Phùng Quý phi, Phùng Quý phi càng được sủng ái, vậy tiền đồ sau này của hắn càng thêm rộng lớn.

Phùng Liên Dung đưa thư đã viết xong cho hắn, Hoàng Ích Tam nhận lấy bước đi.

Phùng Lâm đọc thư, lại nghe ý chỉ, mọi người có chút ngốc.

Đây đều là cái gì với cái gì vậy!

Hoàng thượng còn quản cả việc này?

Ngược lại Đường Dung cười đến không khép được miệng, kéo Phùng Lâm nói: “Tướng công, tướng công, có thể thấy được Dung Dung nhà chúng ta rất được Hoàng thượng thích, khẳng định là vì Dung Dung phiền não chúng ta không nhận tiền này nên Hoàng thượng mới hạ lệnh. Aiz, cũng coi như đó là tấm lòng của nàng, lại nói, Mạnh An thành thân, chúng ta ở phòng nhỏ như này cũng không tốt.”

Phùng Lâm không biết nói cái gì.

Đường Dung lại nói: “Ông xem, Dung Dung nói là Ngô gia gia phong không sai, bảo chúng ta cân nhắc.”

Phùng Lâm khó hiểu: “Nàng làm sao mà biết?”

Đường Dung ngẩn ra: “Đúng nhỉ!”

Phùng Mạnh An ở bên cạnh nói: “Còn cần phải nói sao, đương nhiên là ý của Hoàng thượng, cũng đã bảo nhà chúng ta mua trạch viện, lại chỉ điểm chuyện này cũng không phải không có khả năng.”

Hai phu thê Phùng Lâm đều ngẩn ra.

Phùng Lâm nói: “Cô nương Ngô gia này nàng đã gặp qua chưa?”

“Rất tốt, mặt mày thanh tú, cũng rất nhã nhặn, thật ra ấn nhà chúng ta vốn là trèo cao không lên, vẫn là Ngô đại nhân cảm thấy Mạnh Anh nhà chúng ta tốt.” Đường Dung hỏi Phùng Mạnh An, “Nếu không tìm cơ hội hai nhà gặp một lần, Hoàng thượng cũng đã nói như vậy, Ngô gia nhất định không sai.”

Phùng Lâm tỏ vẻ đồng ý, nhưng lại rất khó hiểu: “Không biết sao Hoàng thượng lại cảm thấy Tề gia không tốt?”

Ông vốn đang nghĩ đến nhà Tề Tri phủ, Tề đại nhân này cũng có thanh danh.

Phùng Mạnh An nói: “Tề đại nhân rất không biết biến báo*, thời gian trước Thuận Thiên phủ có một án tử, hai bên đều nguyện ý hòa giải, không lại truy cứu, Tề đại nhân lại không đồng ý, nhất định phải phân đúng sai, kết quả làm hại một người trong đó nhảy nước tự tử, Tề đại nhân còn gán tội cho nàng.”

Phùng Lâm nói: “Đó là Tề đại nhân có nguyên tắc, việc trên thế gian, đương nhiên là phải có phải trái trắng đen.”

“Nhưng thế gian đúng sai không phải do một mình Tề đại nhân quyết định.” Phùng Mạnh An nói, “Đến cùng là vì thanh danh của ông ta hay là vì dân chúng, không thể nói rõ được.”

Phùng Lâm tức giận: “Nói bậy gì đấy, con mới bao tuổi, ông ấy còn từng làm giảng quan của con đấy!”

Phùng Mạnh An chậm rì rì nói: “Phụ thân, Chu đại nhân Công bộ Lang trung trước đây cũng từng làm giảng quan của con.”

Chu đại nhân này trước đó không lâu do tham ô nên bị chém đầu.

Phùng Lâm tức đến dựng râu trừng mắt.

Đường Dung vội đến khuyên bảo.

Hai phụ tử này lúc hòa thuận thì rất hòa thuận, vừa bất đồng quan điểm cái, đó là ai cũng không nhường ai. Có điều khi nào Phùng Lâm tức giận thật, Phùng Mạnh An nhìn như thừa nhận sai lầm, thật ra trong lòng vẫn giữ nguyên ý kiến.

Nói đến cùng, là vì thái độ đối nhân xử thế của hai người khác nhau.

Có điều có Đường Dung làm người hòa giải, phụ tử không có hận qua đêm, rất nhanh lại hòa hảo như lúc ban đầu.

Lại nói Triệu Hữu Đường ăn cơm tối ở Giáng Vân các xong đi ra, vừa đến trước Càn Thanh cung thì gặp phải Hạ Bá Ngọc đang vội vã đi đến, hắn vẫn luôn tra chuyện mà Hoàng thượng mới hạ lệnh, chẳng qua lần này gặp chướng ngại.

Triệu Hữu Đường tiến vào thư phòng, lệnh hắn nói rõ ràng.

Hạ Bá Ngọc nói: “Thuộc hạ tra vốn cực kỳ thông thuận, kết quả đến Tư thiết giám, Thượng y giám, hoàng môn lại không chịu mở miệng, tra khảo thế nào cũng không nói.”

Triệu Hữu Đường nghe ra, hoàng môn này đang sợ hãi.

“Là ai?” Hắn trực tiếp hỏi.

Hạ Bá Ngọc thở ra một hơi nói: “Trịnh Tùy.”

Trịnh Tùy là Thái giám chấp bút mới nhậm chức, vốn thân phận của hắn chẳng được coi là gì, khó là khó ở chỗ hắn là người bên người Thái hoàng thái hậu, đã hầu hạ Thái hoàng thái hậu hơn bốn mươi năm.

Thái hoàng thái hậu trường thọ, những cung nhân hoàng môn theo bà từ khi còn trẻ đều đã rời khỏi nhân gian, chỉ có Trịnh Tùy này còn sống, có thể nói, đối với Thái hoàng thái hậu đây được coi như một người thân của bà.

Triệu Hữu Đường im lặng một hồi: “Tạm thời dừng lại ở đây, đã tra ra được thì không cần lưu tình, nến giết thì giết, nên đuổi thì đuổi đi.” Hắn ngừng một chút, “Ngươi lại lén phái người đi tra Trịnh Tùy, đừng đánh rắn động cỏ.”

Đó là muốn tra rõ xuất thân của Trịnh Tùy, Hạ Bá Ngọc hiểu rõ, ứng một tiếng liền nhanh chóng rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện