“Tín Thành, giúp ta điều tra một chút về người của năm năm trước, tất cả mọi chuyện mà cậu ấy trải qua, càng chi tiết càng tốt.” Lục Thừa Nghiệp vừa uống canh vừa nói, kỳ thực lúc này một điểm tâm tình ăn canh hắn cũng không có, thế nhưng hắn cần phải nhanh chóng khôi phục, cái loại thân thể hiện tại này, nếu thật sự muốn rời khỏi bệnh viện chỉ sợ cần phải bò ra ngoài. Thế nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng không thể nhàn rỗi, nếu đã phải dưỡng thương thì trong khoảng thời gian này hắn cũng nên tìm hiểu xem, năm năm nay Hàng Hàng đã trải qua thế nào.

“Ngài hoài nghi là cậu ta làm? Không thể nào. Năm đó người gây tai nạn là Lục Hoành Bác, cậu ta cho dù có muốn báo thù cũng phải đi tìm ông ta chứ không phải ngài. Hơn nữa lúc đó thiệt mạng chỉ là một con chó, cho dù cậu ta có bao nhiêu không cam lòng hẳn là cũng không thể vì một con chó mà… Ngài… nhìn tôi như vậy làm gì?” Lúc này ánh mắt của Lục Thừa Nghiệp lộ ra một tia nguy hiểm, Lữ Tín Thành bị nhìn chằm chằm như vậy đột nhiên cảm thấy cái cổ phát đau, giống như là bị một loại dã thú nào đó rất hung ác cắn vậy.

“Có vài thứ ở trong mắt người khác chỉ là chuyện nhỏ bé không đáng nhắc đến, đối với cá nhân nào đó lại mang ý nghĩa rất trọng đại.” Lục Thừa Nghiệp chỉ nói một câu như vậy liền không muốn nhiều lời, hắn khoát tay nói, “Ta mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi một chút. Cậu mau đi điều tra chuyện đó, ta không có hoài nghi đối phương, chỉ là muốn biết mấy năm nay người kia sống như thế nào mà thôi.”

Trong lòng Lữ Tín Thành tràn đầy nghi ngờ, cảm thấy sau khi bị tai nạn Lục Thừa Nghiệp giống như bị thứ kỳ quái gì đó mượn xác rồi. Thế nhưng từ lời nói cử chỉ đến xem đây vẫn là giám đốc Lục mà y quen thuộc, thậm chí ký ức cũng không có gì sai biệt.

Đợi Lữ Tín Thành đi rồi, Lục Thừa Nghiệp dựa đầu vào gối, thống khổ nhắm mắt lại. Hàng Hàng của hắn… vì sao năm năm trước hắn không đi gặp Hàng Hàng một lần chứ, không ôm lấy người thanh niên tuyệt vọng bất lực đó, nói cho cậu biết mình còn sống, Đại Hắc sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh cậu.

Lúc này, ký ức của Lục Thừa Nghiệp và Đại Hắc đã hoàn toàn dung hợp, hắn tinh tường nhớ đến, năm năm trước, mình quả thật đã có một lần chạm mặt cùng Hàng Hàng trong thang máy, lúc đó hắn chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua cậu, đối với việc một người mặc quần áo bình thường có thể vào ở trong phòng tổng thống của khách sạn thì có chút nghi hoặc, thế nhưng lại cảm thấy chuyện của người không không quan hệ tới mình. Rất nhanh hắn đã đem hình ảnh này ném ra sau đầu, cho dù là ngay sau khi xảy ra tai nạn năm năm trước cũng không hề nhớ đến.

Tựa như suy nghĩ của Đại Hắc lúc đó, Lục Thừa Nghiệp bấy giờ cũng không đem chuyện này để trong lòng, chỉ cho rằng nhân sinh của bọn họ chính là hai đường thẳng song song, sẽ không gặp lại ở đâu nữa. Mà năm năm trước, Lục Thừa Nghiệp thậm chí còn không muốn đi nhìn cái người đã cứu mình kia một lần, cho rằng bất quá là một con chó râu ria của một người râu ria mà thôi.

Vì sao lúc đó hắn lại lạnh lùng như vậy chứ? Vì sao không đi ôm người thanh niên kia, vì sao không đến dắt tay cậu, dẫn cậu đi khắp chân trời góc biển? Lục Thừa Nghiệp thật tự tát mạnh một cái, hắn thống hận bản thân khi đó.

Sau đó hắn lẳng lặng nhắm mắt lại, Lục Thừa Nghiệp tự nói với chính mình phải nghỉ ngơi thật tốt, mau chóng tĩnh dưỡng thân thể mới sớm đi tìm Hàng Hàng được.

Người chỉ cần có thể tỉnh lại, dinh dưỡng và nghỉ ngơi phục hồi, ngoại thương liền hồi phục rất nhanh, không đến nửa tháng thân thể suy nhược của Lục Thừa Nghiệp đã khôi phục lại bình thường. Một ngày thân thể có khí lực, cho dù bị gãy xương cũng không đáng kể chút nào, Lục Thừa Nghiệp đã bắt đầu chống nạn luyện đi bộ.

Lúc Lữ Tín Thành mang theo tư liệu đến cho Lục Thừa Nghiệp đã thấy hắn đang chống nạn đi lại trong phòng, trên trán còn có một tầng mồ hôi mỏng, thoạt nhìn cực kỳ hăng hái, tâm thái lo lắng của y suốt từ đầu đến giờ cũng thoải mái buông xuống.

Lục Thừa Nghiệp có chút mệt mỏi, hiện giờ hắn đã hiểu được đạo lý tốt quá hóa dỡ, lúc này đây cho dù hắn có mong muốn bản thân ngay lập tức mọc ra một đôi cánh bay đến bên cạnh Hàng Hàng, thế nhưng vẫn trước tiên nên chiếu cố thân thể cho tốt, mệt mỏi thì nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi. Hắn thấy Lữ Tín Thành mang theo một đống tư liệu đến liền hỏi: “Đây là kết quả điều tra Trương Hàng?”

“Đúng vậy.” Lữ Tín Thành đưa tư liệu cho Lục Thừa Nghiệp, những tài liệu này y đã xem trước, trong lòng không khỏi phát ra sự cảm phục được người khiếm thị kia.

Mùa hạ năm 2010, Trương Hàng ôm hủ tro cốt của Đại Hắc trở về thành phố của mình, sau đó rất nhanh chóng tham gia thi xếp lớp, trở lại trường khuyết tật học cao trung, lên cấp ba. Một năm sau, cậu trực tiếp thi đậu ngành luật của một trường đại học nổi danh ở nước ngoài, năm 2011 thì một mình xuất ngoại học đại học. Người thanh niên mới hai mươi mốt tuổi này đã dùng ba năm để tốt nghiệp đại học, còn là một lúc hai học vị, pháp luật và tài chính. Một người mù có thể đi học đến trình độ này, thật sự khiến cho người ta bội phục.

Mà bản thân của cậu, vào năm 2010 đã đầu tư vào công ty phần mềm điện thoại của Đổng Minh Phàm, trở thành cổ đông, mỗi năm đều có thể lãnh mấy triệu tiền hoa hồng, cơm áo không lo. Mà sau khi cậu về nước còn tham gia cuộc thi tư pháp, thành công lấy được giấy chứng nhận luật sư, trở thành cố vấn pháp luật cho công ty của Đổng Minh Phàm.

Cùng năm đó, cậu khai trương một quán bar tên “Black” ở thành phố quê hương, những bartender ở đó đều là người khiếm thị, lúc còn học trong nước, cậu thỉnh thoảng còn có thể đến quán bar pha cho khách quen một vài ly rượu. Theo những người đã có cơ hội uống rượu của cậu phản hồi, rượu do người thanh niên này pha có chút vị đạo đắng chát, uống rượu từ tay cậu, cho dù không say cũng sẽ không nhịn được lệ rơi đầy mặt. Mà sau khi khóc lớn một hồi trở về nhà ngủ, đến sáng hôm sau tỉnh lại nhớ về ly rượu đã uống lại có một cảm giác ngọt ngào nhàn nhạt, là ấm áp trong đau khổ.

Vì cái loại cảm giác kỳ quái này, những vị khách đến quán đều muốn uống rượu do Trương Hàng pha chế, thế nhưng cậu rất ít xuất hiện ở nơi này, phần lớn thời gian đều dành cho học tập. Năm 2011, cậu xuất ngoại du học ba năm chưa từng về nước, mà quán bar kia cũng không chỉ nổi danh ở những thành thị xung quanh mà đã bắt đầu có chi nhánh ở những thành phố lớn khác, toàn bộ đều cam kết mời bartender khiếm thị, ở Bắc Kinh cũng có chi nhánh. Thám tử rất chuyên nghiệp, ngay cả doanh thu của hệ thống quán bar cũng điều tra kỹ lưỡng, dựa theo phân tích chuyên nghiệp, căn cứ lưu lượng khách và đãi ngộ của bartender, lợi nhuận thu được là rất thấp. Dù sao kinh doanh những nơi như quán bar này, ngoại trừ có rượu ngon còn muốn hấp dẫn khách hàng, thế nhưng người uống say lại thường thích gây sự, vì vậy những vị khách quen của Black phần lớn đều là tộc người tư sản tính cách tương đối ôn hòa, tửu phẩm cũng tốt đẹp. Không có tình sắc không khí cũng không có những thủ đoạn hấp dẫn khách hàng khác, điểm đặc biệt duy nhất ở Black chính là bartender khiếm thị, vì vậy danh ngạch cũng không cao. Cho dù là thế, Trương Hàng vẫn lần lượt không ngừng mở chi nhánh, dường như mục đích của cậu cũng không phải ở lợi nhuận… mà là muốn cung cấp một hoàn cảnh yên tĩnh cho những bartender khiếm thị kia.

Nhìn những tài liệu này, Lữ Tín Thành không thể không nói con người đó quá cao thượng rồi. Rõ ràng cậu bất quá chỉ là một người khiếm thị, ngay cả muốn duy trì cuộc sống của mình cũng đã rất gian nan, vậy mà còn có thể làm nhiều việc như vậy, chiếu cố những người có cùng cảnh ngộ với mình. Doanh thu của Black tuy rằng không cao lắm, thế nhưng có nhiều khách quen tử trung với họ, hơn nữa khách tới nơi này cũng không phải muốn uống say như chết mà chỉ muốn hưởng thụ một phần tĩnh lặng mà thôi. Bởi vì một điểm như vậy, Black ở trong giới cũng vẫn rất có danh tiếng, nếu như Trương Hàng muốn kiêu ngạo mở rộng cũng là có thể, thế nhưng như vậy không khỏi đưa đến một ít phiền toái không cần thiết. Vậy nên, Trương Hàng nhất quán vẫn luôn khiêm tốn hành động, nhượng lại một mảnh sinh hoạt bình an cho những người khiếm thị đang làm việc với cậu kia.

Còn về phần Lục Thừa Nghiệp, sau khi đọc xong những tài liệu này thực sự là vừa tự hào lại yêu thương. Tự hào vì Hàng Hàng của hắn kiên cường như vậy, sau khi chịu đựng đả kích lớn đến thế vẫn có thể sống thật tốt đẹp, không chỉ chiếu cố tốt chính mình mà còn có thể chiếu có người khác. Còn yêu thương chính là, năm năm nay cậu vất vả như vậy lại không có ai bên cạnh bầu bạn. Mà thám tử có điều tra thế nào cũng không phát hiện được năm đó Trương Hàng làm sao có thể làm được nhiều chuyện như vậy, mà Trương Hàng có thể chống đỡ ra một mảnh thiên hạ như hiện nay, rốt cuộc lại có bao nhiêu khổ cực?

Từ Bắc Kinh trở về, không có Đại Hắc bên cạnh, ai là người giúp cậu dẫn đường? Ở cố hương mở quán bar, không có Đại Hắc, ai giúp cậu tìm mặt bằng? Khi đi thi đại học, không có Đại Hắc, ai giúp cậu làm hộ chiếu, ai giúp cậu liên lạc trường ở nước ngoài? Một thân một mình ở ngoại quốc ba năm, không có Đại Hắc, cậu đã trải qua thế nào?

Hàng Hàng của hắn nha… Hàng Hàng đã được hắn chăm sóc tốt như vậy, rốt cuộc đã phải trải qua đau khổ thế nào mới có được thành tựu như ngày hôm nay?

Lục Thừa Nghiệp không dám tưởng tượng cũng vô pháp ngẫm ra. Từ khi gặp gỡ đến giờ, Lục Thừa Nghiệp vẫn chưa từng nghĩ đến nếu trong cuộc sống của Trương Hàng không có bản thân sẽ như thế nào. Rõ ràng những việc Trương Hàng đã làm này, trong kế hoạch của hắn, mỗi một bước đều có sự hiện hữu của Đại Hắc.

Đầu ngón tay vuốt ve lên hình dáng của người thanh niên trên bức ảnh, đó là thám tử chụp được khi Trương Hàng pha rượu tại chi nhánh Black ở Bắc Kinh. Thanh niên trong ảnh mặt áo ghi lê, đứng tại quầy bar thuộc về mình, động tác pha rượu cực kỳ dứt khoát, cậu đang nghiêng đầu rót rượu vào ly, một lọn tóc từ vành tai hờ hững rơi xuống, áp sát vào bên má, có vẻ phá lệ ôn nhuận. Mà từ y phục của thanh niên có thể nhìn ra, cậu tuy rằng có chút gầy thế nhưng cũng không đến mức da bọc xương, chỉ là đem vóc người khỏe mạnh hoàn mỹ của mình giấu tại dưới lớp âu phục.

Đây là Hàng Hàng của hắn, là Hàng Hàng mà hắn bầu bạn mỗi ngày trong lúc trưởng thành, so với Hàng Hàng trong trí nhớ của Đại Hắc thì không có bất kỳ khác biệt nào, chỉ là ở trên phương diện khí chất sinh ra một tia năm tháng lắng đọng.

Đợi đem ảnh chụp cất kỹ xong, Lục Thừa Nghiệp lại nói với Lữ Tín Thành: “Đi chuẩn bị một chút, ta phải ra ngoài.”

“Ngài muốn di chỗ nào?” Lữ Tín Thành giật mình hỏi, “Ngài sau khi xảy ra tai nạn đã hôn mê nửa tháng, chỉ dựa vào truyền dịch để duy trì, làm sao có thể vừa nghỉ ngơi vài ngày đã muốn xuất viện? Không được, dù thế nào cũng phải bổi bổ cơ thể cho tốt mới có thể rời đi. Hiện tại công ty cũng đã có người quản lý, không thể loạn được, dẫu là muốn tra xem cho đến cùng là ai hại ngài cũng không nên nóng vội nhất thời.”

Lục Thừa Nghiệp liếc nhìn Lữ Tín Thành, trực tiếp lấy di động ra gọi cho phụ tá riêng của mình. Lữ Tín Thành tại mấy năm trước đã từ trợ lý tổng giám đốc thăng chức thành phó tổng giám đốc, tuy rằng tính chất công tác cũng không có thay đổi gì, thế nhưng nội dung công tác chỉ giới hạn tại phương diện công ty. Mà Lục Thừa Nghiệp đã nhận một trợ lý khác chuyên môn đến xử lý những nhu cầu cá nhân của hắn, tên Bạch Khê Tự.

“Khê Tự, lập tức lái xe tới bệnh viện đón ta, mang theo một bộ y phục.” Lục Thừa Nghiệp trực tiếp gọi điện thoại nói.

Lữ Tín Thành: “Ngài…”

“Thân thể của ta tự ta hiểu rõ, sẽ không làm bậy.” Lục Thừa Nghiệp tĩnh táo nói, Hàng Hàng không nhìn được, hắn nhất định phải dưỡng tốt thân thể, giúp đỡ Hàng Hàng làm những việc cậu không tiện làm.

Một giờ sau, Bạch Khê Tự lái xe tới đón Lục Thừa Nghiệp, Lữ Tín Thành thấy đã không còn cách nào ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Thừa Nghiệp gian nan thay quần áo, được Bạch Khê Tự dùng xe lăn đẩy ra ngoài.

Sau khi Lục Thừa Nghiệp lên xe, đầu tiên là để Bạch Khê Tự lái đến công ty của Đổng Minh Phàm, hắn khẩn cấp muốn gặp Trương Hàng, cho dù chỉ là từ xa liếc mắt nhìn cũng được, hắn chỉ cần nhìn liền có thể biết hiện tại Hàng Hàng sống có tốt hay không.

Đáng tiếc, là cố vấn luật pháp trên danh nghĩa, Trương Hàng cũng không cần mỗi ngày phải đến công ty đi làm, sự hưng phấn của Lục Thừa Nghiệp lại bị rơi xuống khoảng không. Sau đó Lục Thừa Nghiệp lại cùng Bạch Khê Tự chạy đến căn nhà của Trương Hàng ở Bắc Kinh, vẫn  không tìm được người. Mắt thấy đêm đã buông xuống, Lục Thừa Nghiệp tùy tiện tìm một tiệm ăn ven đường dùng cơm, cuối cùng dùng một tia hy vọng còn sót lại đi đến Black

Người ở Black thật nhiều, thế nhưng cũng không đến mức chen lấn. Lục Thừa Nghiệp chống nạn rất thuận lợi đi vào quán bar, liếc mắt liền nhìn thấy thanh niên đang đứng sau quầy bar tròn tại trung tâm, đang pha rượu cho khách hàng.

Thời gian năm năm không khiến bộ dạng của cậu già đi chút nào, vẫn cứ anh tuấn ôn hòa như vậy, đại khái là do tốt nghiệp đại học, khí chất của cậu so với trước đây lại thay đổi càng thêm trầm ổn an hòa, một đôi mắt sâu đen láy càng là nhìn không thấy đáy, khiến cho người ta không khỏi thơ thẫn mất hồn.

Nếu như không phải xương đùi hiện tại đã gãy, Lục Thừa Nghiệp chỉ sợ ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Trương Hàng đã nhào qua liếm mặt cậu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện