Lúc Lục Thừa Nghiệp còn là Đại Hắc đã giương mắt nhìn Hàng Hàng suốt năm năm, khi đó phàm là hắn có một chút khả năng có thể biến thành người liền nhất định không thèm bận tâm đem Trương Hàng đánh gục. Mà bây giờ, khi đã thật sự trở thành người, nếu không phải lúc trước bị thương chưa lành, hắn làm sao có thể mỗi đêm đều nhìn bộ dạng ngủ đến bình an của Hàng Hàng bên cạnh mà không hạ thủ chứ.
Hiện tại rốt cục thương thế đã lành, vấn đề giữa hai người cũng đã giải quyết xong, Lục Thừa Nghiệp đêm nay thực ra là mang theo sứ mệnh đánh gục Trương Hàng chạy đến, chỉ là bây giờ… hắn không hạ thủ được rồi.
Cái gì? Là đàn ông liền lên? Thôi đi, làm nam nhân hắn chỉ biết sủa một tiếng.
Chỉ cần là ai, nhìn thấy vẻ mặt tín nhiệm của Hàng Hàng lúc tựa vào lòng hắn sau khi nghe lời hứa hẹn kia cũng không thể hạ thủ. Sự lo lắng khi Triệu Hiểu Liên xuất hiện đã bị quét sạch, hiện tại trên mặt cậu gần như viết rõ mấy dòng chữ “Có Đại Hắc bên cạnh chính là an toàn, Đại Hắc không ở bên cạnh ta liền trở nên tâm cơ thâm trầm, hiện tại chính là cái gì cũng không sợ nữa, có Đại Hắc bên cạnh ta có thể ngủ yên đến trời sáng “, nhìn thấy trạng thái của Hàng Hàng như vậy, Lục Thừa Nghiệp cho dù phải nhịn chết cũng không thể xuống tay.
Vì vậy hắn chỉ có thể ẩn nhẫn xuống, uất nghẹn, khổ sở nhìn gương mặt say ngủ của Hàng Hàng, không thể làm thì thôi đi, hắn hiện tại ngay cả muốn đi tắm nước lạnh cũng không được, bởi vì Hàng Hàng đang ngủ, còn ngủ đến cực kỳ ngọt ngào. Mấy hôm nay Trương Hàng bởi vì suy nghĩ quá nhiều vẫn không thể ngủ ngon, người nằm cùng giường như hắn làm sao có thể không biết, hiện tại hắn lại làm sao có thể bởi vì lý do không thể nói ra của mình mà làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hàng Hàng.
Còn có thể làm sao đây, cắn răng nhịn xuống.
Vẻ mặt say ngủ của Trương Hàng thật quá dụ người phạm tội, Lục Thừa Nghiệp ở trước khi dục vọng hoàn toàn được thỏa mãn chính là không dám nhìn cậu quá lâu, hắn chỉ có thể cố gắng dời đường nhìn dập lửa, hy vọng sáng mai khi Hàng Hàng tỉnh dậy cũng không phải nhìn thấy thi thể nhịn đến thất khiếu chảy máu của hắn.
Trương Hàng lúc ở nhà mình thì không cần bật đèn, bất quá sau khi Lục Thừa Nghiệp đi vào, Trương Hàng cho dù đang chìm trong cái hôn nồng nhiệt cũng không quên tri kỷ bật sáng đèn phòng khách và phòng ngủ. Lục Thừa Nghiệp không dám nhìn Trương Hàng, chỉ có thể nương theo ánh sáng quan sát gian phòng ngủ này của cậu.
Chỉ là vừa nhìn, Lục Thừa Nghiệp thực sự không biết nên nói cái gì cho đúng.
Gian phòng này vô luận là kết cấu hay bài trí đều giống như đúc căn phòng bọn họ dùng tiền trúng vé số mua được, kết cấu phòng ốc ở hai thành phố vốn không thể giống nhau, Trương Hàng lại là người khiếm thị, cậu làm sao có thể đem gian phòng này bố trí giống hệt như vậy chứ? Có thể cậu đã nhờ vả người khác chụp ảnh hoặc quay phim lại, thế nhưng cho dù là thiết bị được lắp đặt giống hệt, chi tiết cũng không thể hoàn toàn giống nhau, muốn bố trí đến y hệt như vậy… Trong đầu Lục Thừa Nghiệp hiện ra hình ảnh Trương Hàng từng chút một cẩn thận vuốt ve khắp mọi ngõ ngách, dựa vào xúc giác đem từng phân tấc của gian phòng kia ghi vào trong lòng, mà sau khi mua lại nơi này, Trương Hàng lại lần nữa dựa vào bàn tay của mình từng chút một tu chỉnh khắp nơi.
Có thể… không phải chỉ ở Bắc Kinh này, theo Lục Thừa Nghiệp biết, ở mỗi thành phố có chi nhánh của Black, Trương Hàng đều sở hữu một gian phòng diện tích tương đương làm chỗ ở tạm thời. Nói cách khác, vô cùng có khả năng… những gian phòng kia đều là cùng một dạng thế này.
Sau khi Đại Hắc ra đi, năm năm nay Trương Hàng chính là từng chút một dựa vào ký ức như vậy mà đi qua sao? Nghĩ đến đó, trong lòng của Lục Thừa Nghiệp cũng dâng lên một trận đau đớn không ngừng, thậm chí có chút không thở nổi.
Có rất nhiều người xem thú cưng cũng quan trọng như thân nhân, sau khi thú cưng chết đi trái tim của bọn họ cũng rất đau đớn, thế nhưng cũng chỉ là một quãng thời gian mà thôi. Đừng nói là thú cưng, coi như là cha mẹ, vợ chồng, con cái mất đi, con người phần đông cũng không thể mãi mãi chìm trong đau buồn quá khứ, có vài người thậm chí sẽ không chấp nhận được tiếp tục sinh hoạt trong hoàn cảnh nguyên bản, để tránh đi thấy cảnh sinh tình. Thế nhưng Trương Hàng lại cố chấp sống trong căn phòng tràn ngập hồi ức ngọt ngào như vậy suốt năm năm, một mình cậu đã phải vượt qua như thế nào?
Lục Thừa Nghiệp biết, bởi vì những trải nghiệm kia, Trương Hàng đối với Đại Hắc vẫn ôm một loại tình cảm khác thường, thứ tình cảm này cố nhiên khiến hắn cảm động, thế nhưng nếu người cứ ỷ lại vào một thứ gì đó thì không cách nào sống được vui vẻ thoải mái. Lúc còn là Đại Hắc, Lục Thừa Nghiệp đã làm một loạt chuẩn bị cho sinh hoạt của Trương Hàng, mà những lo lắng đó của hắn cũng không bị uổng phí, cho dù bản thân đã rời đi năm năm, Trương Hàng vẫn như trước áo cơm không lo, hơn nữa còn có đủ lực lượng đi trợ giúp những người khiếm thị khác. Thế nhưng, hắn lại quên mất tìm một điểm chống đỡ cho tâm hồn của Trương Hàng.
Có thể, khi đó Lục Thừa Nghiệp đã mơ hồ nhận thấy được nếu Trương Hàng cứ tiếp tục như vậy là không được, sẽ trở nên không thể rời khỏi hắn. Thế nhưng hắn lại vì tư tâm của mình mà bỏ qua điểm ấy, dung túng cho sự ỷ lại của Trương Hàng, thỏa mãn cảm giác của mình.
Hiện tại, trước mặt người khác Trương Hàng có vẻ như sống được rất tốt, là một nhân sĩ thành công ưu tú, người khiếm thị ít ai có thể đạt đến trình độ của cậu. Thế nhưng khi nhìn đến phòng ngủ này, Lục Thừa Nghiệp liền tỉnh ngộ, Hàng Hàng của hắn kỳ thực vĩnh viễn đều là thiếu niên khát vọng sự quan tâm năm đó, cậu đem nội tâm của mình bảo vệ trong lớp vỏ ngoài lãnh tĩnh cường đại, lại một mình chịu đựng thống khổ trong căn phòng này, hết thảy đều là do Lục Thừa Nghiệp hắn năm đó trong lúc vô tình tạo thành.
Hắn chiếm được toàn bộ người này, dùng đại giới đem người này vững vàng nhốt bên cạnh mình, từ sinh lý đến tâm lý.
Lục Thừa Nghiệp biết, tình cảm của hắn đại khái cũng bởi vì đoạn năm tháng gắn bó đó mà trở nên dị dạng, bằng không thấy Hàng Hàng như bây giờ, trong lòng hắn phải là đau nhất chứ không phải mơ hồ sung sướng như vậy.
Cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say của Hàng Hàng, dùng bàn tay vuốt nhẹ lên gương mặt đã bị năm tháng làm cho thành thục, một con người ưu tú như vậy đều là của hắn. Không cần hoài nghi, là hoàn toàn thuộc về hắn, cho dù hắn có rời khỏi thế giới này cũng sẽ không bị người khác đoạt đi.
Lục Thừa Nghiệp ngưng mắt nhìn Trương Hàng một lúc lâu, đột nhiên cúi đầu, dùng sức hôn lên môi cậu. Trương Hàng vốn ngủ không sâu, lại bị hôn như thế lập tức giật mình tỉnh dậy, ánh mắt của cậu vẫn là xinh đẹp trong trẻo, cho dù có chút kinh hoảng cũng không hề biểu hiện ra, thủy chung vẫn là thâm thúy không thấy đáy.
Lục Thừa Nghiệp bắt đầu chuyển nụ hôn từ môi sang mí mắt, Trương Hàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, rõ ràng có chút nghi ngờ nhưng lại không đi hỏi, mà là vừa thanh tỉnh liền lặng lẽ đáp lại Lục Thừa Nghiệp.
“Hàng Hàng, anh vốn muốn nhịn.” Lục Thừa Nghiệp dán môi lên mắt Trương Hàng, ngữ điệu khàn khàn, “Anh không muốn phá hư tâm tình tốt đẹp của em, thế nhưng bây giờ, anh đã nhịn không được nữa rồi.”
“Tại sao muốn nhịn? Nhịn cái gì?” Trương Hàng theo bản năng hỏi.
Lục Thừa Nghiệp nâng cằm cậu hỏi: “Hàng Hàng, môn sinh lý sức khỏe hồi sơ trung em đã học thế nào vậy?”
“… Đó không phải môn có ích cho kỳ thi, giáo viên mượn vài tiết thể dục của lớp rồi để ủy viên học tập đọc nội dung tài liệu soạn sẵn, như vậy là xong một khóa.” Trương Hàng dù sao cũng không phải cái gì cũng không biết, trên mặt dâng lên một tia đỏ ửng, “Em lúc đó… đại khái là tiếc nuối tiếc thể dục bị trưng dụng, một mực muốn đi đá banh cùng bạn bè, căn bản không có nghe.”
“Vậy sau khi trưởng thành, ở nơi anh không nhìn thấy, đã từng có người dụ dỗ em chưa?” Đôi môi của Lục Thừa Nghiệp từ ánh mắt của Trương Hàng chuyển đến vành tai của cậu, động tác kỳ thực rất quy củ, cũng không biết vì cái gì thanh âm lại hàm xúc một tia tình sắc.
Trương Hàng do dự một chút, cậu không quá muốn trả lời vấn đề này, cũng không muốn giữa hai người bởi vì như thế sản sinh hiểu lầm. Thế nhưng ngón tay Lục Thừa Nghiệp đang nâng cằm cậu lại tăng thêm khí lực, tựa như thúc giục, cậu không thể không trả lời, “Có… cũng có đi.”
Cậu dự định hàm hồ cho qua, Lục Thừa Nghiệp cũng không muốn hỏi mấy câu sốt ruột như ‘rốt cuộc có bao nhiêu người đang theo đuổi cậu trai của anh’, hắn là đang chuyên chú tán tỉnh: “Dụ dỗ thế nào?”
Trương Hàng có tĩnh táo kiên cường hơn đi nữa cũng vẫn là chưa từng trải qua chuyện này, bị người trói buộc trong ngực không thể nhúc nhích, vành tai lại bị ái nhân không ngừng thổi khí, truy vấn chuyện phong lưu…Trương Hàng đơn thuần lại đáng thương, đến tận bây giờ còn cho rằng Lục Thừa Nghiệp là vì chuyện của Trầm Minh Phỉ mà nổi ghen. Tất cả những kinh nghiệm trong quá khứ của cậu đều không có một phần nào đặt trên mặt tình cảm, đương nhiên lúc cự tuyệt lời tỏ tình thì cậu vẫn luôn ung dung, chỉ là khi đối mặt với Lục Thừa Nghiệp… trái tim của Trương Hàng đều loạn cào cào, khi thì treo thật cao, khi lại chìm xuống đáy cốc, mỗi một lần phập phồng đều giống như bất lực rơi tự do vậy.
“Là, dường như… dùng tay chạm một chút, bất quá em đều tránh khỏi.” Cậu vội vàng bảo chứng.
“Vậy sao?” Khóe môi Lục Thừa Nghiệp câu ra nụ cười tinh quái, “Chạm vào thế nào? Là thế này hay thế này?”
Hắn vừa nói vừa huy động đầu ngón tay di chuyển trên người Trương Hàng, cả cơ thể cậu đều bị hắn làm cho đỏ lên như một quả ớt thật lớn, ngay cả đầu ngón tay cũng biến thành đỏ hồng.
“Nào… nào có quá phận như vậy, các cô ấy chỉ chạm nhẹ vào bả vai hoặc thắt lưng hay tay gì đó, hơn nữa còn là vừa chạm tới em liền đúng lúc tránh ra.” Trương Hàng gian nan giải thích.
“Thật không” Trương Hàng quả là trong năm năm chia cách này vẫn trong sáng như một tờ giấy trắng, Lục Thừa Nghiệp không nhịn được lộ ra nụ cười sung sướng, hắn ôm chặt lấy Trương Hàng, hận không thể đem người này tiếp nhập vào xương cốt của mình, từ nay về sau trong anh có em trong em có anh, không bây giờ chia lìa nữa…
Ừ! Vậy sau này khi bọn họ chết đi liền cùng hỏa táng, tro cốt trộn lại cùng nhau để cho không có bất cứ kẻ nào có thể chia cách bọn họ. Vĩnh viễn cùng một chỗ, cái chủ ý này thực sự là không sai
Lục Thừa Nghiệp biết suy nghĩ của mình càng lúc càng dị dạng, càng lúc càng biến thái, thế nhưng hắn thật không nhịn được, mà Hàng Hàng… người yêu của hắn vẫn mãi đơn thuần như thiếu niên năm đó, đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu rõ được ý nghĩ của hắn là điên cuồng như thế nào. Hắn phải cẩn thận che giấu loại ý niệm này, không cho nó hù dọa cậu.
“Hàng Hàng,” Lục Thừa Nghiệp ghé vào bên tai Trương Hàng nói, “Anh thật sự không nghĩ đến một học bá[1] như em lại có chuyện vẫn không thể học được. “
“Cái gì?” Trương Hàng có chút luống cuống bắt lấy vai Lục Thừa Nghiệp, cũng là đồng dạng dùng sức bám vào.
“Đừng có gấp, anh sẽ lập tức dạy em.” Lục Thừa Nghiệp cố sức hôn Trương Hàng, cả hai cùng thả người rơi xuống nệm, hắn tranh thủ nhặt lấy cái áo mình đã tùy tiện vứt trên mặt đất, lấy từ trong túi áo ra condom và KY[2], đã mua sẵn từ sớm. Hai thứ này hắn vẫn luôn giấu ở trên người thế nhưng chưa tìm được cơ hội sử dụng.
Trương Hàng ngoan ngoãn để Lục Thừa Nghiệp tùy ý bày bố, rất nhanh trên lưng tuôn ra một lớp mồ hôi mỏng minh, hốt nhiên khóe mắt rơi xuống một giọt lên trong vắt, không nói rõ là thống khổ hay là sung sướng.
Lục Thừa Nghiệp là tay mơ, Trương Hàng càng chẳng bây giờ tiếp xúc qua việc này, Lục Thừa Nghiệp sợ tổn thương đến Trương Hàng nên cũng không dám phóng túng chính mình, động tác rất nhẹ nhàng ôn nhu, sau khi xong việc còn luống cuống ôm người vào phòng tắm tẩy rửa. Bày biện trong phòng tắm cũng vẫn giống như nơi ở năm năm trước, đều là bộ dạng mà hắn quen thuộc.
Đã từng, năm đó khi lắp đặt nhà ở, bởi vì nguyện vọng không thể để người khác biết, Đại Hắc đã lựa chọn loại bồn tắm size thật lớn, lớn đến hai người trưởng thành có thể cùng nằm vào. Hiện tại hắn ôm Hàng Hàng cùng nhau ngâm mình trong bồn, nhìn đối phương buồn ngủ tựa vào vai mình, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, đem ngón tay của mình len vào giữa những ngón tay người kia, mười ngón tương giao.
“Em là của tôi.”
—————————
1/ Học bá: Xưng hô những học sinh giỏi đến mức ngoài tưởng tượng người thường. Trong tiếng Việt dường như không có từ tương xứng, nếu bạn nào có đề nghị xin comment bên dưới
2/ Condom và KY: Cái này thì quen rồi nhưng vẫn chú thích cho newbie, đó là bao cao su và gel bôi trơn, thần trợ cho công thụ. Nếu như là nam x nữ khi xác định quan hệ và tin tưởng nhau có thể không cần condom, thế nhưng theo hiểu biết của ta thì chỗ đó của tiểu thụ vốn không phải dùng như vậy, nếu thực sự bắn vào rất dễ khiến cơ thể sản sinh phản ứng không tốt, dẫn đến tiêu chảy hoặc phát sốt. Vì vậy, những lần đầu tiên dùng condom không phải đề phòng quá khứ của đối phương mà là để bảo vệ sức khỏe tiểu thụ, đó là trách nhiệm của một hảo công nha.
Hiện tại rốt cục thương thế đã lành, vấn đề giữa hai người cũng đã giải quyết xong, Lục Thừa Nghiệp đêm nay thực ra là mang theo sứ mệnh đánh gục Trương Hàng chạy đến, chỉ là bây giờ… hắn không hạ thủ được rồi.
Cái gì? Là đàn ông liền lên? Thôi đi, làm nam nhân hắn chỉ biết sủa một tiếng.
Chỉ cần là ai, nhìn thấy vẻ mặt tín nhiệm của Hàng Hàng lúc tựa vào lòng hắn sau khi nghe lời hứa hẹn kia cũng không thể hạ thủ. Sự lo lắng khi Triệu Hiểu Liên xuất hiện đã bị quét sạch, hiện tại trên mặt cậu gần như viết rõ mấy dòng chữ “Có Đại Hắc bên cạnh chính là an toàn, Đại Hắc không ở bên cạnh ta liền trở nên tâm cơ thâm trầm, hiện tại chính là cái gì cũng không sợ nữa, có Đại Hắc bên cạnh ta có thể ngủ yên đến trời sáng “, nhìn thấy trạng thái của Hàng Hàng như vậy, Lục Thừa Nghiệp cho dù phải nhịn chết cũng không thể xuống tay.
Vì vậy hắn chỉ có thể ẩn nhẫn xuống, uất nghẹn, khổ sở nhìn gương mặt say ngủ của Hàng Hàng, không thể làm thì thôi đi, hắn hiện tại ngay cả muốn đi tắm nước lạnh cũng không được, bởi vì Hàng Hàng đang ngủ, còn ngủ đến cực kỳ ngọt ngào. Mấy hôm nay Trương Hàng bởi vì suy nghĩ quá nhiều vẫn không thể ngủ ngon, người nằm cùng giường như hắn làm sao có thể không biết, hiện tại hắn lại làm sao có thể bởi vì lý do không thể nói ra của mình mà làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hàng Hàng.
Còn có thể làm sao đây, cắn răng nhịn xuống.
Vẻ mặt say ngủ của Trương Hàng thật quá dụ người phạm tội, Lục Thừa Nghiệp ở trước khi dục vọng hoàn toàn được thỏa mãn chính là không dám nhìn cậu quá lâu, hắn chỉ có thể cố gắng dời đường nhìn dập lửa, hy vọng sáng mai khi Hàng Hàng tỉnh dậy cũng không phải nhìn thấy thi thể nhịn đến thất khiếu chảy máu của hắn.
Trương Hàng lúc ở nhà mình thì không cần bật đèn, bất quá sau khi Lục Thừa Nghiệp đi vào, Trương Hàng cho dù đang chìm trong cái hôn nồng nhiệt cũng không quên tri kỷ bật sáng đèn phòng khách và phòng ngủ. Lục Thừa Nghiệp không dám nhìn Trương Hàng, chỉ có thể nương theo ánh sáng quan sát gian phòng ngủ này của cậu.
Chỉ là vừa nhìn, Lục Thừa Nghiệp thực sự không biết nên nói cái gì cho đúng.
Gian phòng này vô luận là kết cấu hay bài trí đều giống như đúc căn phòng bọn họ dùng tiền trúng vé số mua được, kết cấu phòng ốc ở hai thành phố vốn không thể giống nhau, Trương Hàng lại là người khiếm thị, cậu làm sao có thể đem gian phòng này bố trí giống hệt như vậy chứ? Có thể cậu đã nhờ vả người khác chụp ảnh hoặc quay phim lại, thế nhưng cho dù là thiết bị được lắp đặt giống hệt, chi tiết cũng không thể hoàn toàn giống nhau, muốn bố trí đến y hệt như vậy… Trong đầu Lục Thừa Nghiệp hiện ra hình ảnh Trương Hàng từng chút một cẩn thận vuốt ve khắp mọi ngõ ngách, dựa vào xúc giác đem từng phân tấc của gian phòng kia ghi vào trong lòng, mà sau khi mua lại nơi này, Trương Hàng lại lần nữa dựa vào bàn tay của mình từng chút một tu chỉnh khắp nơi.
Có thể… không phải chỉ ở Bắc Kinh này, theo Lục Thừa Nghiệp biết, ở mỗi thành phố có chi nhánh của Black, Trương Hàng đều sở hữu một gian phòng diện tích tương đương làm chỗ ở tạm thời. Nói cách khác, vô cùng có khả năng… những gian phòng kia đều là cùng một dạng thế này.
Sau khi Đại Hắc ra đi, năm năm nay Trương Hàng chính là từng chút một dựa vào ký ức như vậy mà đi qua sao? Nghĩ đến đó, trong lòng của Lục Thừa Nghiệp cũng dâng lên một trận đau đớn không ngừng, thậm chí có chút không thở nổi.
Có rất nhiều người xem thú cưng cũng quan trọng như thân nhân, sau khi thú cưng chết đi trái tim của bọn họ cũng rất đau đớn, thế nhưng cũng chỉ là một quãng thời gian mà thôi. Đừng nói là thú cưng, coi như là cha mẹ, vợ chồng, con cái mất đi, con người phần đông cũng không thể mãi mãi chìm trong đau buồn quá khứ, có vài người thậm chí sẽ không chấp nhận được tiếp tục sinh hoạt trong hoàn cảnh nguyên bản, để tránh đi thấy cảnh sinh tình. Thế nhưng Trương Hàng lại cố chấp sống trong căn phòng tràn ngập hồi ức ngọt ngào như vậy suốt năm năm, một mình cậu đã phải vượt qua như thế nào?
Lục Thừa Nghiệp biết, bởi vì những trải nghiệm kia, Trương Hàng đối với Đại Hắc vẫn ôm một loại tình cảm khác thường, thứ tình cảm này cố nhiên khiến hắn cảm động, thế nhưng nếu người cứ ỷ lại vào một thứ gì đó thì không cách nào sống được vui vẻ thoải mái. Lúc còn là Đại Hắc, Lục Thừa Nghiệp đã làm một loạt chuẩn bị cho sinh hoạt của Trương Hàng, mà những lo lắng đó của hắn cũng không bị uổng phí, cho dù bản thân đã rời đi năm năm, Trương Hàng vẫn như trước áo cơm không lo, hơn nữa còn có đủ lực lượng đi trợ giúp những người khiếm thị khác. Thế nhưng, hắn lại quên mất tìm một điểm chống đỡ cho tâm hồn của Trương Hàng.
Có thể, khi đó Lục Thừa Nghiệp đã mơ hồ nhận thấy được nếu Trương Hàng cứ tiếp tục như vậy là không được, sẽ trở nên không thể rời khỏi hắn. Thế nhưng hắn lại vì tư tâm của mình mà bỏ qua điểm ấy, dung túng cho sự ỷ lại của Trương Hàng, thỏa mãn cảm giác của mình.
Hiện tại, trước mặt người khác Trương Hàng có vẻ như sống được rất tốt, là một nhân sĩ thành công ưu tú, người khiếm thị ít ai có thể đạt đến trình độ của cậu. Thế nhưng khi nhìn đến phòng ngủ này, Lục Thừa Nghiệp liền tỉnh ngộ, Hàng Hàng của hắn kỳ thực vĩnh viễn đều là thiếu niên khát vọng sự quan tâm năm đó, cậu đem nội tâm của mình bảo vệ trong lớp vỏ ngoài lãnh tĩnh cường đại, lại một mình chịu đựng thống khổ trong căn phòng này, hết thảy đều là do Lục Thừa Nghiệp hắn năm đó trong lúc vô tình tạo thành.
Hắn chiếm được toàn bộ người này, dùng đại giới đem người này vững vàng nhốt bên cạnh mình, từ sinh lý đến tâm lý.
Lục Thừa Nghiệp biết, tình cảm của hắn đại khái cũng bởi vì đoạn năm tháng gắn bó đó mà trở nên dị dạng, bằng không thấy Hàng Hàng như bây giờ, trong lòng hắn phải là đau nhất chứ không phải mơ hồ sung sướng như vậy.
Cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say của Hàng Hàng, dùng bàn tay vuốt nhẹ lên gương mặt đã bị năm tháng làm cho thành thục, một con người ưu tú như vậy đều là của hắn. Không cần hoài nghi, là hoàn toàn thuộc về hắn, cho dù hắn có rời khỏi thế giới này cũng sẽ không bị người khác đoạt đi.
Lục Thừa Nghiệp ngưng mắt nhìn Trương Hàng một lúc lâu, đột nhiên cúi đầu, dùng sức hôn lên môi cậu. Trương Hàng vốn ngủ không sâu, lại bị hôn như thế lập tức giật mình tỉnh dậy, ánh mắt của cậu vẫn là xinh đẹp trong trẻo, cho dù có chút kinh hoảng cũng không hề biểu hiện ra, thủy chung vẫn là thâm thúy không thấy đáy.
Lục Thừa Nghiệp bắt đầu chuyển nụ hôn từ môi sang mí mắt, Trương Hàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, rõ ràng có chút nghi ngờ nhưng lại không đi hỏi, mà là vừa thanh tỉnh liền lặng lẽ đáp lại Lục Thừa Nghiệp.
“Hàng Hàng, anh vốn muốn nhịn.” Lục Thừa Nghiệp dán môi lên mắt Trương Hàng, ngữ điệu khàn khàn, “Anh không muốn phá hư tâm tình tốt đẹp của em, thế nhưng bây giờ, anh đã nhịn không được nữa rồi.”
“Tại sao muốn nhịn? Nhịn cái gì?” Trương Hàng theo bản năng hỏi.
Lục Thừa Nghiệp nâng cằm cậu hỏi: “Hàng Hàng, môn sinh lý sức khỏe hồi sơ trung em đã học thế nào vậy?”
“… Đó không phải môn có ích cho kỳ thi, giáo viên mượn vài tiết thể dục của lớp rồi để ủy viên học tập đọc nội dung tài liệu soạn sẵn, như vậy là xong một khóa.” Trương Hàng dù sao cũng không phải cái gì cũng không biết, trên mặt dâng lên một tia đỏ ửng, “Em lúc đó… đại khái là tiếc nuối tiếc thể dục bị trưng dụng, một mực muốn đi đá banh cùng bạn bè, căn bản không có nghe.”
“Vậy sau khi trưởng thành, ở nơi anh không nhìn thấy, đã từng có người dụ dỗ em chưa?” Đôi môi của Lục Thừa Nghiệp từ ánh mắt của Trương Hàng chuyển đến vành tai của cậu, động tác kỳ thực rất quy củ, cũng không biết vì cái gì thanh âm lại hàm xúc một tia tình sắc.
Trương Hàng do dự một chút, cậu không quá muốn trả lời vấn đề này, cũng không muốn giữa hai người bởi vì như thế sản sinh hiểu lầm. Thế nhưng ngón tay Lục Thừa Nghiệp đang nâng cằm cậu lại tăng thêm khí lực, tựa như thúc giục, cậu không thể không trả lời, “Có… cũng có đi.”
Cậu dự định hàm hồ cho qua, Lục Thừa Nghiệp cũng không muốn hỏi mấy câu sốt ruột như ‘rốt cuộc có bao nhiêu người đang theo đuổi cậu trai của anh’, hắn là đang chuyên chú tán tỉnh: “Dụ dỗ thế nào?”
Trương Hàng có tĩnh táo kiên cường hơn đi nữa cũng vẫn là chưa từng trải qua chuyện này, bị người trói buộc trong ngực không thể nhúc nhích, vành tai lại bị ái nhân không ngừng thổi khí, truy vấn chuyện phong lưu…Trương Hàng đơn thuần lại đáng thương, đến tận bây giờ còn cho rằng Lục Thừa Nghiệp là vì chuyện của Trầm Minh Phỉ mà nổi ghen. Tất cả những kinh nghiệm trong quá khứ của cậu đều không có một phần nào đặt trên mặt tình cảm, đương nhiên lúc cự tuyệt lời tỏ tình thì cậu vẫn luôn ung dung, chỉ là khi đối mặt với Lục Thừa Nghiệp… trái tim của Trương Hàng đều loạn cào cào, khi thì treo thật cao, khi lại chìm xuống đáy cốc, mỗi một lần phập phồng đều giống như bất lực rơi tự do vậy.
“Là, dường như… dùng tay chạm một chút, bất quá em đều tránh khỏi.” Cậu vội vàng bảo chứng.
“Vậy sao?” Khóe môi Lục Thừa Nghiệp câu ra nụ cười tinh quái, “Chạm vào thế nào? Là thế này hay thế này?”
Hắn vừa nói vừa huy động đầu ngón tay di chuyển trên người Trương Hàng, cả cơ thể cậu đều bị hắn làm cho đỏ lên như một quả ớt thật lớn, ngay cả đầu ngón tay cũng biến thành đỏ hồng.
“Nào… nào có quá phận như vậy, các cô ấy chỉ chạm nhẹ vào bả vai hoặc thắt lưng hay tay gì đó, hơn nữa còn là vừa chạm tới em liền đúng lúc tránh ra.” Trương Hàng gian nan giải thích.
“Thật không” Trương Hàng quả là trong năm năm chia cách này vẫn trong sáng như một tờ giấy trắng, Lục Thừa Nghiệp không nhịn được lộ ra nụ cười sung sướng, hắn ôm chặt lấy Trương Hàng, hận không thể đem người này tiếp nhập vào xương cốt của mình, từ nay về sau trong anh có em trong em có anh, không bây giờ chia lìa nữa…
Ừ! Vậy sau này khi bọn họ chết đi liền cùng hỏa táng, tro cốt trộn lại cùng nhau để cho không có bất cứ kẻ nào có thể chia cách bọn họ. Vĩnh viễn cùng một chỗ, cái chủ ý này thực sự là không sai
Lục Thừa Nghiệp biết suy nghĩ của mình càng lúc càng dị dạng, càng lúc càng biến thái, thế nhưng hắn thật không nhịn được, mà Hàng Hàng… người yêu của hắn vẫn mãi đơn thuần như thiếu niên năm đó, đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu rõ được ý nghĩ của hắn là điên cuồng như thế nào. Hắn phải cẩn thận che giấu loại ý niệm này, không cho nó hù dọa cậu.
“Hàng Hàng,” Lục Thừa Nghiệp ghé vào bên tai Trương Hàng nói, “Anh thật sự không nghĩ đến một học bá[1] như em lại có chuyện vẫn không thể học được. “
“Cái gì?” Trương Hàng có chút luống cuống bắt lấy vai Lục Thừa Nghiệp, cũng là đồng dạng dùng sức bám vào.
“Đừng có gấp, anh sẽ lập tức dạy em.” Lục Thừa Nghiệp cố sức hôn Trương Hàng, cả hai cùng thả người rơi xuống nệm, hắn tranh thủ nhặt lấy cái áo mình đã tùy tiện vứt trên mặt đất, lấy từ trong túi áo ra condom và KY[2], đã mua sẵn từ sớm. Hai thứ này hắn vẫn luôn giấu ở trên người thế nhưng chưa tìm được cơ hội sử dụng.
Trương Hàng ngoan ngoãn để Lục Thừa Nghiệp tùy ý bày bố, rất nhanh trên lưng tuôn ra một lớp mồ hôi mỏng minh, hốt nhiên khóe mắt rơi xuống một giọt lên trong vắt, không nói rõ là thống khổ hay là sung sướng.
Lục Thừa Nghiệp là tay mơ, Trương Hàng càng chẳng bây giờ tiếp xúc qua việc này, Lục Thừa Nghiệp sợ tổn thương đến Trương Hàng nên cũng không dám phóng túng chính mình, động tác rất nhẹ nhàng ôn nhu, sau khi xong việc còn luống cuống ôm người vào phòng tắm tẩy rửa. Bày biện trong phòng tắm cũng vẫn giống như nơi ở năm năm trước, đều là bộ dạng mà hắn quen thuộc.
Đã từng, năm đó khi lắp đặt nhà ở, bởi vì nguyện vọng không thể để người khác biết, Đại Hắc đã lựa chọn loại bồn tắm size thật lớn, lớn đến hai người trưởng thành có thể cùng nằm vào. Hiện tại hắn ôm Hàng Hàng cùng nhau ngâm mình trong bồn, nhìn đối phương buồn ngủ tựa vào vai mình, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, đem ngón tay của mình len vào giữa những ngón tay người kia, mười ngón tương giao.
“Em là của tôi.”
—————————
1/ Học bá: Xưng hô những học sinh giỏi đến mức ngoài tưởng tượng người thường. Trong tiếng Việt dường như không có từ tương xứng, nếu bạn nào có đề nghị xin comment bên dưới
2/ Condom và KY: Cái này thì quen rồi nhưng vẫn chú thích cho newbie, đó là bao cao su và gel bôi trơn, thần trợ cho công thụ. Nếu như là nam x nữ khi xác định quan hệ và tin tưởng nhau có thể không cần condom, thế nhưng theo hiểu biết của ta thì chỗ đó của tiểu thụ vốn không phải dùng như vậy, nếu thực sự bắn vào rất dễ khiến cơ thể sản sinh phản ứng không tốt, dẫn đến tiêu chảy hoặc phát sốt. Vì vậy, những lần đầu tiên dùng condom không phải đề phòng quá khứ của đối phương mà là để bảo vệ sức khỏe tiểu thụ, đó là trách nhiệm của một hảo công nha.
Danh sách chương