Đối với phụ thân, nương tử, nữ nhi, bằng hữu,... có lẽ tất cả cũng chỉ là công cụ để mưu danh đoạt lợi. Ông biết ý đồ của Nhị di nương nhưng vẫn thuận theo sủng ái Lục di nương để kiềm chế sự phát triển của Đại di nương, để bà bớt kiêu ngạo và không tỏ ra xem thường ông nữa. Bởi lẽ chức thừa tướng của ông là do phụ thân của bà nâng đỡ mà có. Chính vì vậy ông cảm kích bà nhưng đồng thời tự tôn của một nam nhân cũng làm ông hận bà. Ông tỏ ra sủng ái Đại tỷ vì đó là con cờ có giá trị nhất mà ông đã bồi dưỡng từ rất lâu. Một khi Đại tỷ được gả vào Hoàng gia, ông sẽ trở thành một vị Thừa tướng được vạn người kính nể, có thế lực lớn mạnh mà ai ai cũng phải kinh sợ, làm việc gì cũng có gốc cây đại thụ to lớn là Hoàng gia chống lưng, đại vị và tiền tài của ông sẽ như diều gặp gió tăng lên nhanh chóng. Như vậy ông sẽ không còn sợ sệt hay phụ thuộc vào bất cứ ai nữa.

_ Tiểu thư à, tiểu thư, người sao vậy, người mau chuẩn bị đi, không lại bị lão gia trách phạt mất, để nô tỳ thay y phục giúp người.

Nhìn người “tỷ muội” tốt trước mắt, Thiên Tuyết chỉ khẽ mỉm cười gật đầu rồi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Danh lợi, địa vị có thể cướp đi tình cảm chân thật của con người sao? Nắm chặt bàn tay của mình, Thiên Tuyết tự nhủ với lòng, chắc chắn sẽ không như vậy, nàng là nàng, sẽ không có gì có thể thay đổi được, chỉ có những người lòng tham vô đáy mới có thể dễ thay lòng đổi dạ như vậy thôi.

_ Linh nhi, giúp ta trang điểm nhẹ nhàng, đơn giản thôi. Cất bộ váy màu hồng phấn đó đi, lấy cho ta bộ váy áo màu xanh nhạt thêu hoa sen đó là được rồi.

_ Thưa tiểu thư, nhưng,...

_ Không sao cả, cứ làm như vậy đi, dù gì ta cũng không phải là nhân vật chính đêm nay.

Hừ, đùa sao, nếu nàng không lầm thì hôm nay không chỉ là một tiệc mừng đơn giản mà thông qua đó phụ thân còn muốn lôi kéo thêm thế lực về phía mình, cũng như chọn ra một vài người con rể có chức quyền trong đó. Phụ thân chưa bao giờ làm việc gì mà không thu được lợi ích cả, nàng là một thứ nữ không được sủng ái nhưng lại kêu nàng đến dự tiệc. Mặc dù nàng vẫn chưa đến tuổi cập kê nhưng có lẽ phụ thân cũng đang tính toán cho nàng lộ diện trước để cân đo giá trị của món hàng không được trọng dụng như nàng. Vậy thì trang điểm, ăn mặc đẹp để làm gì cơ chứ, chẳng lẽ muốn bản thân nàng tự biến mình thành món hàng cho người ta ngắm nghía, lựa chọn sao? Thật ra lúc này Thiên Tuyết vẫn chưa tự ý thức được vẻ đẹp của bản thân mình. Kiếp trước nàng là ai chứ? Danh hiệu mỹ nữ đệ nhất kinh thành không phải là dễ lấy. Thế nên hiện tại cho dù nàng chỉ mới 13 tuổi, cho dù nàng chỉ trang điểm đơn giản, mặc một chiếc váy xanh nhạt giản dị, không cầu kì nhưng điều đó vẫn không thể nào làm lu mờ sắc đẹp sẵn có của nàng, mà trái lại còn tạo nên vẻ đẹp thanh lệ , thoát tục pha lẫn chút ngây thơ của một thiếu nữ chưa trưởng thành.

Theo con đường nàng bước vào đại sảnh, có không ít vương tôn công tử ngơ ngẩn ngắm nhìn, thậm chí là tưởng tượng ra mỹ cảnh khi nàng lớn lên sẽ như thế nào nghiêng nước nghiêng thành. Thiên Tuyết mặc kệ những ánh mắt đang nhìn mình, cõi lòng ngày càng lạnh lẽo nhưng bề ngoài nàng vẫn duy trì gương mặt nhu nhược, yếu đuối.

_ Tam tỷ, chịu đến rồi cơ à, tỷ cũng thật là cao giá đấy, để phụ thân và mọi người đợi lâu như vậy.

Người vừa phát ra tiếng nói không phải ai khác mà chính là Lãnh Ngọc Dao. Trước khi Thiên Tuyết đến đây thì cũng không ít công tử quyền quý nhìn nàng hữu hảo, thậm chí là ái mộ, làm lòng hư vinh của nàng được thỏa mãn. Mặc dù nàng chỉ mới 12 tuổi nhưng vẫn hiểu được chuyện nam nữ thường tình, cũng mong muốn có nhiều người theo đuổi để có thể chọn lựa được một phu quân hoàn hảo cho mình. Vậy mà khi Thiên Tuyết vừa đến thì mọi thứ tốt đẹp quanh nàng dường như sụp đổ. Tiện nhân này, tại sao cứ thích chống đối nàng vậy hả

Thấy ánh mắt thù hận, căm ghét, pha lẫn chút đố kị của Lãnh Ngọc Dao, Thiên Tuyết chỉ thu hồi ánh mắt rồi giả trang khuôn mặt run sợ và bối rối, ngước lên nhìn Lãnh Ngọc Dao, phụ thân rồi như đã rất kinh hoảng nên vội vàng cúi đầu nhân lỗi:

_ Xin phụ thân tha lỗi. Do nữ nhi bất cẩn làm bẩn y phục nên lại phải quay về thay đổi nên mới đến chậm. Mong phụ thân không trách phạt.

Nói xong bằng chất giọng yếu đuối, Thiên Tuyết lại vờ run rẩy như rất sợ hãi phụ thân trách phạt rồi lại cúi đầu để che giấu vẻ mặt của mình. Đã rất lâu rồi Lãnh thừa tướng mới nhìn đến Tam nữ nhi của mình. Đúng là càng lớn càng xinh đẹp, nhưng lại giống với Tam di nương nhu nhược, yếu đuối như vậy sẽ không thể hoàn thành tốt sự kì vọng của lão. Ừm nhưng sau này nàng lớn lên với sắc đẹp của nàng nói không chừng lại có thể tìm được một nhà thông gia có thế lực, chỉ cần có thể giúp ít cho sự nghiệp của lão thì cũng không uổng phí đã nuôi nàng bấy lâu,Nghĩ như vậy nên Lãnh thừa tướng dịu dàng mỉm cười bước lên đỡ Thiên Tuyết dậy rồi nhẹ nhàng dặn dò:

_ Con làm gì vậy, đứng lên đi, chỉ là về thay y phục thôi cũng không chậm trễ gì. Phụ thân sẽ không vì việc nhỏ này mà trách phạt nữ nhi của mình đâu.

Người ngoài nhìn vào một màng phụ tử tình thâm này đều không hết lời khen ngợi Lãnh thừa tướng là người phụ thân từ ái, thương yêu thứ nữ, lại có người nịnh nọt khen ngợi ông là người anh minh sáng suốt nên có thể sinh ra những nữ nhi hiếu thuận, lại mỹ mạo hơn người.

Nghe những lời thán tụng của mọi người, Thiên Tuyết chỉ cười lạnh dưới đáy lòng rồi cố gắng làm giảm sự hiện diện của mình ở đó và tìm cách trốn ra ngoài. Nàng không thích sự giả dối ở nơi đây.Xa hoa nhưng đầy cạm bẫy, náo nhiệt nhưng lại ẩn chứa âm mưu, thủ đoạn và những toan tính đê hèn. Tại sao nàng lại sinh ra ở đây cơ chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện