_ Nương tử, ngươi chính là nương tử mà mẫu thân đã chọn cho ta có đúng không? _ Ngươi... là ai? Mau buông ta ra mau lên.
Lúc này Thiên Tuyết thật sự bối rối và ngượng ngùng. Thật là sao số nàng lại xui xẻo thế này. Khi trước thì gặp phải tên sát thủ lạnh lùng, băng lãnh. Bởi vì cứu hắn nên cũng đành giúp hắn cởi y phục băng bó vết thương. Tuy chỉ một lần duy nhất nhưng đã làm nàng xấu hổ muốn chết rồi. Ấy vậy mà giờ lại nhảy đâu ra một cái tên “dã tiểu tử” không biết tên nhảy xổ đến bên người nàng rồi ôm chầm lấy nàng và kêu nương tử là lại làm sao đây.
_ Này, ngươi là ai, mau buông ta ra. Vừa nói Thiên Tuyết vừa cố hết sức để đẩy hắn ra khỏi người nàng. Cái tên nhóc này chỉ tầm tuổi nàng mà sao lại cao và nặng thế này. Đúng là quái thai mà.
_ Không buông, nàng chắc chắn là nương tử tương lai của ta rồi. Tại sao nàng không chịu nhận ta cơ chứ? Nói xong hắn lại cố tình trưng lên bộ mặt ngây thơ rồi nhìn nàng hồn nhiên hỏi.
Nếu như không nhìn thấy gương mặt tai họa đầy hồn nhiên này thì với hành động hiện tại của hắn đã bị nàng liệt vào hàng địa dâm tặc rồi. À không, xét thấy hắn còn nhỏ thì có lẽ nên gọi là tiểu dâm tặc chứ nhỉ? Ấy chết nàng lại nghĩ đi đâu vậy nè.
_ Dương nhi, con làm gì vậy, mau buông Lãnh cô nương ra.
_ Không, không muốn đâu, con muốn đi chơi với nương tử tương lai.
_ Các người còn đứng đó nhìn làm gì nữa. Mau hộ tống thiếu gia về phòng rồi hầu hạ hắn thay bộ y phục mới đi.
Ra lệnh xong, Tưởng phu nhân lại mỉm cười đi về hướng các nàng. Bà khẽ gật đầu chào hỏi với đại nương rồi quay sang nàng nói lời xin lỗi:
_ Thật là áy náy, đã để các vị chê cười rồi. Đó là trưởng tử của ta, Tưởng Lạc Dương. Bình thường hắn rất là quy cũ, có lẽ hôm nay không khí náo nhiệt nên hắn cũng muốn góp vui thôi. Lãnh cô nương, mong nàng hãy lượng thứ bỏ qua nhé.
Nói lời khách sáo nhưng vẫn không làm mất đi uy quyền của mình, chẳng cần suy nghĩ Thiên Tuyết cũng đã đoán được thân phận của người trước mặt. Chắc chắn đây chính là chủ nhân của bữa tiệc này, người đã gửi thiếp mời – Tưởng phu nhân. Thật ra Tưởng phu nhân tên thật là Mộ Dung Liên, bởi vì bà được gả cho Tưởng quốc công nên mọi người thường gọi bà là Tưởng phu nhân
Kiếp trước nàng cũng chỉ nghe nói được một vài chuyện về Mộ Dung Liên, còn thực hư thế nào thì nàng cũng không rõ ràng lắm. Nghe nói Mộ Dung Liên là trưởng nữ của nhà gia tộc Mộ Dung vốn đã suy tàn. Trước đây gia tộc của nàng cũng là một trong thập đại gia tộc có quyền thế nhất ở Ngạo Quốc. Nhưng trong cuộc cung biến tranh giành ngôi vị năm xưa, đã bị kẻ thù truy sát và dẫn đến họa diệt tộc. Hai năm sau đó, Tưởng quốc công trong một lần đi giải quyết nạn hạn hán ở vùng Lạc Giang đã cứu được một thiếu nữ từ trong tay bọn cướp. Cô gái đó chính là Tưởng phu nhân hiện tại.
Chuyện cụ thể thế nào thì nàng cũng không quá rõ ràng, chỉ biết sau đó không lâu thì nàng hạ sinh được trưởng tử duy nhất - Tưởng Lạc Dương. Nếu như câu chuyện cứ tiếp tục theo chiều hướng này thì hẳn đây cũng là một gia đình hạnh phúc nếu như không xảy ra một sự việc.
Nghe nói vào năm Tưởng Lạc Dương được năm tuổi, lúc đó hắn vẫn còn là một đứa trẻ rất nghịch ngợm lại thích đeo bám mẫu thân. Trong một đêm tối không trăng không sao, một ngọn lửa chợt phát ra rồi bùng cháy trong viện của mẫu thân hắn, khi đó có cả hắn bên cạnh. Khi được gia nhân trong phủ phát hiện và dập lửa, cả hắn và Tưởng phu nhân đều bị hôn mê bởi khói bụi. Tuy vết thương của hai người đã được các đại phu có tiếng nhất đến chữa trị, thế nhưng thật không may họ lại không thể chữa được chứng bệnh tâm thần của hắn. Phải, hắn đã biến thành ngốc tử kể từ sau trận hỏa hoạn ấy.
_ Lãnh cô nương? Lãnh cô nương?
Tiếng gọi của Tưởng phu nhân làm nàng chợt bừng tỉnh, vội qua loa đáp lời nhưng dường như Tưởng phu nhân vẫn còn muốn cùng nàng trò chuyện tiếp:
_ Nếu ta đoán không lầm cô nương có phải là đại nữ nhi của Lãnh thừa tướng, Lãnh Ngọc Kiều không?
Câu hỏi của Tưởng phu nhân càng khiến Thiên Tuyết khẳng định nghi ngờ của mình ngày hôm nay là đúng. Hóa ra đại nương hôm nay cố tình làm nàng nổi bật hơn đại tỷ là để gây sự chú ý với Tưởng phu nhân. Nàng vẫn chưa cảm nhận được mục đích của đại phu nhân ngày hôm nay, nhưng có lẽ mọi việc cũng sắp sáng tỏ sau bữa tiệc này.
_ Thưa phu nhân, người mà người vừa nhắc đến chính là đại tỷ của tiểu nữ. Còn tiểu nữ là Tam nữ nhi của phụ thân, Lãnh Thiên Tuyết. Vừa nói Thiên Tuyết vừa nhìn về phía sau và chỉ về hướng Lãnh Ngọc Kiều rồi không tiếng động lui xuống dưới.
Thấy tình huống không ổn, đại nương vội vàng cất tiếng:
_ Canh giờ không còn sớm, có lẽ mọi người cũng đã đến đông đủ rồi. Ta đề nghị mọi người hãy cùng bắt đầu bữa tiệc vừa thưởng hoa làm thơ vừa làm quen với nhau luôn, cũng miễn cho các quý phu nhân và tiểu thư phải chờ lâu. Tưởng phu nhân thấy thế nào?
_ Ồ là ta đã sơ suất, vậy mọi người hãy cùng nhau an tọa và bắt đầu dung tiệc đi thôi.
Vốn là bữa tiệc họp mặt giữa các thiếu nữ và phụ nhân quyền quý trong kinh thành, thế nên mọi người chỉ cùng nhau uống nước hoa quả ăn điểm tâm, cùng thưởng hoa ngắm cảnh, lấy trà thay rượu làm thơ đối ẩm. Một bữa tiệc thật nhẹ nhàng nhưng cũng đầy nhàm chán.
Tưởng phu nhân và đại nương của nàng cùng một vài phu nhân khác đang trò chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn nàng rồi gật đầu mỉm cười đầy thâm ý, điều này làm cho nàng cảm thấy không thoải mái chút nào.
Chỉ còn hai vị tiểu thư nữa là đến lượt Thiên Tuyết phải làm thơ, lúc này nàng thật sự không muốn phải gây sự chú ý với họ chút nào. Giả vờ bị đau bụng, Thiên Tuyết nhờ một nha hoàn đang thay nước đến xin phép Tưởng phu nhân là nàng đi nhà xí một chút, dù sao hôm nay bà cũng là chủ nhân nơi đây, nếu không xin phép e là phiền phức sẽ lớn hơn nhiều.
Vội đi ra ngoài theo hướng nha hoàn đã chỉ dẫn, khi đến chỗ vắng người thì Thiên Tuyết liền rẽ theo một hướng khác và đi dạo xung quanh. Vốn nghĩ đi loanh quanh một hồi để qua lượt mình nhưng không ngờ nhờ ngã rẽ này nàng đã phát hiện ra một bí mật.
Hắn không phải là ngốc tử sao?
Lúc này Thiên Tuyết thật sự bối rối và ngượng ngùng. Thật là sao số nàng lại xui xẻo thế này. Khi trước thì gặp phải tên sát thủ lạnh lùng, băng lãnh. Bởi vì cứu hắn nên cũng đành giúp hắn cởi y phục băng bó vết thương. Tuy chỉ một lần duy nhất nhưng đã làm nàng xấu hổ muốn chết rồi. Ấy vậy mà giờ lại nhảy đâu ra một cái tên “dã tiểu tử” không biết tên nhảy xổ đến bên người nàng rồi ôm chầm lấy nàng và kêu nương tử là lại làm sao đây.
_ Này, ngươi là ai, mau buông ta ra. Vừa nói Thiên Tuyết vừa cố hết sức để đẩy hắn ra khỏi người nàng. Cái tên nhóc này chỉ tầm tuổi nàng mà sao lại cao và nặng thế này. Đúng là quái thai mà.
_ Không buông, nàng chắc chắn là nương tử tương lai của ta rồi. Tại sao nàng không chịu nhận ta cơ chứ? Nói xong hắn lại cố tình trưng lên bộ mặt ngây thơ rồi nhìn nàng hồn nhiên hỏi.
Nếu như không nhìn thấy gương mặt tai họa đầy hồn nhiên này thì với hành động hiện tại của hắn đã bị nàng liệt vào hàng địa dâm tặc rồi. À không, xét thấy hắn còn nhỏ thì có lẽ nên gọi là tiểu dâm tặc chứ nhỉ? Ấy chết nàng lại nghĩ đi đâu vậy nè.
_ Dương nhi, con làm gì vậy, mau buông Lãnh cô nương ra.
_ Không, không muốn đâu, con muốn đi chơi với nương tử tương lai.
_ Các người còn đứng đó nhìn làm gì nữa. Mau hộ tống thiếu gia về phòng rồi hầu hạ hắn thay bộ y phục mới đi.
Ra lệnh xong, Tưởng phu nhân lại mỉm cười đi về hướng các nàng. Bà khẽ gật đầu chào hỏi với đại nương rồi quay sang nàng nói lời xin lỗi:
_ Thật là áy náy, đã để các vị chê cười rồi. Đó là trưởng tử của ta, Tưởng Lạc Dương. Bình thường hắn rất là quy cũ, có lẽ hôm nay không khí náo nhiệt nên hắn cũng muốn góp vui thôi. Lãnh cô nương, mong nàng hãy lượng thứ bỏ qua nhé.
Nói lời khách sáo nhưng vẫn không làm mất đi uy quyền của mình, chẳng cần suy nghĩ Thiên Tuyết cũng đã đoán được thân phận của người trước mặt. Chắc chắn đây chính là chủ nhân của bữa tiệc này, người đã gửi thiếp mời – Tưởng phu nhân. Thật ra Tưởng phu nhân tên thật là Mộ Dung Liên, bởi vì bà được gả cho Tưởng quốc công nên mọi người thường gọi bà là Tưởng phu nhân
Kiếp trước nàng cũng chỉ nghe nói được một vài chuyện về Mộ Dung Liên, còn thực hư thế nào thì nàng cũng không rõ ràng lắm. Nghe nói Mộ Dung Liên là trưởng nữ của nhà gia tộc Mộ Dung vốn đã suy tàn. Trước đây gia tộc của nàng cũng là một trong thập đại gia tộc có quyền thế nhất ở Ngạo Quốc. Nhưng trong cuộc cung biến tranh giành ngôi vị năm xưa, đã bị kẻ thù truy sát và dẫn đến họa diệt tộc. Hai năm sau đó, Tưởng quốc công trong một lần đi giải quyết nạn hạn hán ở vùng Lạc Giang đã cứu được một thiếu nữ từ trong tay bọn cướp. Cô gái đó chính là Tưởng phu nhân hiện tại.
Chuyện cụ thể thế nào thì nàng cũng không quá rõ ràng, chỉ biết sau đó không lâu thì nàng hạ sinh được trưởng tử duy nhất - Tưởng Lạc Dương. Nếu như câu chuyện cứ tiếp tục theo chiều hướng này thì hẳn đây cũng là một gia đình hạnh phúc nếu như không xảy ra một sự việc.
Nghe nói vào năm Tưởng Lạc Dương được năm tuổi, lúc đó hắn vẫn còn là một đứa trẻ rất nghịch ngợm lại thích đeo bám mẫu thân. Trong một đêm tối không trăng không sao, một ngọn lửa chợt phát ra rồi bùng cháy trong viện của mẫu thân hắn, khi đó có cả hắn bên cạnh. Khi được gia nhân trong phủ phát hiện và dập lửa, cả hắn và Tưởng phu nhân đều bị hôn mê bởi khói bụi. Tuy vết thương của hai người đã được các đại phu có tiếng nhất đến chữa trị, thế nhưng thật không may họ lại không thể chữa được chứng bệnh tâm thần của hắn. Phải, hắn đã biến thành ngốc tử kể từ sau trận hỏa hoạn ấy.
_ Lãnh cô nương? Lãnh cô nương?
Tiếng gọi của Tưởng phu nhân làm nàng chợt bừng tỉnh, vội qua loa đáp lời nhưng dường như Tưởng phu nhân vẫn còn muốn cùng nàng trò chuyện tiếp:
_ Nếu ta đoán không lầm cô nương có phải là đại nữ nhi của Lãnh thừa tướng, Lãnh Ngọc Kiều không?
Câu hỏi của Tưởng phu nhân càng khiến Thiên Tuyết khẳng định nghi ngờ của mình ngày hôm nay là đúng. Hóa ra đại nương hôm nay cố tình làm nàng nổi bật hơn đại tỷ là để gây sự chú ý với Tưởng phu nhân. Nàng vẫn chưa cảm nhận được mục đích của đại phu nhân ngày hôm nay, nhưng có lẽ mọi việc cũng sắp sáng tỏ sau bữa tiệc này.
_ Thưa phu nhân, người mà người vừa nhắc đến chính là đại tỷ của tiểu nữ. Còn tiểu nữ là Tam nữ nhi của phụ thân, Lãnh Thiên Tuyết. Vừa nói Thiên Tuyết vừa nhìn về phía sau và chỉ về hướng Lãnh Ngọc Kiều rồi không tiếng động lui xuống dưới.
Thấy tình huống không ổn, đại nương vội vàng cất tiếng:
_ Canh giờ không còn sớm, có lẽ mọi người cũng đã đến đông đủ rồi. Ta đề nghị mọi người hãy cùng bắt đầu bữa tiệc vừa thưởng hoa làm thơ vừa làm quen với nhau luôn, cũng miễn cho các quý phu nhân và tiểu thư phải chờ lâu. Tưởng phu nhân thấy thế nào?
_ Ồ là ta đã sơ suất, vậy mọi người hãy cùng nhau an tọa và bắt đầu dung tiệc đi thôi.
Vốn là bữa tiệc họp mặt giữa các thiếu nữ và phụ nhân quyền quý trong kinh thành, thế nên mọi người chỉ cùng nhau uống nước hoa quả ăn điểm tâm, cùng thưởng hoa ngắm cảnh, lấy trà thay rượu làm thơ đối ẩm. Một bữa tiệc thật nhẹ nhàng nhưng cũng đầy nhàm chán.
Tưởng phu nhân và đại nương của nàng cùng một vài phu nhân khác đang trò chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn nàng rồi gật đầu mỉm cười đầy thâm ý, điều này làm cho nàng cảm thấy không thoải mái chút nào.
Chỉ còn hai vị tiểu thư nữa là đến lượt Thiên Tuyết phải làm thơ, lúc này nàng thật sự không muốn phải gây sự chú ý với họ chút nào. Giả vờ bị đau bụng, Thiên Tuyết nhờ một nha hoàn đang thay nước đến xin phép Tưởng phu nhân là nàng đi nhà xí một chút, dù sao hôm nay bà cũng là chủ nhân nơi đây, nếu không xin phép e là phiền phức sẽ lớn hơn nhiều.
Vội đi ra ngoài theo hướng nha hoàn đã chỉ dẫn, khi đến chỗ vắng người thì Thiên Tuyết liền rẽ theo một hướng khác và đi dạo xung quanh. Vốn nghĩ đi loanh quanh một hồi để qua lượt mình nhưng không ngờ nhờ ngã rẽ này nàng đã phát hiện ra một bí mật.
Hắn không phải là ngốc tử sao?
Danh sách chương