Trì Lăng Diễm nghe chị ba và anh rể của mình ngụy biện, cơ hồ tức giận xanh ruột mà cười ngược lại, lúc ông đến còn nghĩ có chút sợ sẽ làm phiền cả nhà chị ba, tay không tới cửa thì không tốt, chị ba tuy luôn có một chút keo kiệt, sẽ không mua loại hoa quả này, bởi vậy cố ý chọn chút hoa quả cực đắt làm một ít tâm ý cho bọn họ vì đã chăm sóc con gái của mình.

Thế nhưng, ông vội vàng đến cửa, đến rồi thì nhìn thấy cái gì? Nhìn thấy một nhà chị ba làm thế nào bóc lột con gái của mình, bờ môi con gái của mình khô nứt, có thể nhìn thấy được căn bản là chưa có ăn cơm, nước canh trong bát mỏng đến có thể nhìn thấy đáy. Khiến cho ông đau đến tận xương tủy, vì không muốn để cho con gái bảo bối của mình chịu một chút thương tổn, nên giao nó cho một nhà chị ba chăm sóc, nhưng bọn họ lại đối đãi với Xu Nhan như vậy. Lúc ông ở đây, bọn họ còn đối xử với Xu Nhan như vậy.

Vậy lúc trước mấy năm ròng ông không có ở đây, bọn họ lại như thế nào không chút kiêng nể gì mà chà đạp con gái của mình, Xu Nhan tính cách đơn thuần lại hiểu chuyện, phải chịu bao nhiêu uất ức mới có thể tức giận đến phát khóc, ông gần như không dám nghĩ đến, vừa nghĩ đến thì ông liền con mẹ nó quả thực muốn giết người.

Suy nghĩ sâu xa thêm, mấy năm nay tiền lương và phụ cấp ông gửi về cũng không ít, dư sức nuôi sống một đại gia đình, ông biết tất cả mọi người đều có tư tâm, bởi vậy cũng không so đo chuyện chị ba lấy tiền đó để trợ giúp cho gia đình mình, nghĩ trong lòng em ấy phải chăm sóc con gái mình nhiều năm, bởi vậy đối với chuyện tiền lương và phụ cấp đã đi đâu, kỳ thật ông cũng không quá để ý.

Mà bây giờ Trì Lăng Diễm đã hồi phục lại tinh thần, cố ý nhìn Trì Xu Nhan một cái, trí nhớ của ông không kém, thoáng cái liền có thể nhìn ra quần áo trên người con gái đang mặc căn bản là một bộ mà ông đã nhìn thấy qua mấy năm trước, mà ba anh em Cao Viễn Dương thì sao, quần áo trên người tất cả đều là mới tinh, ngay cả quần áo trên người chị ba và anh rể cũng là loại chất liệu tốt.

Trì Lăng Diễm giống như bị người ta tát thẳng vào mặt một cái, trên mặt đau rát, đau đến nỗi khiến ông vừa tức giận phẫn nộ, lại vừa đau lòng. Cái trước là đối với một nhà chị ba, cái sau là đối với con gái bảo bối của mình.

Trì Lăng Diễm cầm lấy bát canh mỏng nhìn thấy đáy trong tay Trì Xu Nhan, tùy ý ném xuống đất, trầm đục một tiếng rơi trên thảm trên mặt đất, cũng mặc kệ thảm bừa bộn liền nắm tay Trì Xu Nhan nói: "Niếp Niếp, chúng ta về nhà thôi."

Trì Xu Nhan nhìn về phía Trì Lăng Diễm lộ ra ý cười nhợt nhạt, nước mắt hàm chứa trong hốc mắt, nhìn qua khiến người ta đặc biệt đau lòng: "Nhan Nhan không muốn ăn đồ chay nữa."



Trì Lăng Diễm đau lòng, vội vàng nói: "Nhan Nhan nhà chúng ta nên ăn những món ngon nhất."

Trì Quế Hoa nhìn động tác của hai người, vẻ mặt ngơ ngác, có chút không thể tin nhìn bộ dáng hai người muốn đi, đây là muốn ăn một mình sao? Bà ta tham lam liếc nhìn một túi lớn hoa quả kia, một túi lớn này ít nhất cũng phải hơn hai trăm tệ. Anh đào thì đắt tiền chết đi được.

"Em tư, đi vôi làm cái gì, không phải em còn chưa ăn cơm sao. Ngồi xuống đi, chị hâm nóng cho em. "Trì Quế Hoa cũng không nguyện ý để túi hoa quả đắt tiền chết người này cứ như vậy không cánh mà bay, trưng ra khuôn mặt tươi cười vội vàng xuống bàn, đến gần thuận tay muốn xách cái túi trong tay Trì Lăng Diễm. Vừa nói:"Đi đi lại lại, thân thể của Nhan Nhan cũng không chịu nổi loại giày vò như thế này, em đặt ở tủ lạnh trước đi, kẻo hỏng."

"Không khiến chị ba quan tâm, chỉ là hỏng rồi cũng tốt hơn là không biết vào trong bụng ai." Trì Lăng Diễm trào phúng một câu.

Sắc mặt Trì Quế Hoa nhất thời cứng đờ, đang muốn lý luận, nhưng chạm đến đôi mắt sắc bén đầy tính uy hiếp của Trì Lăng Diễm, bà ta lại bị dọa đến nĩu lưỡi.

Mắt thấy hai người muốn đi, Cao Viễn Tân ở một bên liền chịu không nổi, ngựa quen đường cũ đặt mông ngồi trên mặt đất khóc lóc om sòm lăn lộn, nhếch miệng liền oa oa khóc lớn nói: "Mẹ, con muốn ăn anh đào, con muốn ăn anh đào."

Trì Lăng Diễm đối mặt với Cao Viễn Tân khóc lóc om sòm làm như không thấy, ánh mắt lạnh nhạt.

"Em tư, em xem, đứa nhỏ này đều khóc thành như vậy rồi, hay là em đưa cho Viễn Tân trước một lần." Trì Quế Hoa nhìn thấy Trì Lăng Diễm vẫn thờ ơ, lập tức trưng lên nụ cười từ ái hướng về phía Trì Xu Nhan đang đứng thẳng lưng ở một bên sốt ruột nói: "Xu Nhan, cô ba biết cháu là một đứa ngoan, cháu xem, cháu xem em trai cháu tính tình nhỏ thích đùa giỡn, lần này cháu nhường cho nó một chút, anh đào này trước tiên để cho em trai ăn, lần sau, lần sau cô lại mua cho cháu. Được không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện