Thấy Trì Quế Hoa còn muốn nói tiếp, Trì Lăng Diễm khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua con gái vẫn đang nhắm mắt ngủ say trên giường một cái, vội vàng nhỏ giọng nói: "Chị ba, chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Trì Quế Hoa liền gật đầu đồng ý.

Cửa vừa mới đóng lại thì một lúc sau lông mi của Trì Xu Nhan liền cử động, cô chậm rãi mở mắt ra và nhìn xung quanh, dưới mũi đều là mùi nước khử trùng, cô nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong lúc nhất thời có hơi ngơ ngẩn, vậy mà cô không chết, sao lại như vậy được? Trì Xu Nhan trở mình một cái rồi đứng lên, hơi vươn vai và tiện tay sờ một cái, liền chạm vào mặt dây chuyền ngọc bích màu trắng mát lạnh trên cổ.

Lần này cô thật sự bị chấn động, khối ngọc này không phải đã sớm vỡ vụn rồi sao?

Cô vội vàng nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy ở trên tủ đầu giường có đặt một xấp báo.

Cho dù nhìn thấy ngày tháng ở trên báo thì cô vẫn không thể tin được, cũng mặc kệ cơ thể mình vẫn còn suy yếu không có bao nhiêu sức mà chạy thẳng vào phòng vệ sinh.

Cho đến khi cô thấy trong gương phản chiếu một khuôn mặt ngây ngô bị mái tóc dài tới lông mi che mất khuôn mặt, khí chất nhợt nhạt u ám của một cô gái tầm 17 - 18 tuổi, bây giờ Trì Xu Nhan mới chắc chắn được, cô vui mừng như muốn điên lên, muốn cười nhưng cười không nổi, cảm xúc như muốn vỡ ra, muốn trút bỏ tất cả cảm xúc của mình, khóc lóc không ra tiếng, vậy mà cô đã quay trở về.

Những chuyện tàn khốc đó vẫn chưa xảy ra, ba cô cũng xảy ra chuyện, Trì Xu Nhan vô cùng vui mừng đến phát khóc, chờ đến khi nghe thấy những tiếng gọi quen thuộc vang lên ở bên ngoài, Trì Xu Nhan hít một hơi thật sâu thì mới bình tĩnh lại, cô mở vòi nước ra và hứng nước rửa khuôn mặt đầy nước mắt của mình.

"Niếp Niếp, Niếp Niếp, con có ở trong đó không? Ba vào nhé." Trì Lăng Diễm vừa vào phòng liền phát hiện không thấy con gái của mình không có nằm trên giường, khuôn mặt kiên nghị có chút hoảng hốt, còn tưởng rằng con gái mình đã chạy đi đâu, đột nhiên nghe thấy trong phòng vệ sinh một chút tiếng động, ông mới thở phào một hơi, sợ mình dọa đến con gái, mới nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

Những năm này vì ông thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, con gái đối với ông cũng càng ngày càng bài xích xa cách, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi, Trì Lăng Diễm cũng có chút buồn rầu, ông không biết phải đối đãi với cô như thế nào cho phải, chỉ có thể nhỏ nhẹ dỗ dành, nếu như để cấp dưới và đồng nghiệp của ông nhìn thấy thiếu úy thường ngày lạnh lùng dũng mãnh, có bộ dáng vô cùng cẩn thận dè dặt như thế này, chỉ sợ tròng mắt cũng phải rơi ra ngoài.

Ngay trong nháy mắt ông đang suy nghĩ, cửa phòng vệ sinh thoáng cái liền mở ra, ông còn chưa kịp phản ứng, một thân ảnh mảnh khảnh đã trực tiếp nhào tới, ông liền luống cuống tay chân ôm lấy con gái nhà mình.

"Nhan Nhan, Nhan Nhan." Giọng nói trầm thấp của Trì Lăng Diễm vang lên, nhìn con gái bảo bối gắt gao ôm lấy cổ, vùi mặt cọ cọ vào cổ ông, ông chỉ cảm thấy cả trái tim đều muốn tan chảy.

Trì Xu Nhan cũng không nói lời nào, chỉ lo ôm chặt cổ cha mình, trong cổ họng lại có chút nghẹn ngào, đây là người ba sống sờ sờ của cô, không phải là hũ tro cốt lạnh như băng kia nữa.



"Ôi, cháu cái đứa nhỏ này, thật sự là quá không ra gì, đã lớn như này, còn quấn lấy ba cháu như vậy, ba cháu vừa mới trở về, còn rất mệt mỏi, Nhan Nhan, mau xuống khỏi người ba cháu." Trì Quế Hoa nhìn thấy Trì Xu Nhan quấn lấy em tư như vậy còn có chút kinh ngạc, cháu gái này của bà bình thường thấy em tư liền sợ hãi như chuột thấy mèo, sao lại có thể thân mật như vậy. Nhưng bà ta cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng cô bởi vì bị hoảng sợ, nhìn thấy cha ruột của mình thì giống như tìm được chỗ dựa.

Trì Xu Nhan nghe thấy thanh âm này, mắt hạnh đột nhiên trợn tròn, đồng tử phóng đại, cô vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên thanh âm như ác mộng này, chanh chua cay nghiệt như thế nào, không niệm tình cũ nhục mạ cô, đem lòng tự trọng của cô gắt gao ném trên mặt đất chà đạp, đem tro cốt của ba cô ném vào trong thùng rác, trong mắt cô tràn đầy vẻ chán ghét, gắt gao túm lấy quần áo ở trên vai Trì Lăng Diễm, cô mới có thể ức chế ý muốn xé nát khuôn mặt ghê tởm của người cô trước mặt một bộ, sau lưng một kiểu này.

Nhìn Trì Xu Nhan không có phản ứng, em tư của mình cũng không có ý buông xuống, bộ dạng như đang ôm trân bảo, Trì Quế Hoa thật sự có chút chán ghét nhìn không nổi, bĩu bĩu môi, chỉ là một món hàng phải bù thêm tiền mà thôi, có cần phải che chở nó như vậy không? Em tư này cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có điểm này là không tốt.

Hơn nửa ngày sau, Trì Lăng Diễm mới đặt con gái của mình lên giường bệnh, cẩn thận đắp chăn cho cô.

"Nhan Nhan, cháu cũng thật là, làm sao có thể chạy đến nơi nguy hiểm như vậy, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ." Trì Quế Hoa quở trách Trì Xu Nhan: "Tính tình như khỉ con hoang dã này của cháu phải sửa lại một chút."

Trì Xu Nhan ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trì Quế Hoa, Trì Quế Hoa không hiểu sao lại cảm thấy lạnh gáy, luôn cảm thấy đôi mắt của Trì Xu Nhan khiến bà ta hoảng hốt, nhướng mày, liền muốn dạy dỗ cô một chút, nhưng từ khóe mắt thoáng nhìn thấy mày kiếm của Trì Lăng Diễm dựng thẳng lên, bà ta mới nhịn xuống một hơi này, nha đầu chết tiệt kia, chờ ba mày đi rồi, xem tao thu thập mày như thế nào.

Trên mặt bà ta nở nụ cười nói: "Nhan Nhan, nhất định là cháu đói bụng rồi, để cô đi mua chút đồ ăn cho cháu." Nói xong liền xoay người rời đi. Trì Xu Nhan nhìn theo bóng lưng bà ta rời đi, trong con ngươi hiện lên vẻ u ám.

"Nhan Nhan, trên người con còn có chỗ không thoải mái thì nhất định phải nói cho ba và bác sĩ biết." Trì Lăng Diễm thấy con gái ngẩn người, nhẹ nhàng điểm trán cô: "Ngẩn người cái gì vậy."

"Ba, ba đừng đi nữa có được không?" Trì Xu Nhan mở to đôi mắt hạnh ngân ngấn nước mắt, cái đầu nhỏ nghiêng trên vai Trì Lăng Diễm làm nũng nói.

Trì Xu Nhan nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài, liền đẩy Trì Lăng Diễm ra, giận dỗi chui vào trong chăn.

"Nhan Nhan, Nhan Nhan, con để cho ba thêm chút thời gian… suy nghĩ một chút, có được hay không?" Trì Lăng Diễm khó khăn nói.

"Được, vậy ba phải nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ." Trì Xu Nhan thò đầu ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba mình, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Trì Lăng Diễm.

"Đúng rồi, Nhan Nhan, cô của con nói con luôn muốn chạy về nhà mình ngủ, con lạ giường, mà cô con cũng không có dư thời gian để chăm sóc con, bằng không ngày khác để cô con mang theo ba chị em họ của con trực tiếp chuyển tới nhà mình ở với con, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Trì Xu Nhan nghe thấy những lời nói giống nhau y như kiếp trước, trong lòng cười lạnh, người cô này của cô rất biết tính toán thật hay. Đáng tiếc là lần này cô sẽ không ngu xuẩn như vậy nữa, dẫn sói vào nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện