Ngô Văn Vân vừa nói xong lời này, hai nữ sinh kia có chút không tình nguyện, nhưng mà vẫn nghe theo lời cô ta nói, muốn đẩy Trì Xu Nhan đi qua, nhưng mà lần này các cô phát hiện cho dù là các cô đẩy thế nào, đều không đẩy được.

Lạch cạch một tiếng, ánh đèn lờ mờ trong nhà vệ sinh đột nhiên nổ tung, trong nháy mắt chìm vào bóng tối, sắc trời bên ngoài đã mờ đi, ánh sáng trắng mờ nhạt xuyên qua lớp kính mờ mờ bẩn thỉu chiếu vào, khiến nhà vệ sinh càng thêm u ám, doạ cho tất cả nữ sinh giật nảy mình. Một vài nữ sinh nhút nhát hét lên một tiếng.

"Hét cái gì mà hét, trời đã tối, mau đi, tôi còn phải nhanh chóng về nhà ăn cơm." Ngô Văn Vân mở đèn pin điện thoại ra, sốt ruột hô một tiếng.

Sau khi Ngô Văn Vân bật đèn pin lên, mấy nữ sinh khác mới phản ứng lại, cũng nhao nhao mở đèn pin trong điện thoại ra, chiếu vào nhà vệ sinh vô cùng sáng sủa, ánh sáng lạnh lẽo mỏng manh xua tan bóng tối đáng sợ, chỉ là không biết có phải ảo giác của các cô không, nhưng họ luôn cảm thấy lạnh gáy, gió lùa vào làm cổ họ mát lạnh.

"Nhà vệ sinh này sao lại âm u như thế này?" Một nữ sinh hoảng sợ kêu lên: "Chúng ta vẫn là nên về nhà đi."

"Xuy, đồ nhát gan." Trương Ngọc Tuệ cười nhạo nói: "Chúng ta nhiều người như vậy, có cái gì đáng sợ? Các người chẳng lẽ còn tưởng rằng nhà vệ sinh này có quỷ hay sao? Uổng cho các người vẫn ngày ngày đi học, ngay cả tôi cũng biết trên thế giới này có quỷ hay không."

"Sao lại không có quỷ? Đã từng có một nữ sinh chết ở chỗ này." Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng truyền đến, trong nhà vệ sinh truyền đến âm thanh nước nhỏ giọt, thanh âm này giống như bị một tầng sa mỏng bịt kín.

Đám người Trương Ngọc Tuệ theo tiếng nói nhìn qua, mới phát hiện là Trì Xu Nhan vẫn không mở miệng nói chuyện cùng phản kháng.

Hơn phân nửa khuôn mặt của Trì Xu Nhan chìm trong bóng tối, biểu tình trên mặt nhìn không rõ ràng, đầu hơi rũ xuống, cả người giống như một giọt mực hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.



Một đám nữ sinh đột nhiên nhìn thấy cô như vậy, sợ tới mức sắc mặt đại biến, kinh hãi lùi về sau vài bước, tim đập nhanh vài cái, nhìn bộ dạng lúc này của Trì Xu Nhan, không hiểu sao lại khiến các cô nhớ tới cảnh tượng trong phim ma.

"Trì Xu Nhan, mày cho rằng mày giả thần giả quỷ sẽ có tác dụng?" Ngô Văn Vân cau mày nhìn thoáng qua mấy nữ sinh đã lùi về phía sau vài bước, giơ điện thoại di động dùng ánh đèn chiếu thẳng vào mặt Trì Xu Nhan. Một tay còn lại không chút khách khí nắm lấy cổ áo Trì Xu Nhan, vẻ mặt nghiêm nghị sắc bén mắng: "Mày ngẩng đầu lên cho lão nương, mày không phải muốn giả quỷ sao? Tao lần này liền đem mày đánh thành quỷ!"

"Các cậu mau tới giúp tôi." Ngô Văn Vân nháy mắt một cái, ý bảo nữ sinh đứng ở một bên tới hỗ trợ, thấy các cô không hề nhúc nhích, đành phải hét lớn: "Lâm Thần Thần, Tiêu Nhạc Dung, hai người các người không muốn báo thù đúng không?"

Lâm Thần Thần và Tiêu Nhạc Dung nghe Ngô Văn Vân nói như vậy, đành phải lần lượt bước tới bắt lấy cánh tay Trì Xu Nhan.

"Mày không ngẩng đầu à? Tao để mày không ngẩng đầu lên này." Ngô Văn Vân giơ bàn tay lên tát một cái, ba một tiếng, một nữ sinh kêu thảm một tiếng.

"Ngô Văn Vân, cậu bị bệnh thần kinh à, đánh tôi làm gì?" Lâm Thần Thần ở một bên thét chói tai mắng to.

Ngô Văn Vân sửng sốt một chút, rõ ràng cô ta đánh về phía Trì Xu Nhan, chỉ là trên gương mặt Lâm Thần Thần còn mang theo dấu bàn tay sưng đỏ, dấu vết vô cùng rõ ràng dứt khoát. Cô ta không tin tà, nhìn đúng là Trì Xu Nhan, gắt gao cắn răng, lại giơ lên một cái tát, ba một tiếng, lần này người kêu lên là Tiêu Nhạc Dung.

"Rốt cuộc là cậu đánh cô ta hay là đánh chúng tôi" Tiêu Nhạc Dung giận dữ, ôm gò má sưng đỏ của mình, tức giận nhìn về phía Ngô Văn Vân.

"Nhưng mà, nhưng mà rõ ràng tôi nhìn thấy Văn Vân là đánh về phía cô ta." Một nữ sinh đột nhiên mở miệng nói, Tiêu Nhạc Dung trợn mắt nhìn trong nháy mắt liền sợ ngây người, ngay cả Lâm Thần Thần cũng không hiểu sao trong lòng lạnh lẽo, một đám nữ sinh trầm mặc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện