"Ai nha, không phải chứ, tôi vừa mới bị Phong cục giáo huấn, anh lại muốn giáo huấn tôi." Thật ra trước đây Tôn Tố là cấp dưới của Phong Uyển Lâm, chỉ là sau đó phạm phải một ít sai lầm, mới điều đến làm cấp dưới của cảnh sát Hoàng, cô còn có chút không cam lòng nói: "Lần trước đánh người kia là đáng đời, một tên tội phạm hiếp dâm, còn dám nói hươu nói vượn bịa chuyện mình là nạn nhân, tôi đương nhiên là ngứa tay rồi."
Giống như chú ý tới ánh mắt tò mò của Trì Xu Nhan, Tôn Tố ho khan hai tiếng, ý bảo cảnh sát Hoàng vẫn không nên ở trước mặt đứa nhỏ vạch trần cô.
"Cảnh sát Hoàng hẳn là đã hỏi xong rồi, bây giờ cũng sắp là buổi trưa rồi, đứa nhỏ người ta còn phải đi học." Tôn Tố nói.
Cảnh sát Hoàng cũng gật gật đầu, ý bảo Trì Yên Có thể rời đi.
Trước khi rời đi, Trì Xu Nhan lại nhìn Tôn Tố một cái, đột nhiên nói: "Chị Tôn Tố, buổi tối khi chị về nhà, ngàn vạn lần không nên ham thuận tiện mà đi đường tắt, nhớ kỹ phải đi đường lớn."
Cô nói xong cũng mặc kệ hai người có biểu tình gì liền rời đi.
…
Buổi chiều Trì Xu Nhan trở về trường học một chuyến, nhưng mà hoạ vô đơn chí, chủ nhiệm lớp Ôn Minh Châu ở trước mặt cả lớp không kiêng nể gì mà phê bình Trì Xu Nhan không có chỗ nào tốt, dựa vào thành tích thi hàng tháng lần trước phát huy trắng trợn, cuối cùng thông báo cho cô chuyển lớp.
Phải biết rằng trường trung số 1 Ninh An được chia thành lớp nhanh và lớp chậm, cũng chính là lớp AB, thành tích tốt đều tập trung ở lớp nhanh, thành tích kém thì phân phối ở lớp chậm, bình thường xếp hạng mỗi kỳ thi, học sinh lớp nhanh bị đá ra khỏi lớp nhanh đối với học sinh mà nói điều là vô cùng nhục nhã, huống chi Trì Xu Nhan trước mặt mọi người trực tiếp bị điểm danh phê bình thông báo.
Hơn nữa hiện tại lại là thời điểm mấu chốt, rất nhanh hơn nửa tháng sau chính là thi đại học, nếu như là người tố chất tâm lý không tốt, đừng nói là ôn tập thật tốt, chỉ sợ là bởi vì mất mặt xấu hổ mà không dám gặp người, cho dù là tố chất tâm lý tốt, đều có thể có chút ảnh hưởng không tốt.
Nhưng mà may mắn là cô cũng không phải thật sự là một cô bé, Trì Xu Nhan liếc mắt nhìn thoáng qua, vị chủ nhiệm miệng lời nói chính nghĩa này thực ra là một kẻ nịnh hót, kiếp trước vị chủ nhiệm này đối với một nhà Ngô Văn Vân vô cùng nịnh bợ, hơn nữa mẹ Ngô Văn Vân còn lén tặng rất nhiều lễ vật, bởi vậy bà ta đối với nhóm người Ngô Văn Vân là cực kỳ coi trọng. Uổng công kiếp trước chính mình ngây thơ cho rằng bởi vì thành tích của bản thân không đủ ưu tú, giáo viên chủ nhiệm mới xem nhẹ.
Giống như chú ý tới ánh mắt tò mò của Trì Xu Nhan, Tôn Tố ho khan hai tiếng, ý bảo cảnh sát Hoàng vẫn không nên ở trước mặt đứa nhỏ vạch trần cô.
"Cảnh sát Hoàng hẳn là đã hỏi xong rồi, bây giờ cũng sắp là buổi trưa rồi, đứa nhỏ người ta còn phải đi học." Tôn Tố nói.
Cảnh sát Hoàng cũng gật gật đầu, ý bảo Trì Yên Có thể rời đi.
Trước khi rời đi, Trì Xu Nhan lại nhìn Tôn Tố một cái, đột nhiên nói: "Chị Tôn Tố, buổi tối khi chị về nhà, ngàn vạn lần không nên ham thuận tiện mà đi đường tắt, nhớ kỹ phải đi đường lớn."
Cô nói xong cũng mặc kệ hai người có biểu tình gì liền rời đi.
…
Buổi chiều Trì Xu Nhan trở về trường học một chuyến, nhưng mà hoạ vô đơn chí, chủ nhiệm lớp Ôn Minh Châu ở trước mặt cả lớp không kiêng nể gì mà phê bình Trì Xu Nhan không có chỗ nào tốt, dựa vào thành tích thi hàng tháng lần trước phát huy trắng trợn, cuối cùng thông báo cho cô chuyển lớp.
Phải biết rằng trường trung số 1 Ninh An được chia thành lớp nhanh và lớp chậm, cũng chính là lớp AB, thành tích tốt đều tập trung ở lớp nhanh, thành tích kém thì phân phối ở lớp chậm, bình thường xếp hạng mỗi kỳ thi, học sinh lớp nhanh bị đá ra khỏi lớp nhanh đối với học sinh mà nói điều là vô cùng nhục nhã, huống chi Trì Xu Nhan trước mặt mọi người trực tiếp bị điểm danh phê bình thông báo.
Hơn nữa hiện tại lại là thời điểm mấu chốt, rất nhanh hơn nửa tháng sau chính là thi đại học, nếu như là người tố chất tâm lý không tốt, đừng nói là ôn tập thật tốt, chỉ sợ là bởi vì mất mặt xấu hổ mà không dám gặp người, cho dù là tố chất tâm lý tốt, đều có thể có chút ảnh hưởng không tốt.
Nhưng mà may mắn là cô cũng không phải thật sự là một cô bé, Trì Xu Nhan liếc mắt nhìn thoáng qua, vị chủ nhiệm miệng lời nói chính nghĩa này thực ra là một kẻ nịnh hót, kiếp trước vị chủ nhiệm này đối với một nhà Ngô Văn Vân vô cùng nịnh bợ, hơn nữa mẹ Ngô Văn Vân còn lén tặng rất nhiều lễ vật, bởi vậy bà ta đối với nhóm người Ngô Văn Vân là cực kỳ coi trọng. Uổng công kiếp trước chính mình ngây thơ cho rằng bởi vì thành tích của bản thân không đủ ưu tú, giáo viên chủ nhiệm mới xem nhẹ.
Danh sách chương