Trì Xu Nhan nghe nói như vậy, mở mắt ra, khẽ cười nói: "Khứu giác của anh rất nhanh nhạy, nhưng mà anh nhất định muốn biết sao?"
Dương Hồng Thịnh vừa nhìn Trì Xu Nhan như vậy, thì càng muốn biết, gật gật đầu: "Đúng, đúng, ngài nói đi."
Trì Xu Nhan nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, bình tĩnh nói: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là đại ca của anh bị nhập mấy ngày nay, âm khí dính vào người khá nhiều, cũng chỉ tổn thọ vài năm, không chỉ có anh ta, anh đỡ hơn anh ta một chút, cũng chỉ tổn thọ vài tháng, còn một người anh em khác của anh thì may mắn hơn các anh nhiều, cũng chỉ tổn thất mấy chục ngày dương thọ."
Dương Hồng Thịnh đạp mạnh chân phanh, chiếc xe sang dừng lại một cách đột ngột, bởi vì quán tính, Trì Xu Nhan bị xóc nảy hất về phía trước, không biết nói gì: “Anh làm gì mà kích động như vậy!"
"Trì đại sư, sao ngài không nói sớm, chúng tôi sẽ không đoản mệnh đấy chứ? Tôi còn ngại sống không đủ lâu, như thế nào lại tổn dương thọ."
Dương Hồng Thịnh kinh hoảng thất thố gào lên: "Ngài nhất định phải cứu chúng tôi, tôi là con trai độc đinh đơn truyền ba đời của nhà chúng tôi, là huyết mạch duy nhất đó."
Trì Xu Nhan nhìn Dương Hoành Thịnh sợ hãi, không biết phải nói gì: "Tôi thấy các anh can đảm hơn người, anh dũng không sợ hãi, ngay cả nữ quỷ ở nghĩa địa cũng dám quyến rũ, cũng dám chơi đùa, chắc là đã xem nhẹ sống chết, nhìn thấu nhân sinh, cũng chỉ thiếu mấy năm dương thọ mà thôi, có cái gì đâu mà sợ, hơn nữa dương thọ các người rất dài, thật sự cũng không có gì đáng ngại."
Dương Hoành Thịnh: "..."
Anh là cảm thấy nhàm chán, ôm tâm trạng vui vẻ, còn tưởng rằng trên thế giới không có quỷ, rốt cuộc anh cũng không can đảm hơn người, anh dũng không sợ hãi, hơn nữa anh cũng không muốn chết sớm đâu, đã hối hận lắm rồi, ai lại ngại mình sống lâu cơ chứ? "Trì đại sư, ngài không thể thấy chết mà không cứu được, tôi chính là độc đinh đơn truyền ba đời của Dương gia chúng tôi.” Dương Hoành Thịnh tiếp tục gào khóc thảm thiết như quỷ khóc sói gào.
Trì Xu Nhan đau đầu đỡ trán nói: "Được rồi, được rồi, tôi sẽ tìm cho anh một ít thuốc bổ dương khí, bù lại cho anh còn không phải là được sao? Nhưng mà dược liệu có hơi đắt, cũng không dễ tìm, đến lúc đó tôi lập danh sách cho anh."
Dương Hoành Thịnh lập tức ngừng kêu rên, mặt tràn đầy cảm kích nói: "Trì đại sư, ngài thật sự là người tốt có đức độ."
Nếu không phải Trì Xu Nhan nể mặt anh trả tiền, được người ta phát thẻ người tốt, thật sự cô muốn cười ha ha vào mặt của anh, tên ngu ngốc này!
Dương Hồng Thịnh vừa nhìn Trì Xu Nhan như vậy, thì càng muốn biết, gật gật đầu: "Đúng, đúng, ngài nói đi."
Trì Xu Nhan nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, bình tĩnh nói: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là đại ca của anh bị nhập mấy ngày nay, âm khí dính vào người khá nhiều, cũng chỉ tổn thọ vài năm, không chỉ có anh ta, anh đỡ hơn anh ta một chút, cũng chỉ tổn thọ vài tháng, còn một người anh em khác của anh thì may mắn hơn các anh nhiều, cũng chỉ tổn thất mấy chục ngày dương thọ."
Dương Hồng Thịnh đạp mạnh chân phanh, chiếc xe sang dừng lại một cách đột ngột, bởi vì quán tính, Trì Xu Nhan bị xóc nảy hất về phía trước, không biết nói gì: “Anh làm gì mà kích động như vậy!"
"Trì đại sư, sao ngài không nói sớm, chúng tôi sẽ không đoản mệnh đấy chứ? Tôi còn ngại sống không đủ lâu, như thế nào lại tổn dương thọ."
Dương Hồng Thịnh kinh hoảng thất thố gào lên: "Ngài nhất định phải cứu chúng tôi, tôi là con trai độc đinh đơn truyền ba đời của nhà chúng tôi, là huyết mạch duy nhất đó."
Trì Xu Nhan nhìn Dương Hoành Thịnh sợ hãi, không biết phải nói gì: "Tôi thấy các anh can đảm hơn người, anh dũng không sợ hãi, ngay cả nữ quỷ ở nghĩa địa cũng dám quyến rũ, cũng dám chơi đùa, chắc là đã xem nhẹ sống chết, nhìn thấu nhân sinh, cũng chỉ thiếu mấy năm dương thọ mà thôi, có cái gì đâu mà sợ, hơn nữa dương thọ các người rất dài, thật sự cũng không có gì đáng ngại."
Dương Hoành Thịnh: "..."
Anh là cảm thấy nhàm chán, ôm tâm trạng vui vẻ, còn tưởng rằng trên thế giới không có quỷ, rốt cuộc anh cũng không can đảm hơn người, anh dũng không sợ hãi, hơn nữa anh cũng không muốn chết sớm đâu, đã hối hận lắm rồi, ai lại ngại mình sống lâu cơ chứ? "Trì đại sư, ngài không thể thấy chết mà không cứu được, tôi chính là độc đinh đơn truyền ba đời của Dương gia chúng tôi.” Dương Hoành Thịnh tiếp tục gào khóc thảm thiết như quỷ khóc sói gào.
Trì Xu Nhan đau đầu đỡ trán nói: "Được rồi, được rồi, tôi sẽ tìm cho anh một ít thuốc bổ dương khí, bù lại cho anh còn không phải là được sao? Nhưng mà dược liệu có hơi đắt, cũng không dễ tìm, đến lúc đó tôi lập danh sách cho anh."
Dương Hoành Thịnh lập tức ngừng kêu rên, mặt tràn đầy cảm kích nói: "Trì đại sư, ngài thật sự là người tốt có đức độ."
Nếu không phải Trì Xu Nhan nể mặt anh trả tiền, được người ta phát thẻ người tốt, thật sự cô muốn cười ha ha vào mặt của anh, tên ngu ngốc này!
Danh sách chương