Trì Xu Nhan nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm cũng không đứng dậy, ánh mắt âm u lạnh lùng, Cao Linh Tuyết người này cho tới bây giờ đều là kẻ ăn mềm không ăn cứng, chỉ dám ở trước mặt kẻ yếu lắc lư thể hiện một chút uy phong, kiếp trước cô đúng là có vài phần sợ hãi cô ta, cũng là bởi vì sống ở trong nhà cô ta, nên có chút cảm giác ăn nhờ ở đậu, đối với cô ta luôn nhường nhịn, không dám đắc tội.
Nhưng cô lại không biết mọi chuyện sẽ trở nên trầm trọng hơn, Cao Linh Tuyết chính là người được một tấc sẽ tiến thêm một thước như vậy, cô ta đã mấy lần cướp đồ của Trì Xu Nhan, sau khi ăn một chút quả ngọt, thì càng ngày càng không để cô em họ là cô vào trong mắt, một khi không có tiền tiêu vặt, hoặc là nhìn trúng cái gì đó của Trì Xu Nhan, cho dù là bao vây chặn đánh hay như thế nào thì cũng phải lấy cho bằng được.
Hơn nữa cô ba Trì Quế Hoa là một người cực kỳ trọng nam khinh nữ, cảm thấy con gái cũng chỉ là một món hàng phải bù thêm tiền, tuy rằng không đến mức ngược đãi giống như đối đãi với Trì Xu Nhan, nhưng so sánh với thái độ của bà đối hai đứa con trai thật sự là khác nhau một trời một vực, thế nhưng Trì Lăng Diễm lại cực kỳ sủng ái đứa con gái duy nhất là Trì Xu Nhan, bởi vì…một điểm này so với Cao Linh Tuyết có chênh lệch rất lớn, cho nên cô ta càng thêm ghen tị và chán ghét Trì Xu Nhan.
Cao Linh Tuyết ở bên ngoài đá cửa rầm rầm nửa ngày, thấy Trì Xu Nhan vẫn chưa có ý định ra mở cửa, cho nên đã có chút hụt hơi, gần đây cô ta nhìn trúng một khối bạch ngọc trên cổ Trì Xu Nhan, muốn Trì Xu Nhan đưa cho cô ta, nhưng mà không nghĩ tới Trì Xu Nhan luôn ngoan ngoãn nghe lời lại không chịu, vốn cô ta cũng không vội, dù sao chỉ cần là cô ta muốn nhất định sẽ đến tay, nhưng hôm nay cậu tư đến nhà bọn họ, cho nên lại kích thích cô ta một hồi.
Cô ta vừa rồi bởi vì tay chân lóng ngóng mà làm một chồng bát rơi vỡ, liền bị mẹ mình chọc vào trán mắng một trận, chân sau cậu tư liền đem Trì Xu Nhan đưa tới cửa, hơn nữa còn mua ba ba để bổ thân thể, lại là muốn để cho bọn họ chăm sóc cho Trì Xu Nhan thật tốt, trong lòng trong mắt đều tràn đầy yêu thương, cô ta nhìn thấy thì lửa giận đã sớm tăng vọt, trong lòng vừa hâm mộ vừa đố kỵ, dựa vào cái gì mà mọi thứ tốt tất cả đều là của Trì Xu Nhan, ngay cả đầu thai cũng tốt hơn cô ta, trong lòng cô ta tràn đầy oán hận vì sao cậu tư không phải là cha ruột của mình, nếu là cha ruột của cô ta thì tốt biết bao.
Trong lòng cô ta có chút không vui, liền muốn tìm Trì Xu Nhan trút giận, nhưng nhìn cửa phòng đóng chặt, lửa giận trong lòng lại càng tăng lên, thật sự là ba ruột của cô trở về có người chống lưng liền dám không để cô ta vào mắt như vậy, cô ta hung hăng đập cửa, lớn tiếng mắng: "Trì Xu Nhan, con điếm này, mày chờ cho tao, chờ ba mày đi rồi, tao nhất định sẽ cho mày đẹp mặt!"
Trên này có động tĩnh lớn như vậy, hiệu quả cách âm kỳ thật cũng không tốt, hai người lớn bận rộn ở phía dưới cũng coi như không có chuyện gì xảy ra.
"Chị, chị đang làm gì vậy? Chơi cái gì thế?"
Ngược lại là Cao Viễn Tân bảy tuổi đang chơi đùa phía dưới bị những âm thanh này hấp dẫn liền đi lên lầu.
Cậu ta nhìn khuôn mặt tức giận của chị mình, vội vàng vỗ ngực chỉ vào bên trong nói: "Có phải người phụ nữ xấu xa bên trong kia bắt nạt chị hay không, chị, để em giúp chị dùng xe hơi nhỏ tông chị ta." Chờ đến khi cậu ta muốn điều khiển xe điều khiển từ xa đụng vào người, mới phát hiện cửa không mở, liền có chút mất hứng bĩu môi đập cửa nói: "Này, chị mở cửa ra cho chúng tôi, người phụ nữ xấu xa như chị là một kẻ hèn nhát."
Nhưng cô lại không biết mọi chuyện sẽ trở nên trầm trọng hơn, Cao Linh Tuyết chính là người được một tấc sẽ tiến thêm một thước như vậy, cô ta đã mấy lần cướp đồ của Trì Xu Nhan, sau khi ăn một chút quả ngọt, thì càng ngày càng không để cô em họ là cô vào trong mắt, một khi không có tiền tiêu vặt, hoặc là nhìn trúng cái gì đó của Trì Xu Nhan, cho dù là bao vây chặn đánh hay như thế nào thì cũng phải lấy cho bằng được.
Hơn nữa cô ba Trì Quế Hoa là một người cực kỳ trọng nam khinh nữ, cảm thấy con gái cũng chỉ là một món hàng phải bù thêm tiền, tuy rằng không đến mức ngược đãi giống như đối đãi với Trì Xu Nhan, nhưng so sánh với thái độ của bà đối hai đứa con trai thật sự là khác nhau một trời một vực, thế nhưng Trì Lăng Diễm lại cực kỳ sủng ái đứa con gái duy nhất là Trì Xu Nhan, bởi vì…một điểm này so với Cao Linh Tuyết có chênh lệch rất lớn, cho nên cô ta càng thêm ghen tị và chán ghét Trì Xu Nhan.
Cao Linh Tuyết ở bên ngoài đá cửa rầm rầm nửa ngày, thấy Trì Xu Nhan vẫn chưa có ý định ra mở cửa, cho nên đã có chút hụt hơi, gần đây cô ta nhìn trúng một khối bạch ngọc trên cổ Trì Xu Nhan, muốn Trì Xu Nhan đưa cho cô ta, nhưng mà không nghĩ tới Trì Xu Nhan luôn ngoan ngoãn nghe lời lại không chịu, vốn cô ta cũng không vội, dù sao chỉ cần là cô ta muốn nhất định sẽ đến tay, nhưng hôm nay cậu tư đến nhà bọn họ, cho nên lại kích thích cô ta một hồi.
Cô ta vừa rồi bởi vì tay chân lóng ngóng mà làm một chồng bát rơi vỡ, liền bị mẹ mình chọc vào trán mắng một trận, chân sau cậu tư liền đem Trì Xu Nhan đưa tới cửa, hơn nữa còn mua ba ba để bổ thân thể, lại là muốn để cho bọn họ chăm sóc cho Trì Xu Nhan thật tốt, trong lòng trong mắt đều tràn đầy yêu thương, cô ta nhìn thấy thì lửa giận đã sớm tăng vọt, trong lòng vừa hâm mộ vừa đố kỵ, dựa vào cái gì mà mọi thứ tốt tất cả đều là của Trì Xu Nhan, ngay cả đầu thai cũng tốt hơn cô ta, trong lòng cô ta tràn đầy oán hận vì sao cậu tư không phải là cha ruột của mình, nếu là cha ruột của cô ta thì tốt biết bao.
Trong lòng cô ta có chút không vui, liền muốn tìm Trì Xu Nhan trút giận, nhưng nhìn cửa phòng đóng chặt, lửa giận trong lòng lại càng tăng lên, thật sự là ba ruột của cô trở về có người chống lưng liền dám không để cô ta vào mắt như vậy, cô ta hung hăng đập cửa, lớn tiếng mắng: "Trì Xu Nhan, con điếm này, mày chờ cho tao, chờ ba mày đi rồi, tao nhất định sẽ cho mày đẹp mặt!"
Trên này có động tĩnh lớn như vậy, hiệu quả cách âm kỳ thật cũng không tốt, hai người lớn bận rộn ở phía dưới cũng coi như không có chuyện gì xảy ra.
"Chị, chị đang làm gì vậy? Chơi cái gì thế?"
Ngược lại là Cao Viễn Tân bảy tuổi đang chơi đùa phía dưới bị những âm thanh này hấp dẫn liền đi lên lầu.
Cậu ta nhìn khuôn mặt tức giận của chị mình, vội vàng vỗ ngực chỉ vào bên trong nói: "Có phải người phụ nữ xấu xa bên trong kia bắt nạt chị hay không, chị, để em giúp chị dùng xe hơi nhỏ tông chị ta." Chờ đến khi cậu ta muốn điều khiển xe điều khiển từ xa đụng vào người, mới phát hiện cửa không mở, liền có chút mất hứng bĩu môi đập cửa nói: "Này, chị mở cửa ra cho chúng tôi, người phụ nữ xấu xa như chị là một kẻ hèn nhát."
Danh sách chương