Y Nhu chạy ra khỏi công ty , gương mặt xinh đẹp ướt đẫm vì nước mắt.
Cứ cắm đầu chạy mặc kệ mọi thứ ...!
Rầm !
Y Nhu đâm vào Evit , Evit thấy Y Nhu chạy ra vừa khóc mà bất ngờ
" Sao vậy ? Chẳng phải em lên đó nói chuyện với ba em về tiểu Hạo sao ? Sao lại chạy ra đây ...!"
Y Nhu ngước lên lắc nhẹ đầu.
Evit thấy vậy dù không hiểu gì vẫn đi lại
" Em không sao chứ ? "
" ...!K...không ...!sao ...!"
Y Nhu đưa tay lau nước mắt , cố gắng mỉm cười
" ...!Đi theo anh "
Evit kéo Y Nhu lên xe.
Chiếc xe phóng đi chỉ để lại làn khói ...!
_____________
Xe của Evit dừng lại trước một bãi biển trong xanh mát mẻ.
Nơi đây dù hơi vắng vẻ nhưng vô cùng rộng lớn , bãi cát vàng in đậm bóng dáng của cả hai.
" Anh dẫn em đến đây làm gì ? "
" Em hãy khóc đi ...!"
Lời nói của Evit khiến Y Nhu kinh ngạc.
Chỉ thấy Evit mỉm cười nhìn về nơi xa
" Hãy la thật lớn để trút bỏ nỗi buồn của em "
" ...!"
" Aaaaaaaaaaaa "
Evit đi đến gần biển la lên thật to.
Y Nhu bất ngờ nhìn hắn
" Anh ...!"
" Làm theo đi "
Y Nhu hơi cúi mặt đi đến gần Evit.
Nhìn về mặt biển mênh mông trãi dài.
Hai tay đưa lên
" Aaaaaaaaaaa ...!"
Tiếng la dừng lại cũng là lúc nước mắt Y Nhu rơi xuống.
Khóe mi run nhẹ ....!
" Tại sao ? Tại sao chứ ...!"
Y Nhu đau đớn nói trong nước mắt.
Evit quay qua nhìn vào mà mỉm cười nhẹ ...!
" Đó là câu hỏi mà nhiều người hay nói khi không thể giải đáp được những khúc mắt trong lòng.
Nó sẽ khiến hai từ ấy đi theo cơn gió và khiến tâm trạng bản thân tốt hơn.
Nhưng ...!lời giải vẫn không thể nào biết được "
Y Nhu quay đầu nhìn Evit
" Em có từng nghĩ tại sao em lại hỏi hai từ tại sao đó không ? "
Y Nhu nhẹ lắc đầu chờ câu trả lời
" Là vì em muốn biết được câu trả lời ở trong lòng.
Nhưng không thể giải được ...!"
" Vậy em phải làm sao ? "
" Hãy khóc ...!khóc cho đến khi em hiểu được.
Khóc cho đến khi nỗi đau của em bị vơi bớt.
Sau đó hãy cười nhẹ một cái , em sẽ tìn thấy câu trả lời ...!"
Dưới bầu trời rộng lớn trông xanh , hai bóng lưng trãi dài dưới nền cát.
Một thiếu nữ yếu đuối cứ thế khóc thật nhiều , nước mắt rơi xuống như trân châu.
Còn một nam nhân đứng đó , trước những cơn gió tự nhiên cho thiếu nữ dựa dẫm và nghe hết tiếng lòng của cô ấy.
Nhưng tại một nơi khác cũng đã có người chứng kiến mọi việc qua màn hình.
______________
Cô nhìn tất cả qua máy vi tính đang sáng lên , vốn cô muốn dùng vệ tinh tìm kiếm tiểu Hạo và Duy Khánh.
Nhưng lại vô tình thấy Y Nhu chạy ra từ công ty trong nước mắt , liền dõi theo ...!
Khóe môi cô vươn lên nụ cười nhẹ mà đáy lòng như thắt lại , dù không hiểu điều gì đã khiến em gái cô đau lòng.
Nhưng ít ra đã có người bên cạnh nó ...!
Cô bấm vào hàng phím màn hình liền thoát ra , đôi mắt cô nhìn ra bầu trời với muôn vàn sự khó xử.
" Mình cần cứu hai đứa trẻ ...!"
Kết thúc câu nói cô chú ý vào máy tính.
Hai bàn tay mềm mại lướt nhanh như cơn gió.
Từ máy tính phát ra tiếng kêu tít tít và hiện lên dòng chữ ...!
" Chào mừng sự trở lại của Technology Queen ( Nữ hoàng công nghệ ).
Tất cả dữ liệu sẽ hiển thị ngay sau đây ...!"
_______________
Tại một nơi khác :
Một người đàn ông đeo mặt nạ đứng trước cửa sổ.
Bỗng từ ngoài chạy vào một người mặc áo đen kính cẩn
- Ông chủ ! Có người đã đăng nhập vào dữ liệu
" Hử ? "
Người đàn ông kia đi theo tên thủ hạ đến một căn phòng hơn hàng trăm máy tính vô cùng rộng lớn.
Có hơn 10 người đang đứng đó
" Sao rồi ? "
- Ông chủ ! Có tính hiệu có người đã đăng nhập vào nick chứa dữ liệu
Người đàn ông bước lại gần chiếc máy tính xem xét.
Một người khác đi đến gần
" Ông chủ ! Chắc chắn là con nhóc đó "
" Phải "
" Sao lúc trước chúng ta không xử nó chứ ? "
" Ểh ! Gin , ngươi nóng nãy quá rồi.
Ta đã mất 8 năm để mở cái nick này nhưng không được.
Vật của chủ thì phải trả về chủ của nó "
" Ý người là người định bỏ qua sao ? "
" Ha ha ha ! Ngươi nghĩ vậy sao ? "
" Vậy ...!"
" Cứ để đó ...!ta muốn xem con nhóc con đó có thể làm được gì.
"
" Nhưng như vậy liệu có nguy hiểm quá không ? "
" Nếu thấy tai hại thì khử hết.
Nhưng ta chưa muốn ngay lúc này ...!"
Người đàn ông đó đi ra , dừng lại trước cửa
" Lăng Triệt đâu ? "
" Hắn không chịu giúp chúng ta "
" Bảo hắn phá vỡ mạng lưới , tìm ra tung tích của con nhóc đó rồi tiếp cận.
Cho hắn ra ngoài chơi đùa một chút vậy "
" Vâng ! "
" Ha ha haaaaaa "
______________
Trở lại với cô , đôi mắt tím than nhìn chăm chú vào màn hình sau lại hiện lên sự kinh ngạc.
" Có kẻ đã cố phá vỡ kết giới của mình.
Đã phá được tầng thứ 8 ? Không được ! Phải tạo ra kết giới khác "
Cô dùng tay lướt nhanh trên màn hình , một giọt mồ hôi chảy trên má cô.
Sau khoảng 30 rốt cuộc tốc độ tay cô chậm lại ...!
" Nếu như để lâu hơn một chút , có phải dữ liệu sẽ bị đánh cấp sao ? Mình thật bất trắc ...!"
" Nhưng ...!theo tình hình này thì người muốn mở nó chỉ có kẻ của 8 năm trước.
Ông ta đã cố mở nó nhưng 8 năm chỉ mở được 8 mạng lưới.
Kiếp trước mình sống chung với Phong được 2 năm.
Có thể lúc ông ta mở được nó thì mình đã chết ...!"
Cô xem xét một lúc mới đóng máy tính lại , nằm phịch xuống giường
" Xem ra tính mạng của mình lại gặp nguy hiểm ...!"
Cô đứng dậy đi vào phòng tắm , để làn nước xâm nhập vào cơ thể khiến lòng cô thanh thản hơn phần nào.
Mỉm cười nhẹ ...!
" ...!Tôi sẽ khiến ông phải hối hận ...!Chết một lần rồi , liệu tôi còn sợ chết một lần nữa sao ? ...!"
Cứ cắm đầu chạy mặc kệ mọi thứ ...!
Rầm !
Y Nhu đâm vào Evit , Evit thấy Y Nhu chạy ra vừa khóc mà bất ngờ
" Sao vậy ? Chẳng phải em lên đó nói chuyện với ba em về tiểu Hạo sao ? Sao lại chạy ra đây ...!"
Y Nhu ngước lên lắc nhẹ đầu.
Evit thấy vậy dù không hiểu gì vẫn đi lại
" Em không sao chứ ? "
" ...!K...không ...!sao ...!"
Y Nhu đưa tay lau nước mắt , cố gắng mỉm cười
" ...!Đi theo anh "
Evit kéo Y Nhu lên xe.
Chiếc xe phóng đi chỉ để lại làn khói ...!
_____________
Xe của Evit dừng lại trước một bãi biển trong xanh mát mẻ.
Nơi đây dù hơi vắng vẻ nhưng vô cùng rộng lớn , bãi cát vàng in đậm bóng dáng của cả hai.
" Anh dẫn em đến đây làm gì ? "
" Em hãy khóc đi ...!"
Lời nói của Evit khiến Y Nhu kinh ngạc.
Chỉ thấy Evit mỉm cười nhìn về nơi xa
" Hãy la thật lớn để trút bỏ nỗi buồn của em "
" ...!"
" Aaaaaaaaaaaa "
Evit đi đến gần biển la lên thật to.
Y Nhu bất ngờ nhìn hắn
" Anh ...!"
" Làm theo đi "
Y Nhu hơi cúi mặt đi đến gần Evit.
Nhìn về mặt biển mênh mông trãi dài.
Hai tay đưa lên
" Aaaaaaaaaaa ...!"
Tiếng la dừng lại cũng là lúc nước mắt Y Nhu rơi xuống.
Khóe mi run nhẹ ....!
" Tại sao ? Tại sao chứ ...!"
Y Nhu đau đớn nói trong nước mắt.
Evit quay qua nhìn vào mà mỉm cười nhẹ ...!
" Đó là câu hỏi mà nhiều người hay nói khi không thể giải đáp được những khúc mắt trong lòng.
Nó sẽ khiến hai từ ấy đi theo cơn gió và khiến tâm trạng bản thân tốt hơn.
Nhưng ...!lời giải vẫn không thể nào biết được "
Y Nhu quay đầu nhìn Evit
" Em có từng nghĩ tại sao em lại hỏi hai từ tại sao đó không ? "
Y Nhu nhẹ lắc đầu chờ câu trả lời
" Là vì em muốn biết được câu trả lời ở trong lòng.
Nhưng không thể giải được ...!"
" Vậy em phải làm sao ? "
" Hãy khóc ...!khóc cho đến khi em hiểu được.
Khóc cho đến khi nỗi đau của em bị vơi bớt.
Sau đó hãy cười nhẹ một cái , em sẽ tìn thấy câu trả lời ...!"
Dưới bầu trời rộng lớn trông xanh , hai bóng lưng trãi dài dưới nền cát.
Một thiếu nữ yếu đuối cứ thế khóc thật nhiều , nước mắt rơi xuống như trân châu.
Còn một nam nhân đứng đó , trước những cơn gió tự nhiên cho thiếu nữ dựa dẫm và nghe hết tiếng lòng của cô ấy.
Nhưng tại một nơi khác cũng đã có người chứng kiến mọi việc qua màn hình.
______________
Cô nhìn tất cả qua máy vi tính đang sáng lên , vốn cô muốn dùng vệ tinh tìm kiếm tiểu Hạo và Duy Khánh.
Nhưng lại vô tình thấy Y Nhu chạy ra từ công ty trong nước mắt , liền dõi theo ...!
Khóe môi cô vươn lên nụ cười nhẹ mà đáy lòng như thắt lại , dù không hiểu điều gì đã khiến em gái cô đau lòng.
Nhưng ít ra đã có người bên cạnh nó ...!
Cô bấm vào hàng phím màn hình liền thoát ra , đôi mắt cô nhìn ra bầu trời với muôn vàn sự khó xử.
" Mình cần cứu hai đứa trẻ ...!"
Kết thúc câu nói cô chú ý vào máy tính.
Hai bàn tay mềm mại lướt nhanh như cơn gió.
Từ máy tính phát ra tiếng kêu tít tít và hiện lên dòng chữ ...!
" Chào mừng sự trở lại của Technology Queen ( Nữ hoàng công nghệ ).
Tất cả dữ liệu sẽ hiển thị ngay sau đây ...!"
_______________
Tại một nơi khác :
Một người đàn ông đeo mặt nạ đứng trước cửa sổ.
Bỗng từ ngoài chạy vào một người mặc áo đen kính cẩn
- Ông chủ ! Có người đã đăng nhập vào dữ liệu
" Hử ? "
Người đàn ông kia đi theo tên thủ hạ đến một căn phòng hơn hàng trăm máy tính vô cùng rộng lớn.
Có hơn 10 người đang đứng đó
" Sao rồi ? "
- Ông chủ ! Có tính hiệu có người đã đăng nhập vào nick chứa dữ liệu
Người đàn ông bước lại gần chiếc máy tính xem xét.
Một người khác đi đến gần
" Ông chủ ! Chắc chắn là con nhóc đó "
" Phải "
" Sao lúc trước chúng ta không xử nó chứ ? "
" Ểh ! Gin , ngươi nóng nãy quá rồi.
Ta đã mất 8 năm để mở cái nick này nhưng không được.
Vật của chủ thì phải trả về chủ của nó "
" Ý người là người định bỏ qua sao ? "
" Ha ha ha ! Ngươi nghĩ vậy sao ? "
" Vậy ...!"
" Cứ để đó ...!ta muốn xem con nhóc con đó có thể làm được gì.
"
" Nhưng như vậy liệu có nguy hiểm quá không ? "
" Nếu thấy tai hại thì khử hết.
Nhưng ta chưa muốn ngay lúc này ...!"
Người đàn ông đó đi ra , dừng lại trước cửa
" Lăng Triệt đâu ? "
" Hắn không chịu giúp chúng ta "
" Bảo hắn phá vỡ mạng lưới , tìm ra tung tích của con nhóc đó rồi tiếp cận.
Cho hắn ra ngoài chơi đùa một chút vậy "
" Vâng ! "
" Ha ha haaaaaa "
______________
Trở lại với cô , đôi mắt tím than nhìn chăm chú vào màn hình sau lại hiện lên sự kinh ngạc.
" Có kẻ đã cố phá vỡ kết giới của mình.
Đã phá được tầng thứ 8 ? Không được ! Phải tạo ra kết giới khác "
Cô dùng tay lướt nhanh trên màn hình , một giọt mồ hôi chảy trên má cô.
Sau khoảng 30 rốt cuộc tốc độ tay cô chậm lại ...!
" Nếu như để lâu hơn một chút , có phải dữ liệu sẽ bị đánh cấp sao ? Mình thật bất trắc ...!"
" Nhưng ...!theo tình hình này thì người muốn mở nó chỉ có kẻ của 8 năm trước.
Ông ta đã cố mở nó nhưng 8 năm chỉ mở được 8 mạng lưới.
Kiếp trước mình sống chung với Phong được 2 năm.
Có thể lúc ông ta mở được nó thì mình đã chết ...!"
Cô xem xét một lúc mới đóng máy tính lại , nằm phịch xuống giường
" Xem ra tính mạng của mình lại gặp nguy hiểm ...!"
Cô đứng dậy đi vào phòng tắm , để làn nước xâm nhập vào cơ thể khiến lòng cô thanh thản hơn phần nào.
Mỉm cười nhẹ ...!
" ...!Tôi sẽ khiến ông phải hối hận ...!Chết một lần rồi , liệu tôi còn sợ chết một lần nữa sao ? ...!"
Danh sách chương