Nghe nói 4 đến 5 giờ sáng là thời điểm mọi người ngủ ngon và sâu nhất, nhưng Tư Hoa Niên vào chính lúc ấy lại bị đồng hồ báo thức đánh thức. Cắn răng rời khỏi giường, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi đến bên bàn học ngồi xuống, cảm giác đầu nặng như quả tạ.

Qua một hồi lâu, cô mới hơi phục hồi tinh thần lại. Vẽ ra một kế hoạch thật tốt, rồi đi đến bên cửa sổ mở cửa ra.

Một trận gió tuyết mang theo lạnh giá ùa vào, trong nháy mắt gượng mặt bị thổi cho buốt giá đến đau, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất.

Tư Hoa Niên bọc áo lông vũ quanh người ngồi vào bàn học, tầm mắt dừng ở cuốn sổ tay đã sớm mở ra,cô bất giác suy nghĩ về chuyện rất nhiều năm về trước.

Khi Tư Tấn vừa đến Tư gia,ngay cả tiếng phổ thông cũng không thể nói nhanh được, càng đừng nói tiếng Anh.

Vì thế ba mẹ cô đã giao cho Tư Tấn một nhiệm vụ vô cùng gian nan: ít nhất anh phải nhận diện được 26 chữ cái trước.

Thấy anh thật sự không biết làm, tiểu Tư Hoa Niên khi đó đã mở to mắt ngạc nhiên mà chê anh ngốc. Những ngày sau đó, cô ở phòng bên cạnh phòng anh, ngày nào cũng cảm thấy lạnh hơn bình thường. Mãi sau này mới phát hiện, hóa ra khi đó anh luôn mở cửa sổ để đọc sách.

"Cảm thấy lạnh sao, Niên Niên?" Anh cong eo, duỗi tay thật cẩn thận sờ sờ tiểu cô nương đầu tóc xù xù, "Thực xin lỗi, anh...... sợ ngủ gà ngủ gật."

"Không lạnh," Tư Hoa Niên xoa xoa đôi mắt, từ thơ ấu trong trí nhớ phục hồi tinh thần lại, như là lầm bầm lầu bầu, "Anh ơi, Niên Niên không lạnh."

Biện pháp này thật sự rất hiệu quả, người kiều khí như Tư Hoa Niên, thế nhưng cũng thật sự kiên trì tới hôm thi cuối kì.

Nói tóm lại, cô vẫn rất vừa lòng với hiệu quả của biện pháp này đem lại, chỉ trừ bỏ......cô bị cảm.

Đây cũng coi như kết quả không thể tránh khỏi.

Đây là Băng Tuyết Thành, mùa đông không ấm áp như ở Long Thành, Tư Hoa Niên cũng không có thân thể cường tráng giống như Tư Tấn

Sau khi thi vi phân và tích phân,Tư Hoa Niên từ trường thi đi ra, thời tiết khó được ra thái dương. Tư Hoa Niên có hơi choáng váng đầu, nhưng tâm tình cũng không tệ lắm. Hồi ở trong nước học cao trung đã làm đề, không ngờ hôm nay lại có tác dụng.

Cô cảm thấy hôm nay có thể cho phép bản thân ngủ nhiều thêm một giờ.

Nằm ở trên giường, mở điện thoại lên,tin nhắn đầu tiên hiện ra chính là wechat của Hạ Dương.

【 Ngũ muội, làm bài như thế nào? 】

【 Làm bài cũng khá tốt. 】

Hạ Dương giây hồi: 【 thiệt hay giả. 】

【 thật sự. Nói ra cậu có khả năng không tin. Cậu có nhớ chương thứ ba thầy từng nói hơn bốn mươi lần, tôi vo tình nhớ nó. Nay thi có câu khá giống.】



Tư Hoa Niên nghĩ nghĩ, cảm thấy hơi nhàm chán.

【 Bình thường đến chép bài cậu cũng lười, khẳng định không nhớ rõ. 】

Người kia cũng không phản hồi lại.

Tư Hoa Niên tiếp tục ở WeChat thông tin lục phiên. Bạn bè để cô chia sẻ niềm vui thì cô có không ít,chỉ là...Thật sự cô rất mong cùng anh nói chuyện.Khẳng định khi nghe được chuyện này anh sẽ khen cô thông minh lại có khả năng.

Kì hạn một lần gọi điện thoại bảy ngày còn chưa đến.Tư Hoa Niên có điểm hụt hẫng; tâm tình cũng chẳng thể tốt hơn. Cô cũng không ngủ, lại bò dậy ôn tập cho môn thi tiếp theo.

Lại kiên trì hai ngày, liền hai ngày. Chỉ cần có thể trở lại Long Thành, mỗi cuối tuần được trò chuyện cùng anh một lần qua điện thoại, mỗi tháng được gặp anh một lần, cô liền kiên trì.

Ai cũng biết, người bị bệnh cần được nghỉ ngơi. Thể lực tiêu hao quá mức, sau khi Tư Hoa Niên thi xong môn cuối cùng, bệnh cảm mạo ban đầu cungz trở nên nặng hơn.

Cái mũi nghẹt đến khó chịu, đầu choáng váng nặng nề, hơi động chút

liền đau. Tư Hoa Niên cắn môi đến trắng bệch, nếu là trước kia, nhất định cô không thể tin được chính mình còn có nghị lực như vậy.

Cố gắng tỉnh táo, tuy rằng không biết mình viết cái gì, nhưng vẫn làm xong bài thi, nộp cho người coi thi.

Ra khỏi phòng thi,cô đi thẳng đến phòng y tế của trường. Sau khi đem thẻ sinh viên cùng bảo hiểm y tế lên quầy, cô yên tâm ngồi xuống ghế chờ, nhưng mệt mỏi quá liền thiếp đi.

Thời điểm tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Tư Hoa Niên nằm trên giường bệnh, mu bàn tay còn vết mũi kim.Cái mũi không còn nghẹt nữa, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Tay phải lấy điện thoại từ dưới gối ra, mở ra vừa thấy, bốn phương tám hướng đều có tin tức hỏi thăm cô "Thi xong chưa?"," Thi như thế nào?".

Tư Hoa Niên nhấp môi cười cười, trực

tiếp bỏ qua, xem thời gian, đã qua bảy ngày kể từ hôm đó. Vậy là cô lại có thể cùng anh nói chuyện.

Theo thói quen mà bấm số gọi, dễ dàng hơn lần trước rất nhiều, lần này là một vị cảnh ngục trẻ tuổi.

"Xin chào, đây là nhà tù Long Thành, xin hỏi muốn tìm ai?"

"Tôi tìm 07......" Giọng nói vừa nói ra, Tư Hoa Niên mới phát giác giọng mình khàn đặc, cổ họng đau rát như có lửa đốt. Cô theo quán tính ấn tắt điện thoại.

Không được...... Anh sẽ hỏi cô rồi sẽ lo lắng mất.... Đúng lúc này, bác sĩ thấy cô tỉnh nên đi tới, mỉm cười hỏi câu:" Em cảm thấy như thế nào rồi."

Bác sĩ là một người phụ nữ hơn 30, tóc vàng cắt ngắn ngang vai. Tư Hoa Niên lặng lẽ đánh giá người trước mắt, trong lòng thầm nghĩ. Nhìn qua cô ấy trông rất thiện lương, thực dễ nói chuyện.

Nàng liếm liếm môi, giọng nhỏ hơn bình thường:" Em cảm thấy vẫn đang khó chịu, cổ họng cũng rất đau."

Hóa ra là một cô bé đáng yêu, lễ phép; giọng nói lại ngọt ngào,nữ bác sĩ vừa nhìn đã có thiện cảm, đưa cho Tư Hoa Niên một cái bình nhỏ: "Cái này là bình xịt, dùng xong mũi sẽ thấy thoải mái hơn một chút."

Tư Hoa Niên duỗi tay tiếp nhận, lẩm bẩm nói:" Em muốn dùng thuốc hạ sốt."

"Thuốc hạ sốt không thể tùy tiện dùng được đâu. " bác sĩ ôn nhu mà xoa đầu cô.

"Nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì em cứ ấn nút tròn màu xanh lục ở đầu giường, chị sẽ đến giúp."

Tư Hoa Niên: "......"

Ở Long Thành, có rất nhiều hiệu thuốc bán Erythromycin Penicillin, vì sao ở đây lại không thể cho cô dùng dù chỉ một viên.

Chờ đến khi Tư Hoa Niên khỏi bệnh, đã là ngày 21, cách đêm Bình An ba ngày.

Trường học đã chính thức nghỉ học, thành tích cuối kì cũng đã có. Tư Hoa Niên dùng di động đăng nhập vào tài khoản của mình, tay có điểm run. 61......62.....64......67...... Tầm mắt nơm nớp lo sợ mà đi xuống, gắt gao nhìn con số phía trên.



Tư Hoa Niên cảm thấy cả thế giới như quay cuồng, còn 0.1 điểm nữa đã đạt tiêu chuẩn rồi.

Cô ngã trên giường bệnh, mờ mịt mà nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh một lúc lâu. Cô cảm thấy, bản thân ngày càng cách xa anh.

...... Không.

Nếu là như thế này, cô trọng sinh là vì cái gì chứ? "Tiểu thiên sứ, em bị sao vậy, không có việc gì chứ?" Tư Hoa Niên ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt: "Em vẫn ổn."

"Nhiệt độ cơ thể của em đã bình thường." Nữ bác sĩ xinh đẹp nhìn nàng, tay quơ quơ qua bảng biểu, cười chúc mừng:" Có thể về nhà rồi nhé!"

" Vâng, em cám ơn chị ạ."Tư Hoa Niên ôm bác sĩ một cái, rồi dịch ra mép giường đi giày vào, đi ra khỏi phòng bệnh.

Mặt trời khi hoàng hôn thật đẹp, trông giống lòng đỏ của một quả trứng lớn.

Nhưng mà một chuyến trở về Long Thành chú định không thể viên mãn.

Tư Hoa Niên nghĩ như vậy, vùi đầu đi phía trước đi. Loảng xoảng một tiếng, đụng phải phía trước người.

Cô chạy nhanh xin lỗi: "Thực xin lỗi, xin lỗi, ngài có sao không?"

"Không có việc gì." Người đối diện rất cao, thuận tay đỡ cô, giọng nói ôn hòa: "Đi đường thì phải nhìn đường, biết chưa? Nếu không sẽ bị thương."

Tư Hoa Niên ngửa đầu nhìn hắn, bỗng nhiên sửng sốt. Cô mở to đôi mắt hạnh ngơ ngác nói: "Lão,lão sư, thầy có

thể cho em thêm 0.1 điểm được không ạ?"

Lão sư: "......" mỗi lần khi thành tích cuối kì công bố, học sinh đến xin thêm điểm như Tư Hoa Niên đều không ít, nhưng cách thức kì lạ giống Tư Hoa Niên thì tương đối hiếm thấy.

Tư Hoa Niên nhắm mắt theo đuôi mà cùng trở về văn phòng: "Philip lão sư, em thật sự rất muốn xin thầy cho em thêm 0.1 điểm nữa."

Philip giáo thụ chỉ chỉ ghế dựa ở phía đối diện: "Trò ngồi trước đi, sau đó

nói cho tôi biết nguyên nhân."

Tư Hoa Niên giọng điệu hơi tủi thân: "Em bị cảm ạ."

Thấy rõ mu bàn tay của cô bé đầy lỗ kim Philip giáo thụ nhẹ nhàng nói câu: "Thật đáng thương."

Tư Hoa Niên có điểm lưỡng lự, chỉ có thể tiếp tục da mặt dày: "Lão sư, nếu em không bệnh, khẳng định sẽ không làm sai rồi thiếu 0.1 điểm, xin thầy hãy tin tưởng em ạ."

Lão sư rốt cuộc không nhịn cười, "Là lí do này hả, còn lí do khác không?"

...... Không có.

Nhưng Tư Hoa Niên hiển nhiên không thể nói như vậy. Cô thật sự quá muốn 0.1 điểm kia.

"Lão sư,nhà em không có tiền. Ba mẹ em đều mất sớm, anh trai em làm công nuôi em, sợ không đủ học phí học lại."

Philip lão sư một tay xoa xoa cái trán, lắc đầu bật cười. Lí do này cũng coi như là lí do mà sinh viên hay dùng nhất mỗi lần xin điểm,bởi vì lí do này rất dễ bị phát hiện,gần mấy năm nay người dùng cũng ít đi, chỉ có cô gái trước mặt mang bộ mặt vừa ngây ngốc vừa nghiêm túc.

Tư Hoa Niên lặng lẽ ngước mắt nhìn mắt hắn phản ứng, trong lòng chính là lo lắng một chút."Lão sư, em....."

"Không có việc gì, đừng sợ," lão sư vẫn mang điệu bộ ôn hòa, cũng không lật tẩy cô:"Em có thể nói lão sư biết, anh trai em mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền không?"



Đối diện với đôi mắt màu xanh lục kia, trong đầu Tư Hoa Niên hiện ra rất nhiều ý nghĩ, nhưng cuối cùng cô vẫb lúng túng mà trả lời.

"3, 3 trăm triệu ạ."

Cô gái cúi đầu, đại khái cũng sợ hãi, bả vai run nhè nhẹ.

Lão sư: "......"

"Em xin lỗi, thực ra là em lừa gạt thầy."

Dù sao cũng không hy vọng sẽ xin được điểm, Tư Hoa Niên duỗi tay dụi dụi mắt, thẳng thắn nói qua chuyện từ đầu đến cuối một cách đơn giản. Từ lúc ba mẹ cô mất, mãi cho đến khi anh trai cô ngồi tù. Thật ra có những chỗ không cần nói; nhưng cô cũng đã nói rồi, ngược lại sau khi nói xong cô cảm thấy rất thoải mái.

Vốn dĩ 0.1 điểm kia cô cũng không nên có, cuối cùng không có nhưng cô vẫn thành thật.

"......Em muốn cho anh trai vui vẻ một chút, còn, còn muốn nghe anh ấy khen thông minh. Còn có một cái rất quan trọng rất quan trọng nguyên nhân, hiện tại không thích hợp để nói ạ."

Philip lão sư gãi cằm trầm mặc thật lâu. Khi Tư Hoa Niên chuẩn bị đứng dậy tạm biệt, hắn nói: "Học kỳ sau em định đăng kí lớp nào?"

Đề tài này nhảy quá xa, Tư Hoa Niên có hơi phản ứng không kịp, thành thành thật thật trả lời: "Em cũng không biết."

"Hóa học vô cơ."

"...... Dạ?"

"Lớp đấy thầy mở, còn 0.5 điểm thầy cho, biết không? "

Tư Hoa Niên chớp mắt, theo bản năng hỏi câu: "Thầy không phải giảng viên vật lý sao? Thầy còn dạy hóa học nữa ạ?"

Lão sư có điểm bất đắc dĩ, vẫy vẫy tay, "Trở về xem anh của trò đi."

Nhìn tiểu thiên sứ trong nháy mắt sáng rực đôi mắt, philip lão sư cảm thấy 0.1 điểm này rất đáng giá.

Đang chuẩn bị nói vài câu cổ vũ, liền thấy cô- nhanh như chớp chạy đi rồi.

"......" Tư Hoa Niên chạy ra văn phòng, tạch tạch tạch lao xuống vài tầng lầu thang. Quay đầu lại nhìn xem, mặc kệ từ góc độ nào, từ văn phòng của Philip lão sư đều không thấy cô; cô mới nhẹ nhàng thở ra. "

"Như vậy...... liền không có cơ hội cho lão sư thay đổi chủ ý."

Trên đường trở về nhà, Tư Hoa Niên cơ hồ nhịn không được nhảy lên. Lòng tràn đầy vui sướng, vừa thấy thời gian, buổi tối 7 giờ. Cô cảm thấy chuyện tốt đều liền thành chuỗi mà đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện