Chín đại lão của chính thành phố, cộng thêm ba gia chủ đại gia tộc ở Thiên Hải, thế mà tất cả đều quỳ lạy mà hành lễ! Nhìn qua bệ vệ, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, giống như như thiếu niên đế vương, Tất cả mọi người Lâm gia chỉ cảm thấy trong lòng của mình, mạnh mẽ có giật một trận.
"Chẳng lẽ hắn...thực sự là vị Vân Châu Diệp tiên sinh kia sao?"
"Điều này sao có thể!"
Lâm An Nhiên gần như là gào thét lên,
Có đánh chết hắn hắn cũng không muốn tin tưởng, Diệp tiên sinh mà trong lòng của hắn ngưỡng mộ vạn phần, thế mà lại là Diệp Trần người mà hắn luôn coi thường nhất!
Khi thân phận hai người này trùng vào một chỗ, Lâm An Nhiêm cảm thấy cả người mình đều sắp muốn hỏng mất, căn bản là không có cách nào để tiếp nhận sự thật này.
Mà Lâm Thế Kiêu cũng vậy cũng không dễ chịu chút nào, những ngày vừa qua hắn bôn tẩu khắp nơi, vì gặp vị Diệp tiên sinh này một lần, có thể nói là đã nhọc lòng, thế nhưng kết quả là, làm sao cũng không nghĩ tới, vị Diệp tiên sinh uy chấn Hoa Hạ này, thế mà lại là cháu ngoại của mình bị chính mình vứt đi như vứt đôi giày rách...
Vừa nghĩ tới chuyện lúc trước, chính mình thế mà đứng ở trước cửa nhà Diệp Trần, đau khổ trông cửa vài đêm, lại ngay cả mặt đều không có gặp được một lần, Lâm Thế Kiêu lập tức cũng cảm giác được khuất nhục khó mà hình dung, vào lúc này cũng không đoái hoài tới thân phận của Diệp Trần, nhịn không được vỗ bàn một cái, hét lớn,
"Tại sao! Tại sao ngươi phải chờ tới bây giờ mới bày ra thân phận của ngươi? Chẳng lẽ chính là vì hôm nay, đặc biệt tới làm nhục nhã Lâm gia! Làm cho ông ngoại của ngươi là ta đây phải nhục nhã sao?"
Nhiều đại lão cũng không biết quan hệ giữa Diệp Trần và Lâm Thế Kiêu, nghe được Lâm Thế Kiêu đột nhiên như thể là lên cơn điên hô to hét lớn, lập tức từng người trợn mắt mà nhìn,
"Lâm lão đầu! Ngươi nổi điên làm gì?"
"Lao tới Diệp tiên sinh, ngươi đảm đương nổi sao?"
"Hôm nay đi ra ngoài quên uống thuốc à hay uống lộn thuốc hả?"
...
Bị nhiều đại lão điên cuồng oán hận một trận, Lâm Thế Kiêu lập tức tức giận tới suýt chút nữa thì phun máu.
Lúc này Diệp Trần mở miệng,
"Các vị lão đại tạm đứng sang một bên nghỉ ngơi, Diệp mỗ còn có chút việc tư phải xử lý!"
Diệp Trần đã lên tiếng, nhiều đại lão tự nhiên không dám nói thêm lời nào, lập tức thi nhau đứng lên đứng ở một bên.
Diệp Trần đứng dậy, trầm mặt, chậm rãi đi tới trước người Lâm Thế Kiêu, Lâm Thế Kiêu lập tức bị dọa đến liên tục lùi lại, trên lưng ứa ra mồ hôi lạnh,
"Ngươi...ngươi muốn làm cái gì? Ta thế nhưng là ông ngoại ngươi!"
Nhiều đại lão ở một bên, lập tức xì xào bàn tán, có mấy người vốn là còn muốn mở miệng châm chọc Lâm Thế Kiêu, nghe thấy vậy cũng thi nhau thành thành thật thật ngậm miệng lại.
Tuy rằng bọn họ không biết, Lâm Thế Kiêu làm sao lại thành ông ngoại của Diệp tiên sinh, nhưng là liên lụy đến việc nhà của Diệp tiên sinh, tự nhiên là ít trõ mồm vào thì tốt hơn.
Diệp Trần nghe được lời này của Lâm Thế Kiêu, không thể không cười lạnh,
"Ông ngoại? Đây thực sự là xưng hô xa lạ a!"
"Lúc trước mẹ ta bị Diệp gia và Tần gia đuổi về Vân Châu, ngươi cái ông ngoại này ở đâu!"
"Ta và mẹ ta sống nương tựa lẫn nhau, lúc suýt chút nữa chết đói đầu đường, ngươi cái ông ngoại này lại ở đâu?"
"Lúc mẹ ta chết vì bệnh ở trong bệnh viện, ngươi cái ông ngoại này lại đang làm cái gì?"
Mỗi một câu Diệp Trần hỏi, thì bước lên một bước, mà Lâm Thế Kiêu thì liên tục bại lui, vẻ mặt càng ngày càng trắng, cuối cùng vẻ mặt xấu hổ cúi đầu,
"Ta ta...ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ..."
"Ha ha! Tốt một câu bị buộc bất đắc dĩ!"
Diệp Trần ngửa mặt lên trần nhà cười một tiếng, chợt vẻ mặt lần nữa phát lạnh,
"Tuy nhiên, nếu như ngươi cảm thấy ta sẽ hận ngươi, hân toàn bộ Lâm gia ngươi mà nói, vậy ngươi rất sai!"
Lâm Thế Kiêu nghe được điều này, đầu tiên là gánh nặng trong lòng được giải khai, nhưng nghe được câu nói phía sau của Diệp Trần, lập tức tâm trạng chìm xuống đáy nồi.
"Bởi vì chưa từng có được, tự nhiên cũng không nói tới mất đi! Từ lúc ngươi bắt đầu từ bỏ mẹ ta và ta, ta và Lâm gia nửa điểm quan hệ cũng không có! Trước kia không có! Bây giờ không có! Tương lai lại càng không có!"
Nghe được điều này, toàn thân của Lâm Thế Kiêu lập tức run lên, giống như lập tức giá yếu đi mấy tuổi.
Diệp Trần cũng lười nhác tiếp tục nói nhảm với hắn,
"Hôm nay ta là nhìn ở thể diện của Tiêu Tiêu, cho nên mới không có đại khai sát giới, thừa dịp ta bây giờ còn chưa có thay đổi chủ ý, ngươi mang theo người của Lâm gia các ngươi, cút nhanh lên đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần muốn quay người trở về chỗ ngồi, lúc này Lâm Thế Kiêu chợt lại gọi lại hắn,
"Tiểu...Diệp tiên sinh! Coi như ngươi không nhận ta người ông ngoại này, ta cũng không có cái gì dễ nói, thế nhưng là trước mắt Trần tư lệnh lập tức sẽ tới, ta khuyên ngươi vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn!"
Diệp Trần không thể không cười lạnh,
"Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao?"
Không đợi Lâm Thế Kiêu mở miệng, Lâm Cương ở một bên nghe không nổi nữa,
"Cho dù ngươi thực sự là Vân Châu Diệp tiên sinh thì lại như thế nào? Đó dù sao chỉ là hư danh, chẳng lẽ các ngươi còn dám công nhiên chống lại với quân đội hay sao?"
Lời nói này của Lâm Cương cũng không giả, đừng nhìn các vị ngồi ở đây đều là đại lão hùng cứ một phương, nhưng cuối cùng cỉ là lùm cỏ giang hồ, nếu vị Trần tư lệnh kia thật không quan tâm, điều động quân đội tới đây, bọn họ cũng chỉ có đứng nhìn!
Nhìn thấy nhiều đại lão thi nhau trầm mặc, ngay cả Diệp Trần cũng im lặng không nói, trên mặt Lâm Thế Kiêu lập tức lại khôi phục mấy phần tự tin, đôi mắt già hơi đảo một cái, nói:
"Diệp tiên sinh, không bằng chúng ta tới làm một cái giao dịch như thế nào?"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức vui vẻ, không thể không quay đầu hướng về phía Lâm Thế Kiêu,
"Ồ? Lâm gia chủ, không biết ngươi muốn làm giao dịch gì với ta?"
Lâm Thế Kiêu một mặt tự tin nói:
"Ta và Trần tư lẹnh cũng coi như là có chút giao tình, có thể giúp ngươi nói tốt một chút, tin tưởng Trần tư lệnh có lẽ sẽ bán ta mặt mũi này, nói không chừng cũng không truy cứu chuyện ngươi giết Cát tiên sinh..."
Diệp Trần âm thầm cười lạnh, tuy nhiên cũng không có vội vàng từ chối,
"Vậy điều kiện của ngươi là gì đây?"
Lâm Thế Kiêu còn tưởng rằng Diệp Trần đã động tâm, lập tức tinh thần phấn chấn, nói ngay:
"Vũ gia bây giờ đã rơi đài, toàn bộ thế lực tỉnh Thiên Nam, khẳng định phải tẩy bài một lần nữa, ta chỉ muốn vì Lâm gia tranh thủ lấy một chút chỗ tốt, chỉ thế thôi!"
Nhiều đại lão nghe được điều này, lập tức thi nhau biến sắc,
Sau khi Vũ gia rơi đài, thế lực Vũ gia trải rộng toàn bộ ngõ ngách trong tỉnh Thiên Nam, tự nhiên cũng sẽ theo đó mà sụp đổ, sau khi tẩy bài một lần nữa, sé là vấn đề là cần thiết để đối mặt với phân phối quyền lực.
Ai đến phân phối? Tự nhiên chính là Diệp Trần một tay đè sập Vũ gia!
Nếu như Diệp Trần thực sự đáp ứng điều kiện này của Lâm Thế Kiêu, như vậy trực tiếp người có lợi ích tổn thất nhất, khẳng định chính là những người như bọn họ.
Dưới cái nhìn của mọi người, dưới tình huống trước mắt này, Diệp Trần rất có thể sẽ đáp ứng điều kiện của Lâm Thế Kiêu, dù sao, ai cũng không dám tùy tiên trêu chọc thế lực quân đội.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một hồi xao động, sau đó một tên thủ hạ của Lâm gia lao vào, hô to một tiếng,
"Trần tư lệnh đến rồi!"
Nhiều đại lão lập tức thi nhau biến sắc, Lâm Thế Kiêu cũng cuống lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần,
"Diệp tiên sinh! Đáp ứng hay là không đám ứng, cho một câu trả lời thống khoái đi"
Không nghĩ tới, khóe miệng Diệp Trần lại nhếch lên, lạnh lùng nói:
"Lâm Thế Kiêu a Lâm Thế Kiêu, ở trong mắt ngươi, quả nhiên chỉ có lợi ích! Thế nhưng, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách bàn điều kiện với ta sao?"
Lâm Thế Kiêu lập tức nhướng mày,
"Lời này của ngươi là có ý gì?"
Không đợi Diệp Trần trả lời, một người đang ông trung niên mặc quân trang sĩ quan, trên vai có hai vạch bốn sao, đã sải bước từ bên ngoài đi vào.
P/S: Ta thích nào...không ta thích thì phí a....ủng hộ được liền tốt =)). Không cần phải thể hiện quá nhiều, chỉ cần nhìn liền biết =))
"Chẳng lẽ hắn...thực sự là vị Vân Châu Diệp tiên sinh kia sao?"
"Điều này sao có thể!"
Lâm An Nhiên gần như là gào thét lên,
Có đánh chết hắn hắn cũng không muốn tin tưởng, Diệp tiên sinh mà trong lòng của hắn ngưỡng mộ vạn phần, thế mà lại là Diệp Trần người mà hắn luôn coi thường nhất!
Khi thân phận hai người này trùng vào một chỗ, Lâm An Nhiêm cảm thấy cả người mình đều sắp muốn hỏng mất, căn bản là không có cách nào để tiếp nhận sự thật này.
Mà Lâm Thế Kiêu cũng vậy cũng không dễ chịu chút nào, những ngày vừa qua hắn bôn tẩu khắp nơi, vì gặp vị Diệp tiên sinh này một lần, có thể nói là đã nhọc lòng, thế nhưng kết quả là, làm sao cũng không nghĩ tới, vị Diệp tiên sinh uy chấn Hoa Hạ này, thế mà lại là cháu ngoại của mình bị chính mình vứt đi như vứt đôi giày rách...
Vừa nghĩ tới chuyện lúc trước, chính mình thế mà đứng ở trước cửa nhà Diệp Trần, đau khổ trông cửa vài đêm, lại ngay cả mặt đều không có gặp được một lần, Lâm Thế Kiêu lập tức cũng cảm giác được khuất nhục khó mà hình dung, vào lúc này cũng không đoái hoài tới thân phận của Diệp Trần, nhịn không được vỗ bàn một cái, hét lớn,
"Tại sao! Tại sao ngươi phải chờ tới bây giờ mới bày ra thân phận của ngươi? Chẳng lẽ chính là vì hôm nay, đặc biệt tới làm nhục nhã Lâm gia! Làm cho ông ngoại của ngươi là ta đây phải nhục nhã sao?"
Nhiều đại lão cũng không biết quan hệ giữa Diệp Trần và Lâm Thế Kiêu, nghe được Lâm Thế Kiêu đột nhiên như thể là lên cơn điên hô to hét lớn, lập tức từng người trợn mắt mà nhìn,
"Lâm lão đầu! Ngươi nổi điên làm gì?"
"Lao tới Diệp tiên sinh, ngươi đảm đương nổi sao?"
"Hôm nay đi ra ngoài quên uống thuốc à hay uống lộn thuốc hả?"
...
Bị nhiều đại lão điên cuồng oán hận một trận, Lâm Thế Kiêu lập tức tức giận tới suýt chút nữa thì phun máu.
Lúc này Diệp Trần mở miệng,
"Các vị lão đại tạm đứng sang một bên nghỉ ngơi, Diệp mỗ còn có chút việc tư phải xử lý!"
Diệp Trần đã lên tiếng, nhiều đại lão tự nhiên không dám nói thêm lời nào, lập tức thi nhau đứng lên đứng ở một bên.
Diệp Trần đứng dậy, trầm mặt, chậm rãi đi tới trước người Lâm Thế Kiêu, Lâm Thế Kiêu lập tức bị dọa đến liên tục lùi lại, trên lưng ứa ra mồ hôi lạnh,
"Ngươi...ngươi muốn làm cái gì? Ta thế nhưng là ông ngoại ngươi!"
Nhiều đại lão ở một bên, lập tức xì xào bàn tán, có mấy người vốn là còn muốn mở miệng châm chọc Lâm Thế Kiêu, nghe thấy vậy cũng thi nhau thành thành thật thật ngậm miệng lại.
Tuy rằng bọn họ không biết, Lâm Thế Kiêu làm sao lại thành ông ngoại của Diệp tiên sinh, nhưng là liên lụy đến việc nhà của Diệp tiên sinh, tự nhiên là ít trõ mồm vào thì tốt hơn.
Diệp Trần nghe được lời này của Lâm Thế Kiêu, không thể không cười lạnh,
"Ông ngoại? Đây thực sự là xưng hô xa lạ a!"
"Lúc trước mẹ ta bị Diệp gia và Tần gia đuổi về Vân Châu, ngươi cái ông ngoại này ở đâu!"
"Ta và mẹ ta sống nương tựa lẫn nhau, lúc suýt chút nữa chết đói đầu đường, ngươi cái ông ngoại này lại ở đâu?"
"Lúc mẹ ta chết vì bệnh ở trong bệnh viện, ngươi cái ông ngoại này lại đang làm cái gì?"
Mỗi một câu Diệp Trần hỏi, thì bước lên một bước, mà Lâm Thế Kiêu thì liên tục bại lui, vẻ mặt càng ngày càng trắng, cuối cùng vẻ mặt xấu hổ cúi đầu,
"Ta ta...ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ..."
"Ha ha! Tốt một câu bị buộc bất đắc dĩ!"
Diệp Trần ngửa mặt lên trần nhà cười một tiếng, chợt vẻ mặt lần nữa phát lạnh,
"Tuy nhiên, nếu như ngươi cảm thấy ta sẽ hận ngươi, hân toàn bộ Lâm gia ngươi mà nói, vậy ngươi rất sai!"
Lâm Thế Kiêu nghe được điều này, đầu tiên là gánh nặng trong lòng được giải khai, nhưng nghe được câu nói phía sau của Diệp Trần, lập tức tâm trạng chìm xuống đáy nồi.
"Bởi vì chưa từng có được, tự nhiên cũng không nói tới mất đi! Từ lúc ngươi bắt đầu từ bỏ mẹ ta và ta, ta và Lâm gia nửa điểm quan hệ cũng không có! Trước kia không có! Bây giờ không có! Tương lai lại càng không có!"
Nghe được điều này, toàn thân của Lâm Thế Kiêu lập tức run lên, giống như lập tức giá yếu đi mấy tuổi.
Diệp Trần cũng lười nhác tiếp tục nói nhảm với hắn,
"Hôm nay ta là nhìn ở thể diện của Tiêu Tiêu, cho nên mới không có đại khai sát giới, thừa dịp ta bây giờ còn chưa có thay đổi chủ ý, ngươi mang theo người của Lâm gia các ngươi, cút nhanh lên đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần muốn quay người trở về chỗ ngồi, lúc này Lâm Thế Kiêu chợt lại gọi lại hắn,
"Tiểu...Diệp tiên sinh! Coi như ngươi không nhận ta người ông ngoại này, ta cũng không có cái gì dễ nói, thế nhưng là trước mắt Trần tư lệnh lập tức sẽ tới, ta khuyên ngươi vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn!"
Diệp Trần không thể không cười lạnh,
"Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao?"
Không đợi Lâm Thế Kiêu mở miệng, Lâm Cương ở một bên nghe không nổi nữa,
"Cho dù ngươi thực sự là Vân Châu Diệp tiên sinh thì lại như thế nào? Đó dù sao chỉ là hư danh, chẳng lẽ các ngươi còn dám công nhiên chống lại với quân đội hay sao?"
Lời nói này của Lâm Cương cũng không giả, đừng nhìn các vị ngồi ở đây đều là đại lão hùng cứ một phương, nhưng cuối cùng cỉ là lùm cỏ giang hồ, nếu vị Trần tư lệnh kia thật không quan tâm, điều động quân đội tới đây, bọn họ cũng chỉ có đứng nhìn!
Nhìn thấy nhiều đại lão thi nhau trầm mặc, ngay cả Diệp Trần cũng im lặng không nói, trên mặt Lâm Thế Kiêu lập tức lại khôi phục mấy phần tự tin, đôi mắt già hơi đảo một cái, nói:
"Diệp tiên sinh, không bằng chúng ta tới làm một cái giao dịch như thế nào?"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức vui vẻ, không thể không quay đầu hướng về phía Lâm Thế Kiêu,
"Ồ? Lâm gia chủ, không biết ngươi muốn làm giao dịch gì với ta?"
Lâm Thế Kiêu một mặt tự tin nói:
"Ta và Trần tư lẹnh cũng coi như là có chút giao tình, có thể giúp ngươi nói tốt một chút, tin tưởng Trần tư lệnh có lẽ sẽ bán ta mặt mũi này, nói không chừng cũng không truy cứu chuyện ngươi giết Cát tiên sinh..."
Diệp Trần âm thầm cười lạnh, tuy nhiên cũng không có vội vàng từ chối,
"Vậy điều kiện của ngươi là gì đây?"
Lâm Thế Kiêu còn tưởng rằng Diệp Trần đã động tâm, lập tức tinh thần phấn chấn, nói ngay:
"Vũ gia bây giờ đã rơi đài, toàn bộ thế lực tỉnh Thiên Nam, khẳng định phải tẩy bài một lần nữa, ta chỉ muốn vì Lâm gia tranh thủ lấy một chút chỗ tốt, chỉ thế thôi!"
Nhiều đại lão nghe được điều này, lập tức thi nhau biến sắc,
Sau khi Vũ gia rơi đài, thế lực Vũ gia trải rộng toàn bộ ngõ ngách trong tỉnh Thiên Nam, tự nhiên cũng sẽ theo đó mà sụp đổ, sau khi tẩy bài một lần nữa, sé là vấn đề là cần thiết để đối mặt với phân phối quyền lực.
Ai đến phân phối? Tự nhiên chính là Diệp Trần một tay đè sập Vũ gia!
Nếu như Diệp Trần thực sự đáp ứng điều kiện này của Lâm Thế Kiêu, như vậy trực tiếp người có lợi ích tổn thất nhất, khẳng định chính là những người như bọn họ.
Dưới cái nhìn của mọi người, dưới tình huống trước mắt này, Diệp Trần rất có thể sẽ đáp ứng điều kiện của Lâm Thế Kiêu, dù sao, ai cũng không dám tùy tiên trêu chọc thế lực quân đội.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một hồi xao động, sau đó một tên thủ hạ của Lâm gia lao vào, hô to một tiếng,
"Trần tư lệnh đến rồi!"
Nhiều đại lão lập tức thi nhau biến sắc, Lâm Thế Kiêu cũng cuống lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần,
"Diệp tiên sinh! Đáp ứng hay là không đám ứng, cho một câu trả lời thống khoái đi"
Không nghĩ tới, khóe miệng Diệp Trần lại nhếch lên, lạnh lùng nói:
"Lâm Thế Kiêu a Lâm Thế Kiêu, ở trong mắt ngươi, quả nhiên chỉ có lợi ích! Thế nhưng, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách bàn điều kiện với ta sao?"
Lâm Thế Kiêu lập tức nhướng mày,
"Lời này của ngươi là có ý gì?"
Không đợi Diệp Trần trả lời, một người đang ông trung niên mặc quân trang sĩ quan, trên vai có hai vạch bốn sao, đã sải bước từ bên ngoài đi vào.
P/S: Ta thích nào...không ta thích thì phí a....ủng hộ được liền tốt =)). Không cần phải thể hiện quá nhiều, chỉ cần nhìn liền biết =))
Danh sách chương