Cuối cùng, mọi người Lâm gia lấy một loại tư thế vô cùng chật vật, rời khỏi khách sạn Long Đỉnh.

Sau khi trở về Lâm gia, Lâm Thế Kiêu lập tức triệu tập tất cả mọi người Lâm gia, tổ chức đại hội gia tộc.

Ánh mắt của Lâm Thế Kiêu, sau khi đảo qua trên thân từng người, cuối cùng rơi vào trên người Lâm Tiêu Tiêu, trong đôi mắt hiện ra vẻ dịu dàng, chậm rãi mở miệng nói:

"Ta bây giờ có một quyết định quan trọng nhất muốn tuyên bố, từ hôm nay trở đi, gia chủ đời tiếp theo của Lâm gia chúng ta do Tiêu Tiêu kế nhiệm!"

"Cái gì!"

Lâm Thế Kiêu vừa nói ra lời này, toàn bộ Lâm gia lập tức sôi trào.

"Cha, Tiêu Tiêu còn là một đứa bé a! Sao có thể để cô ta tới làm gia chủ Lâm gia chúng ta?"

"Đúng vậy! Ông nội, hơn nữa cô ta còn là con gái, chức vị gia chủ Lâm gia, làm sao có thể ngồi!"

"Cha, cha có sai lầm chỗ nào hay không?"

...

Mọi người Lâm gia thi nhau tranh luận, mặc dù có một ít người, mơ hồ đã đoán được dụng ý của lão gia, nhưng việc này quan trọng tới chính là lợi ích của bọn hắn, khẳng định vẫn muốn giành giật một chút.

Không nghĩ tới, Lâm Thế Kiêu trực tiếp vỗ bàn một cái, giận dữ hét:

"Tất cả im miệng cho ta!"

"Đã tới lúc này rồi, các ngươi thế mà còn muốn lấy một chút lợi ích của các ngươi! Ta làm sao lại sinh ra một đám ngu ngốc như các ngươi cơ chứ!"

"Bây giờ chỉ có Tiêu Tiêu kế nhiệm chức gia chủ Lâm gia chúng ta, mới có thể bảo toàn Lâm gia chúng ta, chẳng lẽ ngay cả đạo lý này, các ngươi cũng không nghĩ ra được sao?"

Mọi người thấy lão gia nổi trận lôi đình, lập tức im phăng phắc, không còn dám nói thêm lời nào.

Nhưng Lâm Tiêu Tiêu, vẻ mặt sợ hãi nói:

"Ông nội, vị trí gia chủ Lâm gia này, cháu...cháu không làm được..."

Lâm Thế Kiêu lại vung tay lên,

"Chuyện này cháu yên tâm! Bộ xương già này của ông nội còn có thể chống đỡ được một hai chục năm nữa, do ông nội hộ giá hộ tống cháu, dạy cháu quản lý sự vụ của gia tộc như thế nào, không ai dám mặc kệ cháu!"

Lâm Tiêu Tiêu cuống lên,

"Ông nội, cháu không phải lo lắng chuyện này, cháu thực sự không muốn làm gia chủ Lâm gia..."

Lâm Thế Kiêu nặng nề thở dài một hơi, nói:

"Tiêu Tiêu, ông nội cũng biết, làm như vậy quá cực khổ cho cháu, nhưng cháu nhẫn tâm, trơ mắt nhìn Lâm gia sụp đổ sao? Chỉ có cháu làm gia chủ Lâm gia, Diệp Trần mới có thể chân chính buông tha Lâm gia chúng ta, bằng không hắn chỉ cần động động ngón tay, cũng đủ để cho Lâm gia chúng ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!"

"Thế nhưng mà..."

Lâm Tiêu Tiêu còn muốn nói thêm, Lâm Thế Kiêu lại buồn bã nói:

"Cháu gái ngoan của ông! Chẳng lẽ cháu còn muốn ông nội phải quỳ xuống để cầu cháu hay sao?"

Rơi vào đường cùng, Lâm Tiêu Tiêu đánh phải gật đầu đáp ứng.

...

Sau khi hội nghị gia chủ Lâm gia kết thúc, tất cả mọi người đều tán đi.

Trong phòng Lâm Hạo Nhiên,

Lâm Cương, Lâm Hải và Lâm An Nhiên đều ở, Lâm Hạo Nhiên lúc này đã tỉnh lại từ trong hôn mê, nhưng đan điền bị phế, đời này khẳng định không có cách nào tu võ được nữa.

"Cha! Con mặc kệ hắn là chó má Diệp tiên sinh, hay là chó má thiếu tướng gì đó, hắn phế đi tu vi của con, có nghĩa là hủy đi cuộc đời của con! Con muốn báo thù! Con muốn hắn phải chết!"

Lâm Hạo Nhiên nằm ở trên giường, vừa nghĩ tới chính mình có tất cả, sau đó tất cả đều biến ảnh ảo ảnh trong mơ, vào lúc này quả thực đau đến không muốn sống nữa.

Vốn, hắn còn có hi vọng bước vào cảnh giới tông sư Hóa Kình, mà còn là nhân tuyển duy nhất cho vị trí gia chủ của Lâm gia, tiền đồ một mảnh tốt đẹp, thế mà bây giờ tất cả đều mất hết, trong lòng cừu hận có thể tưởng tượng được.

Lâm Hải nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Hạo Nhiên, nhịn không được khuyên nhủ:

"Hạo Nhiên, không phải chú đả kích cháu, báo thù ư, cái suy nghĩ này, chú khuyên cháu vẫn là sớm quên đi!"

Lâm An Nhiên ở một bên cũng nói theo:

"Đúng vậy! Anh Hạo Nhiên, tiểu tử kia bây giờ võ công chẳng những sâu không lường được, hơn nữa thu phục được đại lão của mười thành phố, bây giờ càng có quân đội chống đỡ, chúng ta còn có cái gì để đấu với hắn?"

Lâm An Nhiên có hận ý đối với Diệp Trần, so với Lâm Hạo Nhiên cũng không ít hơn bao nhiêu, nhưng hắn vừa nghĩ tới đủ loại bối cảnh của Diệp Trần, lập tức ý nghĩ trả thù cũng không sinh ra một chút nào.

Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, hắn so sánh với Diệp Trần bây giờ, giống với con kiến hôi so với con voi, người ta không tìm tới hắn gây rắc rối, hắn đã thắp nhang cầu nguyện rồi, nơi nào cáo dám chủ động tiến tới tìm chết chứ? Lâm Hạo Nhiên lập tức á khẩu không phản bác được.

Lâm Cương ở một bên bỗng nhiên mở miệng,

"Hừ! Chúng ta bây giờ hoàn toàn chính xác không có cách nào bắt được tiểu tử kia, thế nhưng theo ta thấy, tiểu tử kia cũng chưa chắc không có người nào không thể trị"

Nghe được điều này, Lâm Hạo Nhiên lập tức lấy lại tinh thần,

"Cha, lời này của cha là có ý gì?"

Lâm Cương hít sâu một hơi, mới hướng về phía Lâm Hải ở một bên, mở miệng nhỏ giọng nói:

"Lâm Hải, chú quên năm đó, tiểu tử này và mẹ hắn, là bị đuổi về Vân Châu như thế nào đúng không?"

Lâm Hải nhướng mày, lập tức đã hiểu được ý tứ của Lâm Cương,

"Ý anh là...Tần gia ở Kinh đô?"

Lâm Cương nhẹ gật đầu,

"Không sai! Tần gia ở Kinh đô kia, thế nhưng là đại thế gia quyền thế truyền thừa hơn ngàn năm!"

"Nghĩ ngay cả Diệp Thiên Ca kia, danh xưng là chiến thần của Hoa Hạ, uy phong cỡ nào, năm đó không phải cũng bị Tần gia ở Kinh đô bức bác, đuổi mẹ con Diệp Trần đi sao, cuối cùng cưới nữ nhân của Tần gia kia sao!!"

Nghe được điều này, Lâm An Nhiên ở một bên hiếu kỳ nói:

"Bác cả, không phải nói là, vị cô kia của ta làm người thứ ba, câu dẫn Diệp Thiên Ca đã kết hôn rồi, cho nên mới bị Tần gia đuổi trở về sao?"

Lâm Cương lắc đầu, nói:

"Năm đó gút mắc tình cảm của mấy người bọn họ, ngoại trừ người trong cuộc ra, chỉ sợ cũng không có mấy người biết được...ta chỉ biết là, vị công chúa của Tần gia kia, xác thực trước đó có hôn ước với Diệp Thiên Ca, hơn nữa còn dở trò sau đó sinh ra một đứa bé trai cho Diệp Thiên Ca, nhưng Diệp Thiên Ca dường như không muốn kết hôn với vị công chúa kia của Tần gia, cho nên mới có chuyện xảy ra về sau..."

Lâm Hải ở một bên tiếp lời nói:

"Đúng vậy! Dựa vào sự hiểu biết của ta đối với em gái, cho dù đối phương là Diệp Thiên Ca, em ý tuyệt đối cũng sẽ không đi làm người thứ ba xen vào gia đình người khác! Chỉ là không biết, vị công chúa của Tần gia kia vì sao có bầu trước tiên, hơn nữa hai người bọn họ vốn còn có hôn ước mang theo, Diệp Thiên Ca căn bản không có cách nào từ chối trách nhiệm, cuối cùng dưới áp lực của Tần gia, dù là mạnh như Diệp Thiên Ca, cũng chỉ có thể lựa chọn chịu khuất phục..."

Lâm An Nhiên còn muốn tiếp tục hỏi thêm, Lâm Cương ở một bên chen lời nói:

"Đều là chút chuyện cũ năm xưa, không đề cập tới cũng được! Bây giờ tiểu tử này quật khởi mạnh mẽ, Tần gia ở Kinh đô chắc là chẳng mấy chốc sẽ biết được, bọn họ không có khả năng cứ bỏ mặc một cái tai họa ngầm lớn như vậy, tiếp tục trưởng thành tiếp!"

Lâm Hạo Nhiên nghe được điều này, lập tức hết sức vui mừng,

"Cha, ý của cha là, muốn mượn đao giết người sao?"

Lâm Cương cười khổ nói:

"Chúng ta nào có năng lực đi mượn Tần gia cây đao này, nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa tin tức truyền nhanh tới Tần gia một chút thôi!"

Lâm Hải ở một bên nghe được điều này, nói ngay:

"Đại ca không được mạo hiểm! Việc này Tần gia sớm muộn gì cũng sẽ biết được, chúng ta cần gì phải tự tìm phiền phức? Chỉ cần im lặng theo dõi kỳ biến là được rồi!"

Lâm Cương nhẹ gật đầu,

"Chú nói có lý!"

Lâm An Nhiên cũng nói theo:

"Không sai! Thần tiên bọn họ đánh nhau, chúng ta vẫn nên ít nhúng tay vào thì tốt hơn!"

Tuy nhiên, ba người đều không có để ý tới, trong đôi mắt của Lâm Hạo Nhiên, lại hiện ra vẻ tàn khốc...

P/S: Ta thích nào.... từ chương này trở đi sắp tới một số chương giải quyết ân oán, mọi người đón đọc nhé, ủng hộ chút để ta đẩy nhanh tiến độ nào, nguyên sáng nay hình như 7 hay 8 chương rồi á.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện