Edit: Hạ Vy

______

Chương 109: Ngày đại hôn cười một cái đi.

Đang vào đông, mấy ngày này Kinh thành đã xuất hiện tuyết nhỏ, hiếm khi trời quang khí trong, gió mát ấm áp dễ chịu như hôm nay, Mộ Bác Nhân nhìn đường mòn đá phủ rêu xanh ở đình viện, nhớ đến nhiều năm về trước, ông và Mộ Chi Minh đến thăm phủ Tướng quân, thầm than cảnh còn người mất, trong lòng rất nhiều cảm khái.

"Cố tiểu tướng quân, trên đường tới Kinh thành ta đã nghe nói về những chuyện xảy ra với khuyển tử* trong thời gian này." Mộ Bác Nhân mở miệng, chấp tay hành lễ, "Đa tạ Tướng quân lại cứu khuyển tử một mạng, ân tình này suốt đời khó quên."

(*Khuyển tử: cách nói khiêm tốn, chỉ đứa con kèm cỏi.)

"Yến Quốc Công đa lễ." Cố Hách Viêm dìu ông nói.

"Cố tiểu tướng quân công danh hiển hách, thế nhân đều biết ngươi trung nghĩa, chỉ tiếc là Tướng quân và phu nhân Tướng quân giá hạc về tây* quá sớm, nếu không nhất định sẽ rất tự hào vì ngươi." Mộ Bác Nhân bóp cổ tay thở dài, nói, "Mạo muội hỏi một câu, hiện tại đại sự của Cố tiểu tướng quân đều tự mình làm chủ sao?"


(*Giá hạc về tây [驾鹤西归]: có nghĩa là cưỡi hạc lên trời, chỉ cái chết. Theo Baidu)

Cố Hách Viêm gật đầu: "Tổ tông đều qua đời."

Cả nhà Cố gia trung liệt, lấy máu thịt của bản thân bảo vệ đất nước, để rồi đến thế hệ của Cố Hách Viêm, ngoài trừ những người họ hàng xa không ở Kinh Thành thì cũng chỉ còn lại một mình Cố Hách Viêm, cô đơn kiết lập*.

(*Cô đơn kiết lập [茕茕孑立]: một người cô đơn, không ai, không nơi nương tựa. Theo Baidu)

Tuy Mộ Bác Nhân là quan văn, nhưng nghe thấy những lời này vẫn còn rất kính nể, có điều, đây cũng không phải chuyện mà ông lo lắng: "Lão phu có một chuyện không hiểu, rất xin Cố tiểu tướng quân chỉ giáo."

Cố Hách Viêm: "Yến Quốc Công khách khí, mời nói."

Mộ Bác Nhân: "Với danh vọng của ngươi, lo gì không tìm được một hồng tụ giai nhân, thành hôn với ngươi, có lẽ sẽ giúp Cố gia sẽ cử án tề mi*, con cháu đầy đàn?"


(*Đã giải thích ở chương 99)

Cố Hách Viêm im lặng một lúc lâu, sau đó trịnh trọng đến lạ nói: "Nghe nói thân thể phu nhân Yến Quốc Công có bệnh nhẹ, cho nên chỉ sinh một đứa con, Yến Quốc Công lại không muốn người vì mang thai mà bị liên lụy, ngài không muốn như vậy, ta cũng không muốn con cháu đầy đàn cũng là cùng một điều không muốn như nhau."

Biểu cảm của Mộ Bác Nhân hơi kinh ngạc.

Cố Hách Viêm ôm quyền: "Lấy chuyện nhà của Yế Quốc Công ra nói là ta vô lễ, xin ngài quở trách."

"Không." Mộ Bác Nhân xua tay cười, "Nói như vậy khiến ta an tâm không ít, chúng ta về đi."

Hai người trở lại chính sảnh, Mộ Bác Nhân mặt nghiêm lại hai tay chấp ở sau lưng, lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc mà nói với Mộ Chi Minh: "Dưỡng thân thể cho tốt sau đó lập tức về Mộ phủ cho ta!"


Mộ Chi Minh hoảng loạn gọi: "Phụ thân..."

Mộ Bác Nhân: "Gọi cái gì mà gọi! Thành thân là chuyện lớn, mọi chuyện đều phải lao tâm, ngươi không trở về phủ thì làm sao xử lý?"

Mộ Chi Minh chuyển từ buồn bã sang vui vẻ, mừng rỡ như điên chấp tay hành lễ: "Đa tạ phụ thân!"

Mộ Bác Nhân phất tay áo: "Hừ!"

***

Sáu ngày sau, trời giáng thánh chỉ, song hỷ lâm môn.

Mộ Chi Minh có công trước chiến tranh đi sứ Câu Cát nghị hòa, phong làm Huyện hầu, cai quản ngàn hộ. Hoàng Thượng còn để lại một khẩn dụ chờ đến khi thân thể Mộ Chi Minh khỏi hẳn, ra sức vì triều đình thăng quan lên làm Lễ Bộ thượng thư.

Phượng hoàng con với lão phượng hoàng, thể tử Yến Quốc Công không hề dính lấy nửa phần vinh quang của Yến Quốc Công, trở thành Mộ tiểu Hầu gia toàn thế nhân kính trọng.
Nhưng ngày đó Mộ Chi Minh tiếp chỉ, lại không có chút vui vẻ nào, ngược lại cỏ vẻ bụng đầy tâm sự.

Cố Hách Viêm hỏi y: "Lo lắng chuyện gì?"

Mộ Chi Minh mỉm cười: "Cây to đón gió."

Lúc trước y chỉ vì muốn bảo vệ Mộ gia mà dốc hết đầu óc ra sức ôm quyền bò lên trên, hiện giờ đã đến chỗ cao thật cao lại cảm thấy ý lạnh khó chịu nổi.

Cố Hách Viêm trấn an nói: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cây ngay không sợ chết đứng."

Mộ Chi Minh hơi giật mình, sau đó gật đầu: "Ngươi nói rất đúng."

Y mỉm cười tiến lên một bước, gần sát vào thân thể của Cố Hách Viêm, cong môi nói: "Cố lang được lòng Hầu gia sâu sắc, không biết vị trí Hầu gia phu nhân này có thể đổi lấy một cái thơm môi không."

Cố Hách Viêm: "..."

Mộ tiểu Hầu gia nhoẻn miệng cười, ôm lấy bả vai của Hầu gia phu nhân hôn lên cánh môi mỏng, vui mừng hôn đến không dứt.
***

Sau khi Mộ Chi Minh phong hầu, thanh danh đồn xa, nhất thời khách khứa đến Mộ phủ đầy nhà, người chúc mừng nối liền không dứt.

Trước kia khi y và Cố Hách Viêm đính hôn đã làm mọi thứ xôn xao, hiện tại thật sự muốn thành thân, đã gây ra miệng tiếng sôi trào từ ngõ lớn đến hẻm nhỏ của Kinh Thành.

Tin tức nhanh chóng truyền đến biên cương, Tướng quân Vệ Lăng Vân và vài tên đại tướng của Dung Diễm Quân vội vã thúc roi ngựa chạy về Kinh Thành chúc mừng.

Một tháng sau, Mộ Chi Minh cảm thấy thân thể đã khôi phục như thường bèn trở về Mộ phủ.

Cố Hách Viêm thêm sính lễ, nhạn sống da hưu, trân bảo như ý, mọi thứ nên có đều không ít.

Bận bận rộn rộn hồi lâu, chớp mắt đã đến ngày hai người thành thân.

Mười một tháng giêng, ngày hoàng đạo.

Tà dương chói lóa, tổ miếu Từ Đường Cố gia, hương khói nhẹ bay mù mịt, bài vị chữ vàng màu đỏ uy nghiêm không nói gì.
Giờ lành đã đến, cửa đỏ chậm rãi mở ra, trang nghiêm trầm trọng, tướng sĩ của Dung Diễm Quân người mặc khôi giáp huyền sắc, nối đuôi nhau đi vào đứng hai bên sườn.

Cố Hách Viêm và Mộ Chi Minh cùng nhau bước vào, bọn họ đều mặc bạch y thanh tịnh, không mang bất kỳ trang sức nào.

Hai người đứng trước linh bài của Cố Mâu và phu nhân quỳ xuống dập đầu trịnh trọng bái ba lần.

Các tướng sĩ Dung Diễm Quân đi theo cũng đồng loạt quỳ xuống, khôi giáp thiết y va chạm vào nhau vang lên âm thanh kinh động đất trời.

Lấy ngày đại hỷ này, xin kính thiết y bọc trung cốt.

***

Mà lúc này, ở Mộ phủ giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy một màu đỏ của lụa đỏ lòng đèn và chữ hỷ đỏ thẫm, nô bộc nô tỳ chạy chậm xuyên qua hành lang ở đình viện, hết sức bận rộn và náo nhiệt chuẩn bị cho hỷ yến.
Mộ Bác Nhân và Cung thị đang đón khách, mặt mày hớn hở, ý cười dạt dào.

Có khách nghi hoặc: "Sao không thấy Hầu gia và Tướng quân?"

Mộ Bác Nhân nói: "Hai người bọn họ một lát sẽ về."

Sau khi người khách chúc mừng đi vào trong phủ bèn nói đùa với người khác: "Có phải Hầu gia và Tướng quân đi dạo phố rồi không? Nghĩ đến việc hai người dạo phố chỉ có hai con ngựa lớn không thấy kiệu hoa tám người khiêng, thật là chuyện lạ."

Một người khách khác nói: "Hỷ sự hôm nay, là gả cũng là cưới, không thể lấy tập tục cũ xưa trói buộc."

Người khách lúc trước cười nói: "Nói rất đúng, hỷ sự chỉ cần có phong cảnh náo nhiệt là được!"

Sau khi Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm tế bái ở Từ Đường tổ miếu xong bèn nắm tay nhau trở lại Mộ phủ, vừa về đến nơi đã bị thúc giục nhanh chóng chạy đi rửa mặt chảy đầu thay hỷ phục.
Hai vị tân lang tiên y nộ mã*, đi ngang qua đại sảnh đã bái thiên địa và cao đường.

(*Tiên y nộ mã: người nhà giàu mặc quần áo trang trọng, hào hoa xa xỉ.)

Cả đại sảnh được bao phủ bởi những bức tranh thêu hoa lộng lẫy sáng đến kỳ lại, cả triều văn võ đều đến chúc mừng.

Sênh ca ồn ào, nhân sinh khoái ý.

Hỉ yến đến đêm khuya mới kết thúc, hai vị tân nhân cuối cùng cũng có thể ở chung một chỗ.

Loan phượng hòa minh*, ngày tốt cảnh đẹp, sau khi Mộ Chi Minh thắp nến đôi long phượng hoa chúc xong bèn ngồi xuống bên giường cùng Cố Hách Viêm kề vai nhau uống rượu hợp cẩn.

(*Đã giải thích chương 74.)

Sau khi mọi chuyện hoàn thành, Mộ Chi Minh nhìn Cố Hách Viêm.

Cố Hách Viêm rũ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mộ Chi Minh vì muốn chọc ghẹo hắn bèn nói đùa vài câu: "Ngươi yên tâm, rượu này thanh đậm là chuẩn bị riêng cho ta, ta sẽ không uống say phát điên, làm ầm ĩ một đêm đâu."
Cố Hách Viêm nhìn y là bộ dáng tâm sự nặng nề.

Mộ Chi Minh buông chén rượu, khó hiểu hỏi: "Ta biết ngươi trước nay đều trầm mặc ít lời, vui buồn không hiện ra mặt, nhưng hôm nay là ngày đại hôn của ta và ngươi, ngươi thật sự không cười một chút sao?"

Cố Hách Viêm lấy từ trong lồng ngực ra một vật thận trọng đặt trong lòng bàn tay của Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh cúi đầu nhìn xuống bèn thấy.

Đó là khối ngọc bội màu đỏ phượng hoàng niết bàn

Vòng đi vòng lại hai đời, ngọc bội này cuối cùng vẫn nằm trong tay y.

Mộ Chi Minh nhớ tới chuyện cũ, trong lòng tràn đầy áy náy: "Ta sẽ xem nó như trân bảo đeo ở bên người, Hách Viêm, ngươi... oán ta không?"

Oán ta không phát hiện tình cảm sâu đậm của ngươi, hại ngươi đau khổ hai đời.

Ánh mắt của Cố Hách Viêm lóe lên, nhẹ giọng nói: "Không oán."
Mặt ngươi có thể giãn ra thoải mái, ta đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi, sẽ không cầu thêm chuyện gì.

Mộ Chi Minh cong mắt cất giữ ngọc bội, sau đó nở một nụ cười xấu xa cúi người sát vào Cố Hách Viêm, ánh nến rung động, bóng người lay động, y nói: "Nhân sinh có bốn niềm vui, một trong những điều vui vẻ đó chính là động phòng hoa chúc..."

Vừa nói Mộ Chi Minh vừa lấy tay xoa mu bàn tay của Cố Hách Viêm, sau đó theo ống tay áo rộng to kia mà trêu chọc một chút, đầu ngón tay y nhẹ nhàng phớt qua, cố ý cực nhẹ khiến người ta cảm thấy khó nhịn, tê dại sống lưng.

Cố Hách Viêm: "..."

"Cố tướng quân ngươi nói xem cái gì gói là đêm động phòng hoa chúc?" Môi lưỡi của Mộ Chi Minh gần Cố Hách Viêm trong gang tất, vừa gần lại vừa xa, nhất thời khiến không khi giữa hai người có chút ái muội không rõ, đúng là kiều diễm như mây bay, ánh trăng xấu hổ.
Đã đến lúc này, Cố Hách Viêm vẫn bất động vững vàng như núi, hắn hỏi: "Không hối hận sao?"

Mộ Chi Minh khó hiểu, hỏi lại: "Hối hận cái gì?"

Cố Hách Viêm: "Suy cho cùng tham hoan là nhất thời nhưng chuyện này sẽ quyết định cả một đời."

Mộ Chi Minh: "..."

Mộ Chi Minh sợ tới mức ngồi thẳng dậy, tay cũng không dám mò loạn nữa.

Y biết Cố Hách Viêm đứng đắn nhưng lại không biết hắn có thể đứng đắn đến như vậy!

Cố Hách Viêm là đang răn dạy mình! Kiêu xa dâm dật*! Chính là tự ác!

(*Kiêu xa dâm dật: Ngạo mạn, xa xỉ, hoang dâm, phóng túng.)

Tiểu công tử cẩn thận nghĩ lại cảm thấy bản thân quả thật đã bị dâʍ ɖu͙ƈ phủ đầu, người luôn xảo ngôn thiện biện xưa nay giờ phút này có chút xấu hổ và giận dữ, ấp úng nói: "Ngày thường ta, ngày thường không phải như vậy, cũng không có không đứng đắn như thế, ngươi đừng tức giận, ta hứa với ngươi, sau này nhất định sẽ không thế nữa."
Cố Hách Viêm nghe y nói "sau này sẽ không thế nữa" bèn cho rằng y đã suy nghĩ cẩn thận, suy cho cùng thế thân vẫn là thế thân, tuy có thể làm bạn bên cạnh, nhưng tiếp xúc da thịt vẫn không thể chấp nhận được.

Đôi mắt Cố Hách Viên tối sầm lại, hắn cúi đầu "Ừm" một tiếng: "Ngủ đi."

Mộ Chi Minh: "...?"

Ngủ đi? Y không nghe nhầm chứ? Ngủ? Đi?

Con mẹ nó.

Đứng đắn thì đứng đắn, ta không dụ dỗ ngươi là được.

Nhưng ngươi không thể ở đêm đại hôn đắp chăn bông đơn thuần đi ngủ được!

Mộ Chi Minh: "Bây giờ đi ngủ?"

Cố Hách Viêm: "Ừm."

Mộ Chi Minh: "Đêm động phòng hoa chúc đâu? Cộng phó Vu Sơn* đâu? Cá nước hợp hoan đâu?"

(*Cộng phó Vu sơn vân vũ - Cùng nhau đến mây mưa ở non Vu: Cùng nhau tới Vu Sơn. Vu Sơn là ngọn núi ở Trùng Khánh, Trung Quốc, tương truyền Sở Tương Vương đến đây đã gặp và ân ái với nữ thần núi. Khi chia tay, nữ thần nói: "Thiếp ở đây sáng làm mây, chiều làm mưa ngóng người." Từ đó "Vu Sơn" hay "mây mưa" được dùng để ám chỉ chuyện "ấy".)
Cố Hách Viêm: "... Không phải ngươi... suy nghĩ cẩn thận sao?"

Mộ Chi Minh: "Ta suy nghĩ cẩn thận, cho nên ta phải cùng với phu quân của ta thanh thanh bạch bạch?"

Cố Hách Viêm: "..."

Tiểu công tử hiện giờ không phải suy nghĩ cẩn thận, mà là y muốn sống rõ ràng.

Bản thân có phải bình đạm không có gì lạ không? Cho nên không thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ dù chỉ một tia du͙ƈ vọиɠ động tình của Cố Hách Viêm?

Mộ Chi Minh không quan tâm mang theo tư vị tức giận mà hôn lấy Cố Hách Viêm, môi lưỡi quấn quít, đầu lưỡi bắt đầu liếʍ ɭáρ, tay cũng không an phận mà túm chặt y phục của hai người lôi kéo qua lại.

Cố Hách Viêm vươn tay đè lại bả vai của y, lồng ngực hơi phập phồng hơi thở dốc vài tiếng: "Ngươi, thật sự quyết định, muốn như thế sao?"

"Đúng vậy." Mộ Chi Minh nhích lại gặm hắn một cái.
Miệng của Cố Hách Viêm không thể khép lại, đầu lưỡi của Mộ Chi Minh mềm mại tựa linh xà linh hoạt quấn lấy hắn, liếʍ ɭáρ hàm trên, mút lấy đầu lưỡi, toàn tâm chọc ghẹo đối phương, dù cho Cố Hách Viêm có thể nhẫn nhịn đến thế nào thì cũng cầm lòng không đậu mà đẩy Mộ Chi Minh xuống giường, hôn lên môi, giữa mày, vành tai và sườn cổ của đối phương.

"Cố tướng quân." Hai tay Mộ Chi Minh bám vào bả vai của Cố Hách Viêm thở hổn hển nói, "Ta là một nam tử, thành thân với ngươi, từ nay về sau vô duyên với thê thiếp, không những thế, còn phải hiến thân thừa hoan với ngươi, nếu đêm động phòng hoa chúc ngươi không chạm vào ta thì quả thật khiến ta có chút thương tâm."

Cố Hách Viêm trầm mặc một lát, không biết từ đâu lấy ra một tấm lụa đỏ che mắt Mộ Chi Minh lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện