Edit: Lùn + Beta: Hạ Vy

______

Chương 132: Đêm giao thừa gặp nhau ở lao tù.

Cố Hách Viêm vì tử tội mưu nghịch mà vào ngục, làm chấn động văn võ cả triều.

Nhất thời, phố lớn hẻm nhỏ, bàn tán xôn xao.

Dưới lời chất vấn nghi ngờ và áp lực của thượng tấu Thái tử Phó Khải lấy cường quyền uy hiếp, lấy vây cánh áp chế, thận trọng từng bước, nhất định phải vặn ngã Cố Hách Viêm.

Sau đó, hủy Mộ gia.

Cuối cùng, diệt sạch.

Tranh đấu hoàng quyền, chính là đồng thất thao qua*, máu tươi đầm đìa như vậy.

(*đồng thất thao qua: gà nhà bôi mặt đá nhau; huynh đệ tương tàn; nồi da nấu thịt)

Trăm năm sau, kẻ thắng viết sử ký, cùng lắm chỉ vài lời ít ỏi.

***

Vào ngày thứ hai Cố Hách Viêm vào ngục, ở phủ đệ Túc Vương, Phó Nghệ gọi ám vệ thân cận bên người đến: "Truyền tin tới Tây Nhung, Cố Hách Viêm đã là tử tù, Tây Nhung có thể bắt đầu chuẩn bị binh mã tích trữ lương thảo, chờ hắn vừa chết, chuyện thành trong tầm mắt."


"Vâng." Ám vệ ôm quyền lĩnh mệnh, gấp rút đi làm.

***

Năm ngày sau, Chung Triệu Phàm lãnh binh chạy tới Bạch Thành ở biên giới phía Bắc, cầm thủ dụ mật lệnh của Thái tử, lấy tội danh mưu nghịch, truy bắt Đại Tướng quân Vệ Lăng Vân.

Giống như một hòn đá làm cả hồ nổi sóng, quân doanh rối loạn.

Cuối cùng vẫn là một quân lệnh 'Không thể loạn, phải làm hết phận sự' của Tướng quân Vệ Lăng Vân, bình ổn rối loạn.

Ngày Đại hàn*, nước đóng thành băng, gió bắc cuốn đất, Vệ Lăng Vân đứng trước xe chờ tù nhân, đối mặt với hơn trăm tướng sĩ Dung Diễm Quân mà quỳ dưới đất, tiếng vang như chuông: "Tuổi trẻ nhiệt huyết, lúc nhược quán hai mươi tuổi, được Tướng quân Cố Mâu khen ngợi, cùng hắn chinh chiến sa trường, bảo vệ đất nước, vượt mọi chông gai hơn ba mươi năm, chưa từng thẹn với đất nước, với bá tánh Đại Tấn. Vệ Lăng Vân ta, không sợ ô danh phỉ báng, yên tĩnh chờ tra rõ."


*Đại hàn: (một trong 24 tiết, khoảng 20 - 21 tháng 1, là thời gian lạnh nhất ở Trung Quốc)

Dứt lời, Vệ Lăng Vân cởi khôi giáp, chỉ còn lại xiêm y đơn bạc, dứt khoát xoay người đi lên xe chở tù nhân.

***

Sau Đại hàn, chính là đêm giao thừa

Nhà nhà cắm nhành đào, treo cờ xuân náo nhiệt hẳn lên, nhưng năm nay mùa đông so với trước kia lạnh lẽo hơn nhiều, làm cho cảnh huyên náo, thêm phần lạnh lẽo.

Trong lao ngục Đại Lý Tự, nơi cai ngục nghỉ ngơi, có một cái bàn vuông cũ kỹ, bốn băng ghế dài, một ngọn đèn dầu.

Hai tên cai ngục, một béo một gầy, tên béo oán giận nói: "Aizz, giao thừa thật tốt, ở đây cùng chuột bọ mắt lớn trừng mặt nhỏ thật không có thú vị, cũng vì hai ta vị ti cốt tiện nên mới có thể làm việc vô tích sự này."

Cai ngục gầy nói: "Đúng vậy, đại ca ngươi nói trong phòng giam này ngày thường nhiều thị vệ như vậy, tối nay chỉ cần hai người trông, vậy tại sao lại cố tình tới phiên chúng ta."


Cai ngục béo nói: "Huynh đệ, ráng nhịn chút nữa, chưa tới nửa canh giờ nữa là đến lượt đổi người rồi, sẽ có thể về nhà ôm nhi tử tức phụ đón giao thừa."

Cai ngục gầy suy nghĩ một chút, nói: "Đại ca, dù sao thì còn dư nửa canh giờ, nếu không ngươi về nhà trước đi, ta trông là được."

Cai ngục béo nhìn hắn ta, rõ ràng là động tâm, nhưng vẫn do dự như cũ: "Nhưng mà..."

"Không có chuyện gì đâu đại ca." Cai ngục gầy khuyên nhủ, "Tết nhất, có được nhàn rỗi như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không yên tâm huynh đệ là ta sao?"

"Ngươi nói có lý." Cai ngục béo ôm quyền, "Đa tạ huynh đệ."

Cai ngục béo thay y phục xong bèn lấy lệnh bài thông qua trọng binh canh giữ ở thông đạo lao ngục Đại Lý Tự, đi ra lao ngục.

Ở cửa lao ngục, hai tên thủ vệ đang ngăn một người.

Người nọ mặc áo cũ nát, ước chừng là bởi vì gió lớn trời giá rét, y quấn khăn bông màu xám ở cổ che nửa khuôn mặt, có chút buồn cười, trong tay xách một thùng gỗ lớn, thủ vệ đang ngăn y hỏi người tới là người nào.
Người nọ cúi đầu, tiếng như muỗi kêu: "Các vị quan gia, tiểu nhân tới đưa cơm."

Nói đoạn y bèn lấy lệnh bài đi lại và văn thư ra.

Thủ vệ xem qua, không thấy xảy ra vấn đề, phất tay để người nọ đi vào.

Người nọ tốn sức nhấc thùng gỗ lớn đựng cơm, bước chân hơi loạng choạng đi vào, y xuyên qua hành lang dài có thị vệ canh giữ, đến chỗ sâu nhất ở lao ngục, nơi cai ngục nghỉ ngơi.

Cai ngục gầy nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu cảnh giác nhìn chằm chằm người nọ.

Người nọ dè dặt tháo khăn bông che kín khuôn mặt xuống.

Cai ngục gầy đứng dậy, hắn ta hai bước thành một bước đi tới trước mặt Mộ Chi Minh, nhận lấy thùng cơm lớn trong tay y, nhét một cái chìa khóa bằng sắt vào lòng bàn tay y: "Hầu gia, cơm này ta tới đưa là được, ngài đi vào trong, phòng giam cuối hành lang kia, nhớ lấy chỉ có một khắc đồng hồ, không thể ở lại."
Mộ Chi Minh gật đầu một cái: "Đa tạ."

Vừa nói Mộ Chi Minh lấy từ trong thùng gỗ lớn ra một hộp gỗ đỏ đựng thức ăn, siết chặt chìa khóa, vội vội vàng vàng đi vào trong lao ngục.

Đi đến cuối đã thấy một gian phòng giam ba mặt gạch tường, một mặt song sắt, âm lãnh ẩm ướt, mùi tanh hôi xông thẳng vào mũi, đối diện hành lang lao ngục có một cửa sổ nhỏ rộng khoảng mười tấc không lọt vào một chút ánh trăng.

Một người ngồi ở một góc rơm rạ trải bừa bộn, hai cổ tay bị xích sắt trói buộc, một đầu khác của xích sắt khảm vào trong tường, trên người hắn mặc xiêm y rách rưới nhuộm máu đen, mơ hồ có thể thấy máu ứ đọng bị thương do thi hình.

Cho dù lưu lạc tới mức này, hắn vẫn như cũ ưỡn lưng thẳng tắp, một khắc cũng không cúi xuống, ánh mắt hắn lãnh đạm, ngửa đầu nhìn cửa sổ nhỏ trên vách tường, ngay cả khi nghe thanh âm khóa sắt phòng giam được mở ra cũng không quay đầu lại nhìn, tựa như tất cả thế sự không liên quan tới hắn.
Nhưng giây kế tiếp, người đi vào phòng giam xông tới, nửa quỳ ở trước mặt hắn, ôm thật chặt lấy hắn, làm xích sắt leng keng vang dội.

Cố Hách Viêm sững sốt một chút.

Cánh tay người nọ từ từ siết chặt, cơ thể run rẩy, mắt đỏ mũi xót, làm sao cũng không khắc chế nổi tiếng nghẹn ngào tràn ra trong cổ họng: "Hách Viêm... ngươi chịu khổ rồi..."

Cố Hách Viêm: "...?!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện