Edit: Hạ Vy + Beta: Lùn.
_____
Chương 139: Một ngày Tết ngọt ngào.
Mùng chín tháng giêng, Hoàng Thượng hôn mê mấy tháng đột nhiên tỉnh lại, sau đó trong cung đã xảy ra một số việc chấn động thiên hạ.
Hoàng Hậu bị phế truất, những người họ hàng gần bất kể là chức quan lớn hay nhỏ cũng bị phế truất theo, tam tộc lưu đày, người tiến cống lá trà có độc, từ trên xuống dưới đều chết hết, thương thương, huyết lưu phiên xử.
Chuyện này gây náo loạn lớn một thời gian, ngày ấy trần ai lạc định*, Hoàng Hậu được ban lụa trắng ở lãnh cung.
(*Trần ai lạc định: bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết.)
Phu thê ba mươi năm, lan nhân nhứ quả*, cuối cùng đổi lại là một câu nói lòng dạ đàn bà thâm độc nhất và ba thước lụa trắng, một kết cục thổn thức đến rùng mình.
Nghe đồn Hoàng Hậu ở lãnh cung hoang rách nát đầy cỏ khóc thật lâu đến khàn cả giọng, cho đến khi dốc hết tâm huyết, bà ta không ngừng lập lại một câu: "Việc này một mình ta trù tính không liên quan đến con ta, không liên quan đến con ta." Lặp đi lặp lại cho đến khi mất tiếng, cho đến khi yên lặng không thể lên nói.
Thái Tử Phó Khải chịu liên lụy, sớm đã trở thành thứ dân, bị giam cầm ở thành đông thê lương, Hoàng Thượng niệm tình máu mủ ruột thịt mà không gϊếŧ gã ta, nhưng từ lúc đó cũng không muốn nghe thấy câu nào có liên quan đến gã ta.
Thiên tử giận dữ, thay đổi trong nháy mắt.
Nhìn đế vương gia, sinh tử đều là lợi thế, người nào không phải quân cờ.
Bên trong triều đình cũng thay đổi bất ngờ, bè cánh của Thái tử khó bảo vệ mình, Hiền Vương Phó Tế An thì chỉ cần chạm tay vào là bỏng, còn Túc Vương Phó Nghệ thì dần bộc lộ mũi nhọn.
***
Tuy xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, nhưng đối với bá tành bình thường mà nói, đây chẳng qua chỉ là câu chuyện làm đề tài sau những bữa ăn.
Mỗi một ngày sống tốt, đối với họ mới là chuyện quan trọng nhất.
Mười lăm tháng giêng, Tết Thượng Nguyên*.
(*Tết Nguyên Tiêu, hay Tết Thượng Nguyên, Tết Trạng Nguyên (Rằm Tháng Giêng, tiếng Trung Quốc là 元 宵)[1]) là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc. Lễ hội trăng rằm từ giữa đêm 14 (đêm trước trăng rằm) trọn ngày 15 (ngày rằm) cho đến nửa đêm 15 (đêm trăng rằm) của tháng giêng Âm lịch, ngày xưa là dịp nhà vua hội họp các ông Trạng để thết tiệc và mời vào vườn Thượng Uyển thăm hoa, ngắm cảnh, làm thơ. Theo sách Trung Hoa, lễ Thượng Nguyên không phải là một ngày lễ Phật.)
Mộ Chi Minh đã tách ra khỏi nhà của Mộ Bác Nhân, theo lý thuyết là phải về Hầu phủ, nhưng Cung thị nào để y đi được, giữ lại hai tiểu bối Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm trong phủ, nếu ai dám đề cập đến việc rời đi thì sẽ lập tức chống nạnh khai hỏa.
Mộ Chi Minh thận trọng, đón cả nhà dì Lương tới phủ đệ, đã là đoàn viên thì ai cũng không thể thiếu.
Ngay từ đầu Cố Hách Viêm không biết Tết Thượng Nguyên có gì khác xa với ngày thường, mặc dù hắn nhìn thấy đèn cá treo trước hành lang, nhưng chỉ nghĩ đây là truyền thống của Mộ phủ, cho nên hoàn toàn không để trong lòng.
Rồi sau đó Hạ đại phu tới tìm hắn, giúp hắn chữa thương.
Hai người ngồi xuống trong sương phòng, xung quanh cũng không có người khác, Cố Hách Viêm hỏi: "Vết thương của Vệ tướng quân sao rồi?"
Hạ đại phu đáp: "Vệ Lăng Vân tướng quân sau khi hồi kinh lập tức được phóng thích, không chịu nỗi đau da thịt, chỉ nhiễm chút phong hàn, không quá đáng ngại."
"Vậy là tốt rồi." Cố Hách Viêm nhẹ nhàng thở ra.
Hạ Thiên Vô nhìn Cố Hách Viêm một cái, muốn nói lại thôi.
Cố Hách Viêm nói: "Có việc cứ nói, đừng ngại."
Hạ Thiên Vô nói: "Tướng quân, lẽ ra ta không nên nhắc đến việc này, nhưng ngày hôm qua Vệ tướng quân có hỏi ta một câu, ta không nhịn được cứ nhớ trong lòng, tuy Hoàng Thượng thả ngài khỏi lao, nhưng vẫn chưa phục chức cho ngài, mà nay Dung Diễm Quân chia làm hai nơi đóng quân, biên cương Tây Bắc có mấy tên đại tướng Dung Diễm Quân trấn giữ thật ra cũng không có việc gì, nhưng biên cương Đông Bắc, Dung Diễm Quân và Nam Cảnh Quân cùng nhau đóng quân, lại không có chủ soái, dễ dàng nảy sinh mâu thuẫn, dẫn đến thị phi."
Cố Hách Viêm sao không biết tình huống hiện tại như thế nào, nhưng hắn lại có thể nói gì, chỉ rũ mắt đáp: "Tất cả chờ Hoàng Thượng định đoạt."
"A, vâng." Hạ Thiên Vô nâng cánh tay phải bị thương của Cố Hách Viêm lên, cẩn thận xem xét.
Cánh tay phải của Cố Hách Viêm bị gãy, vẫn luôn dùng hai nẹp gỗ và băng gạc để cố định lại, không thể dùng sức, hắn hỏi: "Cánh tay này có thể khôi phục như thường không?"
Hạ Thiên Vô thở ngắn than dài, liên tục lắc đầu, không thể nề hà mà nói: "Rất khó, ta đánh giá cánh tay này của Tướng quân sau khi khỏi hẳn, cầm đồ vật nhẹ chén bát vẫn không đáng ngại, nhưng cầm kiếm đấu võ, chỉ sợ..." Hắn muốn nói lại thôi, vẫn không đành lòng nói ra.
Cố Hách Viêm trầm mặc.
Hạ Thiên Vô: "Tướng quân ngài có thể dùng tay trái cầm kiếm và đao, ảnh hưởng cũng không lớn, chỉ là loại vũ khí cần hai tay như cung tiễn, sợ là không thể kinh diễm tuyệt thế như trước, còn ảnh hưởng nhiều ít thì phải chờ sau khi khỏi hẳn mới biết được."
Cố Hách Viêm cố gắng để giọng nói của mình giống với ngày thường nhất: "Biết rồi."
"Aizz..." Hạ Thiên Vô lại lần nữa thở dài, dặn dò ăn uống đầy đủ một chút, sau đó đứng dậy chấp tay thi lễ rời khỏi sương phòng.
Cố Hách Viêm một thân một mình không nói gì mà ngồi trong sương phòng trống rỗng, rũ mắt nhìn cánh tay phải không thể động đậy của mình, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên bản thân giương cung khi còn nhỏ, Cố Mâu đứng bên cạnh hắn dốc lòng chỉ đạo, khi đó hắn ngưng thần nín thở, không dám lơi lỏng chút nào, sau đó mới buông tay ra, mũi tên nhọn gào thét bay ra, đâm thẳng vào trong bia rơm.
Cố Mâu lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, sau đó mỉm cười vươn tay sờ đầu hắn, tán thưởng nói: "Không hổ là con trai của Cố gia ta, ngày sau nhất định sẽ lấy sét đánh huyền làm quân địch kinh hồn táng đảm."
Đến nay Cố Hách Viêm vẫn nhớ rõ, nụ cười hòa ái của Cố Mâu ngày ấy và khi bàn tay to rộng xoa mái tóc của mình khiến hắn cảm thấy an tâm.
Đó là số lần hiếm hoi trong ký ức mà Cố Hách Viêm thân cận với phụ thân Cố Mâu.
Cố Hách Viêm biết, không phải Cố Mâu không yêu mình, chỉ là ông ấy quan tâm đến tướng sĩ biên cương, quan tâm đến bá tánh Đại Tấn, trong lòng ông ấy có quá nhiều thứ, cho nên có đôi khi chỉ chừa một chỗ nho nhỏ cho hắn.
Kể từ ngày đó trở về sau, Cố Hách Viêm khổ luyện cung tiễn, mười hai tuổi đã có thể thiện xạ.
Khắp thế nhân đều nói hắn long câu anh tài*.
(*Long câu anh tài: đại khái như thông minh, anh tài.)
Nhưng có ai biết, Cố Hách Viêm chỉ là muốn một lần được phụ thân khẳng định.
Hiện giờ, cảnh còn người mất, Cố Mâu đi sáu năm rồi, giọng nói và dáng điệu đều dần mơ hồ.
Mà Cố Hách Viêm, có lẽ cuối cùng cũng không thể giương cung.
***
Đúng lúc Cố Hách Viêm còn đang ngây ra thì cửa sương phòng có người đẩy ra.
Đó là Mộ Chi Minh.
Y dưỡng bệnh mấy ngày, miệng vết thương cũng không còn chảy máu, tay chân cũng không có đau, cho nên thỉnh thoảng xuống giường đi lại cũng không lo ngại.
Trước đó Mộ Bác Nhân có gọi y đến sảnh suy nghĩ câu đố ghi trên đèn dùng trong tiệc rượu Tết Thượng Nguyên, mới vừa về phòng.
Mộ Chi Minh thấy Cố Hách Viêm ngồi ở bên cạnh bàn, vài bước qua đi, ngồi bên cạnh hắn, cười hỏi: "Sao lại ngồi phát ngốc ở đây? Suy nghĩ chuyện gì?"
Cố Hách Viêm lắc đầu: "Không có gì."
Mộ Chi Minh nhìn hắn một lát, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy gương mặt của Cố Hách Viêm: "Xảy ra chuyện gì? Sao lại uể oải như vậy?"
Cố Hách Viêm vẫn luôn không có biểu cảm: "..."
Mộ Chi Minh nghĩ nghĩ, vội la lên: "Ta vừa mới gặp được Hạ đại phu, ngài ấy cũng ủ rũ cúi đầu như vậy, chẳng lẽ là thương thế trên người ngươi..."
Cố Hách Viêm nói: "Không quá đáng ngại."
Mộ Chi Minh hoài nghi: "Thật sao?"
Cố Hách Viêm gật đầu.
Mộ Chi Minh nhìn Cố Hách Viêm, biết hắn chắc chắn có chuyện giấu giếm, nhưng Cố Hách Viêm không muốn nói cũng có đạo lý của hắn, vì thế Mộ Chi Minh thay đổi chủ đề: "Chờ hạ phòng khách gánh kịch sẽ lên sân khấu trước, ngươi có muốn nghe diễn hay không?"
Cố Hách Viêm: "Nghe diễn?"
Mộ Chi Minh: "Đúng vậy, hôm nay là Tết Thượng Nguyên, không có cấm đi lại ban đêm, khắp nơi đều rất náo nhiệt, năm trước ngươi ăn Tết như thế nào?"
Cố Hách Viêm: "... Ta... không có đón Tết."
Mộ Chi Minh hít hà một hơi: "Cái, cái gì? Không, không có? Sao có thể, tuy ngươi thường xuyên ở biên cương, nhưng khi còn nhỏ chắc chắn là đã đi hội chùa, ngắm hoa đăng, xem múa lân chứ?"
Cố Hách Viêm: "Không có, phụ thân quanh năm không có ở phủ đệ, không có ai đi cùng ta.
Mộ Chi Minh yên lặng một lát, bỗng nhiên nắm tay của Cố Hách Viêm, y chắc nịch nói: "Năm nay ta đi cùng với ngươi, không, mỗi năm về sau ta cũng sẽ đi cùng ngươi."
***
Cố Hách Viêm từng nghĩ tới Mộ phủ ăn tết sẽ rất náo nhiệt.
Nhưng hắn không nghĩ tới sẽ náo nhiệt như vậy.
Trước tiên không nói đến trong yến hội ăn uống linh đình, uống rượu ngâm thơ.
Vào đêm, phủ đệ to như vậy nhưng đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều có đèn lòng đủ màu, chiêng trống vang trời, dưới hoa đăng tinh xảo còn treo một câu đố, bất kể là khách khứa hay nô bộc, chỉ cần đoán trúng đáp án thì sẽ đi tìm quản sự thưởng bạc và rượu ngon.
Sau khi ăn xong món ngon, ăn qua Nguyên Tiêu, sân khấu kịch sẽ khai xướng, Mộ Chi Minh không có ý định nghe diễn, vì vậy kéo Cố Hách Viêm về sương phòng của bọn họ trước, chỉ vào hoa tiên treo dưới đèn cá để hắn giải câu đố.
Cố Hách Viêm gỡ xuống hoa tiên, suy nghĩ một lát, đáp: "Hoa hảo nguyệt viên*."
(*Hoa hảo nguyệt viên: Đoàn tụ, sum vầy)
Mộ Chi Minh cười nói: "Không hổ là phu quân của ta."
Cố Hách Viêm: "..."
Hắn còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau một tiếng "phu quân" kia thì đã bị Mộ Chi Minh cười hì hì câu cổ hôn lấy.
Hôn xong, Mộ Chi Minh nói: "Đây là ta khen thưởng, đi, ta dẫn như đi nhận bạc."
Nói đoạn, Mộ Chi Minh dẫn Cố Hách Viêm đến noãn các lâu phòng khách, lúc đi qua hành lang gấp khúc có gặp một người hầu đối mặt với hoa tiên trầm tư suy nghĩ, vì thế Mộ Chi Minh nhắc nhở một câu, thấy bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ của người hầu kia, y nở một nụ cười tươi rạng rỡ.
Mộ Bác Nhân và Cung thị đang nghe diễn ở dưới noãn các lâu, thấy tiểu bối đi tới hành lễ vui mừng không thôi.
Cung thị đưa mứt hoa quả trái cây cho hai người, gọi hai người ngồi xuống: "Trên người còn có vết thương đó, đừng có chạy nhảy lung tung."
Mộ Chi Minh đáp vâng một tiếng bèn dùng hai tay đưa hoa tiên cho Mộ Bác Nhân.
Mộ Bác Nhân nhìn liếc mắt một cái: "Ly Chu, câu đố đèn là ngươi ra, nào có đạo lý tự mình ra đề tự mình đoán."
"Phụ thân, không phải hài nhi đoán, là Hách Viêm đoán trúng." Mộ Chi Minh cười nói.
"Ồ." Mộ Bác Nhân sờ sờ hàm râu, nhìn Cố Hách Viêm.
Cố Hách Viêm lễ phép chắp tay thi lễ.
"Được, được, được." Mộ Bác Nhân liên tục gật đầu, "Nếu thưởng bạc cho ngươi thì chẳng khác chi ta đối đãi với ngươi như khách khứa, không bằng ngươi suy nghĩ một chút mình muốn cái gì, cái gì có thể cho ta nhất định sẽ cho ngươi."
Cố Hách Viêm yên lặng nhìn Mộ Chi Minh một cái.
Mộ Chi Minh nhìn thẳng hắn, cười ra tiếng: "Chớ có nhìn ta."
Cố Hách Viêm hậm hực thu hồi ánh mắt.
Mộ Chi Minh lại nói: "Ta đã sớm là của ngươi, muốn thứ khác đi."
Cố Hách Viêm: "..."
Mộ Bác Nhân trừng mắt nhìn Mộ Chi Minh đang nói đùa kia một cái.
Làm sao không biết e lệ! Cung thị che miệng cười cười.
Vì vậy Cố Hách Viêm hành lễ với Mộ Bác Nhân: "Đa tạ Yến Quốc Công, đời này của con đã không có gì để cầu xin."
Mộ Bác Nhân đỡ trán: "Khụ khụ, được rồi, được rồi..."
Cung thị cười nói: "Hai đứa lên phố chơi đi, chú ý vết thương trên người, đừng để bị va chạm, về sớm một chút."
Mộ Chi Minh lập tức mỉm cười kéo Cố Hách Viêm ra ngoài, khi ra khỏi noãn các, Cố Hách Viêm nhìn thấy trong tay một người khách đang cầm một cái hoa đăng lập tức nhớ đến hoa đăng phượng hoàng năm ấy mình giấu trong rương gỗ mà lộ ra biểu cảm suy tư.
"Nhìn chằm chằm ai đó?" Mộ Chi Minh đi đến trước mắt hắn hỏi, "Xuất thần như vậy."
Cố Hách Viêm phục hồi tinh thần lại: "Hoa đăng."
Mộ Chi Minh: "Hoa đăng làm sao vậy?"
Cố Hách Viêm: "Không sao, chỉ nhớ tới Thất Tịch dường như cũng có truyền thống thả đèn."
Mộ Chi Minh: "Thật ra cũng là ngày thắp đèn, Hách Viêm đi với ta." Nói đoạn Mộ Chi Minh bèn nắm tay Cố Hách Viêm, đan mười ngón tay lại với nhau, tươi cười dẫn hắn ra ngoài phủ đệ.
Mộ phủ vốn đã rất náo nhiệt rồi, không nghĩ tới trên đường càng náo nhiệt hơn, biển người tấp nập, chen vai thích cánh, phồn hoa náo nhiệt.
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, nhất dạ ngư long vũ*.
(*Trích từ bài "Thanh ngọc án – Nguyên tiêu của Tân Khí Tật" tạm dịch, Gió đông thổi làm nở ngàn cây hoa, suốt đêm cá rồng vui múa.)
Thanh y che tay, cô nương thắp đèn, hài đồng vui đùa ầm ĩ, ông lão ngắm trăng.
Đầu đường đến cuối phố, chợ hoa lên đèn như ngày, có đi cà kheo, múa lân, chơi bình, gõ hoa bạt, trống rền vang trời, đuốc sáng rực cả mặt đất.
Cố Hách Viêm chưa bao giờ gặp qua thịnh cảnh như thế, hắn ở bên đường đi qua, không khỏi ngây người.
"Tướng quân."
Đúng lúc này, Cố Hách Viêm nghe thấy Mộ Chi Minh gọi mình.
Cố Hách Viêm quay đầu nhìn lại, ngọc hồ quang chuyển, đèn đuốc rực rỡ sáng rực trong mắt Mộ Chi Minh, ý cười của y trong sáng bằng phẳng, ngay cả hoa thiên cẩm cũng thất sắc ảm đạm, khiến Cố Hách Viêm thất thần.
Mộ Chi Minh mỉm cười nói với hắn:
"Ngươi nhìn đi, đây chính là Đại Tấn mà ngươi bảo vệ, vạn dặm thái bình, thịnh thế an khang."