Mùng một tháng giêng, trời giáng tường tượng*, tuyết rơi quanh năm.

(*Trời giáng tường tượng [天降祥象]: trên Baidu em tra là nói trời giáng điềm lành gì á, kiểu như cầu vòng xuất hiện sau mưa hay lâu lâu có hình kỳ quái gì trên trời, em cũng không biết đúng không cầu chỉ điểm ạ.)

Sáng sớm Mộ Chi Minh lên cao, đi chùa Thanh Phong Vân Trần Duyên bái kiến Thái Hậu.

Bồ đề không dính bụi trần, chùa miếu khuất sâu trong rừng mây, ngọn núi và đỉnh núi ngân trang tố khoả*, dường như ngăn cách với thế gian.

(*Ngân trang tố khoả [银装素裹]: trắng xoá, mô tả cảnh sau tuyết rơi. Theo Baidu)

Tuy bên ngoài trời giá rét, nhưng bên trong thiện phòng vẫn châm than ấm áp hoà hợp.

Trên người Mộ Thanh Uyển mặc hải thanh* chứ không phải phấn trang, làm Mộ Chi Minh có chút nhận không ra.

(*Hải thanh: chắc là đồ tu nhỉ)

Có điều khi nàng nhìn thấy Mộ Chi Minh vẫn tươi cười dịu dàng như trước kia.

Mộ Chi Minh nói với nàng việc Tây Bắc đại thắng, nói Tế An tuyển hiền tài bổ nhiệm phân việc, mỗi một câu đều nói chuyện đang diễn ra, không hề nói chuyện đã từng.

Mộ Thanh Uyển vừa nghe vừa ôn hoà mỉm cười, nói Mộ Chi Minh phải tự chăm sóc mình, phụ tá Tế An cho tốt.

Lúc chia ly, Mộ Thanh Uyển tiễn Mộ Chi Minh đến trước cửa chùa, đột nhiên mở miệng xin y một chuyện: “Tiểu Ly Chu, lần sau lúc ngươi tới gặp ta thì mang cho ta một hộp bánh in hạt mè, được không?”

Mộ Chi Minh: “Bánh in hạt mè?”

“Đúng vậy.” Mộ Thanh Uyển nhẹ cười, “Đã từng có người lâu lâu sẽ đưa tới cho ta một hộp, khi đó ta cảm thấy không muốn ăn, hiện tại không ai tặng, trong lòng lại thật sự nhớ thương.”

Mộ Chi Minh: “Vâng, người yên tâm, lần sau lúc con tới nhất định sẽ mang cho người.”

“Ừm!” Mộ Thanh Uyển phất tay chào tạm biệt Mộ Chi Minh.

***

Lúc rời khỏi Thanh Vân Phong đến Kinh Thành thì đã là chiều hôm, Mộ Chi Minh trở về Mộ phủ cùng phụ mẫu ăn gia yến đêm giao thừa, sau khi chúc tết xong mới cùng Văn Hạc Âm ngồi xe ngựa trở về phủ Tướng quân.

Vừa đến trước cửa, Ôn Chung Thành đã đốt đèn lồng, cầm một phong thư chạy lon ton đến trước mặt Mộ Chi Minh: “Hầu gia, Tướng quân gửi thư nói bảy ngày sau hắn về kinh!”

Mộ Chi Minh nghe vậy lập tức hân hoan nhảy nhót, tươi cười rạng rỡ, vội hỏi: “Thật à?”

“Vô cùng chính xác!” Ôn Chung Thành chắc chắn nói, đưa thư cho Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh lập tức mở thư ra, nương theo ánh nến sáng ngời trên lồng đèn, tỉ mỉ mà đọc không sót một chữ.

Văn Hạc Âm vươn tay phủi tuyết lạnh dính trên áo choàng thêu chim hạc bằng tố cẩm của y: “Thiếu gia, vào nhà lại xem, nơi này gió lớn, không ngại lạnh à?”

Mộ Chi Minh nhìn không chớp mắt, ngoài miệng bớt thời giờ đáp: “Chờ không kịp.”

Văn Hạc Âm hỏi: “Tướng quân thật sự về ư?”

“Ừm, thật sự.” Mộ Chi Minh cong mắt, “Chia ly nửa năm, cuối cùng cũng có thể gặp lại.”

Văn Hạc Âm: “Tướng quân có phải còn không biết chuyện ngươi đã nhớ lại quá khứ không?”

“Còn chưa biết.” Mộ Chi Minh mỉm cười gật đầu.

Văn Hạc Âm: “Vậy sau khi Tướng quân biết nhất định sẽ vui như điên.”

Ôn Chung Thành: “Hầu gia, nên vào nhà trước đi, nơi này là đầu gió thật sự rất lạnh, chớ động vào phong hàn.”

“Được.” Mộ Chi Minh cẩn thận cất thư từ đi đến sương phòng.

Khi sắp đến cửa sương phòng, Mộ Chi Minh dừng lại, y phả một hơi sương trắng xoa đôi tay bị đông đến đỏ bừng của mình, mỉm cười nhìn cây ngô đồng ở sân trước của sương phòng, trên lá ngô đồng dính đầy tuyết, ánh trăng sáng chói, bóng đêm an bình.

“Làm sao vậy?” Văn Hạc Âm thấy y dừng chân không chịu vào nhà nghi hoặc hỏi.

“A Âm.” Mộ Chi Minh cười nói, “Ta vẫn luôn cảm thấy Tướng quân là vì tâm duyệt ta, cho nên mới trồng cây ngô đồng ở chỗ này, ngươi cảm thấy có phải hay không?”

“Chuyện này ta nào biết! Chờ Tướng quân về ngươi tự mình hỏi hắn đi!” Văn Hạc Âm đẩy Mộ Chi Minh vào trong sương phòng, “Lạnh chết ta rồi, sao ngươi lại không sợ đông lạnh như vậy.”

Mộ Chi Minh: “Cái này gọi là biết ngày quân về, lập tức quên lạnh lẽo.”

“Mau vào phòng đi, mau vào đi!” Văn Hạc Âm, “Đừng cười như tên ngốc ấy!”

***

Bảy ngày sau, Cố Hách Viêm dẫn tướng sĩ Dung Diễm Quân vẻ vang hồi kinh, bá tánh khua chiêng gõ trống, đường hẻm hoan nghênh chào đón.

Bộ công huân thêm nồng đậm rực rỡ hơn, Cố Hách Viêm ở trước kim điện được Tân Đế Phó Tế An khen thưởng.

Sau đó Phó Tế An tổ chức công yến ở Kỳ Lân Các, ăn mừng ngày vui cùng các tướng sĩ.

Yến hội có ca vũ trợ hứng, xướng một khúc thái bình chung thịnh thế.

Tướng sĩ Dung Diễm Quân dự tiệc đều có thể ở lại cung thành, nhưng sau khi công yến kết thúc, Cố Hách Viêm lập tức cưỡi ngựa về phủ Tướng quân.

Đã nửa đêm, là thời điểm cấm đi lại ban đêm, trên con đường đầy tuyết trơn trượt không một bóng người.

Tiếng vó ngựa lập cập dừng trước phủ Tướng quân đơn giản.

Cố Hách Viêm xoay người xuống ngựa, nhìn hai bên tấm biển màu đỏ treo lồng đèn đỏ thẫm sáng ngời, tuyết trên thềm đá cũng được quét tước sạch sẽ.

Có người biết hắn sẽ về nhà.

Cố Hách Viêm bước nhanh tiến lên, vươn tay đẩy cửa, liếc mắt nhìn một cái.

Một vòng thiềm tố ra vân cù (?), mọi âm thanh ở đình viện trống vắng đều im lặng, dưới ánh trăng và tuyết, có người đang đợi hắn.

(?) Em không biết ạ:((

Cố Hách Viêm chinh chiến biên cương ở hai đời, sau khi chiến thắng trở về.

Duy nhất chỉ có lần này, phủ Tướng quân đối với hắn mà nói không còn là sân dinh thự đơn giản nữa, mà là thật sự trở về quê nhà.

“Hách Viêm!” Mộ Chi Minh nhìn hắn tươi cười, “Ngươi về rồi.”

Cố Hách Viêm đi nhanh đến người nọ, vươn tay ôm y chặt vào lồng ngực.

Mộ Chi Minh bị Cố Hách Viêm ôm đến cong eo, phải lui về sau nửa bước mới đứng vững thân thể, y ôm Cố Hách Viêm lại, không chút cố kỵ bày tỏ suy nghĩ của mình: “Ta rất nhớ ngươi.”

“Ta cũng vậy.” Giọng nói của Cố Hách Viêm rầu rĩ, hắn ôm một lát cũng buông người ra, kéo Mộ Cho Mình vào trong sương phòng, “Đình viện lạnh, sao ngươi có thể chờ ở đây?”

“Trước đó ta vẫn chờ trong phòng, là Hạc Âm nói hắn nghe thấy tiếng vó ngựa cho nên ta mới đi ra.” Mộ Chi Minh vì để chứng minh mình không có nói sai bèn nắm tay Cố Hách Viêm, để hắn cảm nhận lòng bàn tay ấm áp của mình.

Cố Hách Viêm nhẹ nhàng thở ra, đưa Mộ Chi Minh vào sương phòng.

Sương phòng có đặt lò than, giúp xua tan ý lạnh dày đặc mùa đông.

Mộ Chi Minh nhìn bả vai bị dính tuyết lạnh đến ướt nhẹp của Cố Hách Viêm, vội nói: “Y phục dính tuyết ướt cả rồi, mau thay đi, ta đi múc cho ngươi chén canh gừng, xua tan hàn khí.”

Cố Hách Viêm: “Canh gừng?”

“Ừm.” Mộ Chi Minh gật đầu, “Lúc hoàng hôn đã nấu, ta nghĩ ngươi có khả năng sẽ về.”

Mộ Chi Minh muốn đi nhà bếp, nào ngờ lại bị Cố Hách Viêm nắm lấy cổ tay không cho y rời đi.

Mộ Chi Minh quay đầu nhìn Cố Hách Viêm: “Sao vậy?”

Cố Hách Viêm nhìn Mộ Chi Minh không hề chớp mắt.

Mộ Chi Minh vừa mới nói “khả năng sẽ về”, cho nên Mộ Chi Minh cũng không có xác định đêm nay mình có thể về phủ hay không.

Dù vậy.

Y vẫn treo lồng đèn sáng ngời, dọn sạch truyết trước cửa, nấu canh gừng, giờ Tý cũng không chịu đi ngủ, vừa nghe tiếng vó ngựa đã đứng dưới tuyết ở đình viện yên lặng chờ.

Mộ Chi Minh: “Vì sao nhìn ta như vậy… ưm.”

Mộ Chi Minh không thể nói thành câu, bởi vì y bị Cố Hách Viêm kéo vào lồng ngực mà hôn.

Nụ hôn động tình kịch liệt, Mộ Chi Minh bị hôn đến mức lùi về sau hai bước, cuối cùng eo để trên bàn không thể lui tiếp.

Mãi đến khi môi lưỡi tê dại, Cố Hách Viêm mới bằng lòng buông Mộ Chi Minh ra.

Mộ Chi Minh bởi vì hít thở không thông mà đầu thành hồ nhão, nhưng vẫn không quên đi nhà bếp lấy canh gừng cho Cố Hách Viêm.

Nhìn Cố Hách Viêm uống hết canh gừng, Mộ Chi Minh lại kêu Cố Hách Viêm nhanh chóng thay y phục ẩm ướt đi, tránh bị cảm lạnh.

Cố Hách Viêm gật đầu, làm theo.

Chỉ là tuy thay y phục ẩm ướt ra, nhưng hắn vẫn không thể lập tức mặc quần áo khô vào.

***

Chạng vạng hôm sau, Cố Hách Viêm từ trong sương phòng đi ra, dặn dò Quyên Nương nấu chút cháo trắng thơm ngọt và canh thanh đạm.

Sau khi chuẩn bị xong bữa ăn, Cố Hách Viêm tự mình vào sương phòng, thấy Mộ Chi Minh nửa tỉnh nửa mộng trên giường, nhắm mắt mơ mơ màng màng vươn tay vỗ chăn đệm bên người.

Cố Hách Viêm biết y đang tìm mình, vội vàng đặt cháo và canh lên bàn, bước nhanh đi qua.

Mộ Chi Minh không tìm thấy người bên cạnh thần chí bỗng nhiên tỉnh táo, y mở mắt chống nửa người dậy, nhưng khi thấy Cố Hách Viêm đứng ở bên giường lại yên lặng nằm trở lại.

Cố Hách Viêm vươn tay khẽ vuốt tóc mai đen nhánh của y: “Dậy ăn cháo đi.”

“Nằm một lát.” Mộ Chi Minh nói đoạn bèn vươn tay kéo nhẹ ống tay áo của Cố Hách Viêm.

Cố Hách Viêm hiểu ý nằm xuống bên cạnh Mộ Chi Minh, ôm lấy y.

Mộ Chi Minh mơ màng ngủ một lát, đến khi mở mắt ra đã hoàn toàn tỉnh táo.

Y vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy cây ngô đồng thô tráng ngoài cửa sổ, nhớ tới nghi hoặc trước kia, mỉm cười mở miệng hỏi: “Hách Viêm, ta có một chuyện không rõ.”

Cố Hách Viêm: “Chuyện gì?”

Mộ Chi Minh: “Vì gì mà trồng cây ngô đồng trước đình viện sương phòng?”

Cố Hách Viêm do dự một lúc lâu, vẫn thành thật nói: “Vì ngươi mà trồng.”

Mộ Chi Minh nhận được đáp án đúng ý cong mắt cười đến hân hoan, sau khi cười xong lại than một tiếng cảm thán.

Tuy Cố Hách Viêm chưa bao giờ thể hiện tình yêu của mình bằng lời nói, nhưng mỗi một nhất cử nhất động của Cố Hách Viêm, càng cân nhấc, càng cảm thấy hắn tình sâu vô cùng.

Khoé miệng Mộ Chi Minh mỉm cười: “Hách Viêm, xưa nay ngươi ít nói, ở kiếp trước ta luôn hiểu lầm ngươi ghét ta hận ta, cho đến kiếp này, ta mới biết tình cảm sâu thẳm của ngươi không hề thay đổi.”

Cố Hách Viêm bắt được thứ gì đó, hai tròng mắt mở lớn: “Ngươi nói, kiếp trước?”

“Đúng vậy.” Mộ Chi Minh cười vang, “Hách Viêm, ta đã nhớ ra rồi.”

Cố Hách Viêm ôm lấy y, cánh tay run nhè nhẹ, lẩm bẩm: “Thật tốt quá, thật tốt quá…”

Mộ Chi Minh vỗ nhẹ lưng Cố Hách Viêm trấn an: “Thật xin lỗi, làm ngươi lo lắng.”

Thanh phong đậu trên ngô đồng, vạn sự toàn vui mừng.

***

Đảo mắt đã đến mười lăm tháng giêng, Tết Thượng Nguyên.

Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm sáng sớm đã dọn dẹp phủ đệ trang nghiêm, ở trước gác mái, hành lang và sương phòng đều treo hoa đăng tinh xảo.

Phủ Tướng quân luôn quạnh quẽ cuối cùng năm nay cũng có bầu không khí ăn Tết.

Mộ Chi Minh chợt nhớ điều gì đó, hỏi Cố Hách Viêm: “Hách Viêm, trong tủ gỗ ở sương phòng ngươi có một hoa đăng phượng hoàng, muốn lấy ra treo không?”

Cố Hách Viêm ngẩn ngơ, ngơ ngác mà nhìn Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh vội giải thích nói: “Lúc ta mất trí nhớ ở trong sương phòng tìm sách tình cờ thấy được, có phải mạo phạm rồi không?”

“Không…” Cố Hách Viêm phục hồi tinh thần lại, “Ta… đi tìm xem.”

“Được.” Mộ Chi Minh nhìn theo Cố Hách Viêm rời đi, sau đó ngẩng đầu xem đèn cá vừa rồi treo lên có lệch không.

Không bao lâu, Cố Hách Viêm trở lại, trong tay còn cầm theo hoa đăng phượng hoàng.

Tuy khung xương của hoa đăng không hư, nhưng vì để lâu, hiện tại đã phai màu cũ dần, song lúc đốt đèn, có một ngọn lửa dường như bốc cháy trong lòng phượng hoàng, nhìn rất bắt mắt đáng chú ý.

Mộ Chi Minh đang muốn hỏi Cố Hách Viêm treo hoa đăng này ở đâu thì Cố Hách Viêm đã mở miệng trước y một bước.

Hắn hỏi ra câu nói mấy năm trước không thể nói ra: “Nghe nói hôm nay chợ phố xá hoa đăng sáng như sao, ngươi có bằng lòng cùng ta đi nhìn một cái không?”

Mộ Chi Minh cong mắt: “Đương nhiên bằng lòng.”

Đêm tháng giêng, ngàn cửa mở khóa vạn đèn sáng, đuốc chiếu sáng mắt đất, ca vũ thăng bình.

Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm chen vai thích cánh trên đường phố xem đèn xem diễn, đám đông chen chúc, Cố Hách Viêm che chở hoa đăng phượng hoàng trong tay, một thoáng không chú ý đã phát hiện không biết từ lúc nào mà Mộ Chi Minh đã không còn bên cạnh hắn.

Hai người bọn họ đi rời ra.

Trong khi Cố Hách Viêm còn kinh hoảng thất thốt nhìn xung quanh thì bỗng nhiên bị người ta nắm lấy.

Hắn quay đầu nhìn lại.

Mộ Chi Minh ra sức chen qua biển người tấp nập, đến bên hắn, mười ngón tay đan với hắn, nhìn hắn mỉm cười: “Nắm tay như vậy sẽ không sợ rời ra, Hách Viêm, ngươi đi trước đi, ta đi cùng ngươi.”

Vì thế, Cố Hách Viêm nắm tay y.

Đi qua thanh dương*, viêm tiết*, kim tố*, mộ tuyết*.

(*Thanh dương [青阳]: mùa xuân.

Viêm tiết [炎节]: mùa hè.

Kim tố [金素]: mùa thu.

Mộ tuyết [暮雪]: tuyết chiều, chắc là mùa đông.

Theo Baidu)

Đi qua nhân gian phồn hoa thịnh cảnh đời đời kiếp kiếp.*HOÀN CHÍNH VĂN*
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện