Edit: Hạ Vy.

_____

Chương 5: Ta năm đó mắt mù.

Thượng tị* mồng ba tháng ba, trời còn chưa tỏ, mơ màng không thấy ánh sáng, điều lệ cấm đi lại ban đêm mới được giải. Mộ Chi Minh cùng Mộ Bác Nhân bèn thừa kiệu vào cung, Cung thị, Thải Vi, Văn Hạc Âm không liên can nên cũng chẳng có đi theo, chỉ đứng ở cửa đưa tiễn.

(*Thượng tị: Vào ngày mồng 3 tháng 3 âm lịch, tại vùng Giang Nam 江南 có không ít những phong tục thú vị. Thuyết cũ cho rằng, ngày này mới đúng là thanh minh, nhưng phải rất nhiều năm mới gặp được. Ngày Thượng Tị 上巳 (1) của đời sau, trong dân gian hãy còn tục cài hoa rau tề , hái hoa rau tề. Vào ngày này người ta đem hoa rau tề rải trên bếp lò và chỗ ngồi, chỗ ngủ, cho rằng như thế có thể xua đuổi được kiến và những côn trùng gây hại. Lại đem hoa rau tề, hoa đồng, hoa giới giấu vào trong áo lông, cho rằng làm như thế áo có thể không bị rận, và lấy giấy đỏ viết:

Tam nguyệt tam, mã nghĩ thướng cao sơn. Nguồn: Google.)

Vó ngựa bắt đầu cử động, đi đến gần sáng, nắng sớm cũng đã hơi hé, vào cửa cung mọi thứ đều đề phòng nghiêm ngặt. Mộ Chi Minh cùng phụ thân xuống kiệu cước bộ, đi về phía chiếc cầu hình vòm làm bằng đá cẩm thạch trắng, điêu long cửu tử, qua khỏi cầu phía sau là khu tắm gội, vừa đến lập tức lộ ra cửa của Thái Hoà cung, chu manh ngói xanh, xa hoa tuyệt luân.

Mộ Bác Nhân không thể nhập hậu cung, ông chỉ còn cách triệu tới một tên hoạn quan, sai gã đưa Mộ Chi Minh đi tới thỉnh an Quý phi nương nương, còn chính mình đi đến Từ Nhân cung.

Tuy gió xuân se lạnh, nhưng trong cung sớm đã sớm hoa đoàn cẩm thốc, oanh ngâm yến vũ, Mộ Chi Minh vừa mới bước vào Phượng Nghi Cung, đã nghe được một cỗ ô hương trầm ấm. Y đi đến, chỉ thấy sau tử đàn khảm phù dung hoa, trạng nhuận bạch ngọc bình là một vị trang dung đẹp đẽ, trên người mặc giáng hồng cẩm phục quý giá, mang bảo châu phượng thoa. Nữ tử ngồi ngay ngắn ở đệm như một pho La Hán trên trường kỷ, mày đẹp môi đỏ, diễm sắc tuyệt thế.

Người ở đó là bào muội của Mộ Bác Nhân, cô mẫu của Mộ Chi Minh, người nhận được trăm ngàn sủng ái, Quý Phi nương nương.

Mộ Chi Minh đi đến quỳ sát đất dập đầu hành đại lễ.

Quý Phi nương nương thấy y đến, trong lòng vui sướng không thôi, gọi người dâng trà, sau đó lại ở trong lòng bàn tay của Mộ Chi Minh đặt một điểm tâm trái cây: "Tiểu Ly Chu, đã lâu không gặp, thực sự rất nhớ ngươi."

"Quý Phi nương nương vẫn là như vậy, tuyệt đại phong hoa." Mộ Chi Minh cũng không một chút câu nệ, cong mắt cười mà đem điểm tâm tinh xảo đưa vào trong miệng.

"Miệng ngươi thực ngọt." Quý Phi nương nương đưa ngón tay bạch ngọc, nhẹ vuốt chóp mũi Mộ Chi Minh.

"Quý Phi nương nương, Tế An đâu?" Mộ Chi Minh ăn mấy khối điểm tâm vào bụng, lập tức nhớ ra mà nghi hoặc hỏi.

Phó Tế An là Thất hoàng tử đương triều cũng là nhi tử của Quý Phi nương nương, cậu ta so Mộ Chi Minh nhỏ hơn ba tuổi.

"Nó sáng sớm đã đi Từ Nhân cung thỉnh an Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương." Quý Phi nương nương nói, "Hôm nay các hoàng tử đều đến, Hoàng Thượng nhất định phải hỏi học thức khảo công khóa, sợ là một chốc một lát cũng chưa về, nói không chừng thằng bé sẽ trực tiếp từ Từ Nhân cung đi đến núi Cửu Khúc. Ngươi cùng ta sẽ từ từ đi đến."

Mộ Chi Minh gật đầu đáp ứng, an tâm cùng Quý Phi nương nương ăn hạt dưa, tâm sự.

Mặt trời lên cao, thái giám lúc này mới tới thỉnh Quý Phi nương nương cùng Mộ Chi Minh lên bộ liễn đi đến trước cửa Thái Hòa Cung. Hoàng thân quốc thích đều tụ tập đầy đủ, cấm quân uy nghiêm hộ ở hai sườn cùng.

Yên lặng chờ một lát, lại có một tên thái giám khác, cao giọng kêu: "Hoàng Thượng giá lâm!"

Vừa dứt lời, toàn thể đều rơi vào tĩnh lặng, dường như ngay cả tiếng châm rơi cũng nghe thấy.

Mộ Chi Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tấn Văn Đế mặc minh hoàng đẹp đẽ, tay trái đặt trên giá diều hâu quý giá, uy phong lẫm liệt ngự mã mà đến. Mà lúc này, phía sau ngài mang theo vài vị hoàng tử thần thái xán lạn, và đương nhiên Phó Nghệ cũng ở trong đó.

Mộ Chi Minh rũ mi, ánh mắt trở nên đen tối mà dùng bộ liễn che giấu thân mình.

Đội ngũ đầy đủ, tất cả cùng nhau đi đến núi Cửu Khúc trước.

Nửa ngày sau, không gian mênh mông, đám người nối nhau cuồn cuộn đi đến núi Cửu Khúc, doanh trướng sớm đã an bài đầy đủ. Mộ Chi Minh vừa mới cùng Quý Phi nương nương vào trong trướng thì đã có một tên thái giám vội vàng đến báo, Hoàng Thượng cho triệu Yến Quốc Công thế tử Mộ Chi Minh yết kiến.

Quý Phi nương nương để hạt dưa trong tay xuống, từ trên đệm mềm đi xuống, đến giúp Mộ Chi Minh chỉnh lại vạt áo cùng ngọc bội, còn đặc biệt dặn bảo y nên nói cái gì, không nên nói cái gì, rồi sau đó đưa y ra doanh trướng.

Mộ Chi Minh đi theo phía sau thái giám, trong đầu suy nghĩ giờ này khắc này, chắc hẳn các hoàng tử sẽ ở cùng với Hoàng Thượng.

Đương nhiên, Phó Nghệ cũng ở đây.

Mộ Chi Minh nhớ tới kiếp trước, thời niến thiếu của y không biết lễ nghĩa, yết kiến xong đã trộm nhìn quanh bốn phía, sau đó liền bắt gặp đôi mắt tựa như nước xuân, trong lòng rung động, cảm khái Ngũ hoàng tử thật là phong thần tuấn lãng.

Mà hiện giờ, Mộ Chi Minh lòng tràn đầy đều là...

Chính mình thuở nhỏ, con mẹ nó làm sao mắt lại mù.

Thái giám đưa Mộ Chi Minh đến ngự tiền, Hoàng Thượng cưỡi ngựa đến gần chỗ rừng sâu chỉ điểm, bốn phía tất cả đều là người, Mộ Bác Nhân cũng chờ ở bên cạnh Hoàng Thượng. Mộ Chi Minh đi đến, lúc này cũng không chút nhút nhát, ánh mắt nhìn thẳng, đoan đoan chính chính mà hành lễ.

Hoàng Thượng gọi y đứng dậy, sau đó ngẩng đầu, đoan trang cười một cái nói: "Yến Quốc Công, thế tử của ngươi dung mạo minh diễm tuyệt đại, mặt mày thế nhưng cùng quý phi có vài phần tương tự."

Rõ ràng là y con trai, lại bị khen xinh đẹp, Mộ Bác Nhân nỗi lòng có chút phức tạp, cúi đầu nói: "Hoàng Thượng nói rất đúng, tộc nhân toàn nói như thế, bất quá nhi tử tính tình không tốt, vẫn là con trẻ, không giống Quý Phi nương nương đoan trang, hiền thục."

Mộ Chi Minh: "…"

Cha, người vì cái gì mà trợn mắt nói dối! Quý Phi nương nương đoan trang hiền thục cái rắm! Nàng trước kia đem ta chôn tuyết còn chống nạnh cười ha ha, chuyện này người đã quên rồi sao! Hoàng Thượng cười mà không đáp, quay đầu nhìn về phía Mộ Chi Minh, hỏi: "Ngày thường hay đọc sách gì?"

Mộ Chi Minh đáp: "Kinh Thi Lễ Ký có đọc, giang hồ tạp vụ cũng đọc."

"Vậy sao?" Hoàng Thượng ý cười càng sâu, "Nói như thế cũng có vài phần kiến thức tài học? Nếu như vậy nói trẫm nghe, ngươi cảm thấy hội săn thú này, nên thưởng thế nào?"

Mộ Chi Minh bình tĩnh: "Xuân săn vì sưu, hạ săn vì mầm, thu săn vì mi, đông săn vì thú, vừa lúc gặp xuân, vạn vật sinh trưởng, đại địa sống lại, lúc này lấy hiến tế làm chủ, đạp thanh làm vui, lúc tìm thú săn, không hẳn là nên tìm động vật đang hoài thai."

Hoàng Thượng nghe xong, ngửa mặt lên trời cười: "Tốt! Miệng lưỡi khôn ngoan, thông minh vô cùng, người đâu, ban ngự mã!"

Mộ Chi Minh lập tức quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn, trong lòng lại ở kêu gào.

A a a, ban vàng bạc châu báu không tốt sao?! Ban ngự mã! Hoàng Thượng, ngự mã của ngài muốn nửa cái mạng của ta đấy! Thật là tổn thọ!

Nhưng mà con ngựa này là ngự tứ, nếu y không cưỡi thì kết cục sẽ là đầu rơi xuống đất, không thể nghĩ đến. Mộ Chi Minh mặt ngoài ngắm phong cảnh, nhưng trong nội tâm lắp bắp mà trèo lên lưng ngựa, vuốt ve lông nó, trong lòng liên tục mặc niệm: Đừng ném ngã ta, ngoan ngoãn, cầu ngươi đừng nổi điên, ta trở về sẽ đốt hương, ăn chay ba ngày tạ ơn.

Vạn chúng đều tập trung, Hoàng Thượng giương cung như trăng tròn, một mũi tên nhọn bắn ra bay thẳng vào trong rừng. Mũi tên vừa dứt mọi người nhanh chóng cưỡi ngựa như sấm, săn xuân mỗi năm một lần chính thức bắt đầu.

Mộ Chi Minh cũng không am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, đối với săn thú cũng không hứng thú, y nắm chặt dây cương, muốn tìm cớ để không cưỡi ngựa. Đúng lúc còn đang đắm chìm vào suy nghĩ của mình, nào ngờ vừa nhấc đầu, lập tức phát hiện Ngũ hoàng tử Phó Nghệ đã ngự mã đến.

Liếc mắt một cái thoáng như kiếp trước, đáng tiếc hai người chi gian, thời niên thiếu lại không đến cuối đời cũng không chung chăn, chỉ có máu tươi đầm đìa, xương cốt dày đặc khe rãnh, đầy ngập phẫn hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện