Edit: Hạ Vy

_____

Chương 62: Thời điểm này rồi còn nói dối.

"Nữ thi kia... Có thể nói chuyện."

Văn Hạc Âm sợ tới mức ngã người ra phía sau, đụng một cái vào cửa sổ của xe ngựa: "A! Cái gì?! Nữ thi đó có thể nói chuyện?!"

"Ai nha, làm sao lại đụng phải đầu rồi, cẩn thận nha." Mộ Chi Minh chơi xấu xong trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, y buồn cười mà đưa tay đỡ đầu Văn Hạc Âm lên nhìn một chút, "Có nặng không?"

"Không nặng, thiếu gia, tại sao tử thi kia có thể nói chuyện?" Văn Hạc Âm hỏi.

Mộ Chi Minh duỗi tay giúp Văn Hạc Âm xoa xoa chỗ vừa bị đâm trúng: "Trên người nữ thi kia hẳn là có manh mối quan trọng, quan trọng đến mức mà hung thủ không từ thủ đoạn ban đêm lẻn vào phủ Kinh Triệu trộm thi thể đi."

"Thì ra là thế." Văn Hạc Âm suy tư mà gật đầu.

Mộ Chi Minh nhẹ giọng: "Không biết sẽ là manh mối dạng gì đây."

"Ai nha." Văn Hạc Âm vội la lên, "Thiếu gia, ngươi đừng phí công suy nghĩ mấy cái vớ vẩn này nữa, nữ thi kia đã bị trộm đi, manh mối quan trọng gì đó chúng ta cũng không biết được, ngươi có suy nghĩ đến nát óc cũng vô dụng thôi."

Mộ Chi Minh lẩm bẩm: "Ta không phải nghĩ chuyện này."

"Vậy thì là chuyện gì?" Văn Hạc Âm hỏi.

Bỗng nhiên, ánh mắt của Mộ Chi Minh dường như phát hiện ra thứ gì đấy mà lạnh lại, y nhìn về phía Văn Hạc Âm, hỏi: "A Âm, ngươi biết người giám định tử thi của phủ Kinh Triệu ở đâu không?"

Văn Hạc Âm trước kia từng hỗ trợ Bùi Hàn Đường phá án, cho nên trong lúc vô tình cũng sẽ biết được một vài thứ: "Biết."

"Mau, bây giờ chúng ta đi tìm người giám định tử thi, ngươi chỉ đường cho mã phu đi!" Mộ Chi Minh vội nói.

Văn Hạc Âm ngây ngốc đơ ra: "A?"

Mộ Chi Minh vội la lên: "Không kịp giải thích, mau đi."

"Ồ, ừm." Văn Hạc Âm vén rèm xe ngựa lên, nhanh chóng chỉ đường cho mã phu chạy đi. Mộ Chi Minh hít sâu vài cái, ánh mắt dần dần trở nên bình tĩnh vững vàng.

Nếu như có manh mối quan trọng như vậy, người giám định tử thi tại sao không nói ra?

Là gã không thấy?

Hay là... Gã không muốn thấy...

Chỗ ở của người giám định tử thi phủ Kinh Triệu nằm ở vùng ngoại ô hẻo lạnh, số phận của gã rất đen đủi, không thê tử không con cái, nhìn rất cô đơn, ngay cả nhà ở trái phải đều là gỗ mục đơn sơ cũ nát.

Mộ Chi Minh cùng Văn Hạc Âm vừa đứng trước nhà gỗ đã đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau cùng âm thanh kêu cứu tuyệt vọng bên trong truyền ra.

Mộ Chi Minh: "A Âm!"

Văn Hạc Âm vài bước tiến lên, hung hăng đá văng cửa gỗ, bên trong nhà bàn ghế cũ nát nghiêng ngả khắp nơi, có một người bị tên hắc y nhân tàn nhẫn mà đè trên mặt đất kêu to gào khóc, tay phải gã giơ dao lên cao ý muốn đâm xuống dưới. Tình thế hết sức ngàn cân treo sợi tóc, Văn Hạc Âm không kịp nghĩ ngợi đã nhanh chóng nắm lấy tay hắc y nhân, ngăn cả động tác ám sát của đối phương, cường thế vặn ngả cánh tay gã, nhanh chóng đem người kéo xuống khỏi người giám định tử thi.

Hắc y nhân cùng Văn Hạc Âm nhanh chóng giao đấu mười mấy chiêu, mắt thấy không thể chế ngự cậu vì thế cũng không muốn dây dưa, đưa chân đá Văn Hạc Âm một cái kéo dài khoảng cách, sau đó nhanh chóng phá cửa sổ chạy ra ngoài. Văn Hạc Âm thấy gã định trốn thoát vừa định nhấc chân đuổi theo đã nghe Mộ Chi Minh phía sau kêu cậu: "A Âm! Nguy hiểm, đừng đuổi theo!"

Chân của Văn Hạc Âm phút chốc dừng lại, nhanh chóng xoay người mà chạy về bên cạnh Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh nâng cánh tay cậu lên, lại nắm lấy bả vai cậu, phía trước phía sau làm cậu xoay một vòng cẩn thận kiểm tra: "Có bị thương không?"

"Không có!" Văn Hạc Âm ngẩng đầu ưỡn ngực, còn rất tự hào.

"Vậy là tốt rồi." Mộ Chi Minh cuối cùng cũng nhẹ thở ra một hơi.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn người giám định tử thi sợ đến mức cuộn tròn ở một góc, lá gan như muốn nứt ra, run bần bật.

Mộ Chi Minh vốn định đến đây để hỏi tội gã, không nghĩ đến sẽ vô tình cứu gã một mạng. Nhưng hung thủ này lá gan cũng lớn thật, dám ở Kinh thành làm ra nhiều án hành hung đến như vậy, coi mạng người như cỏ rác, thật sự là làm Mộ Chi Minh nhịn không được mà phẫn nộ bất bình.

Hai người tiến đến đỡ người giám định tử thi dậy, ở trong căn phòng bị phá đến nát này của gã tìm kiếm một chút nước cho gã, người giám định tử thi bưng chén nước run rẩy uống cạn, mất một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, hoảng sợ mà khóc: "Thường ngày ta không có đắc tội với ai hết, làm sao lại có người muốn gϊếŧ ta, về sau ta phải sống thế nào đây."

Mộ Chi Minh hỏi: "Ngươi còn nhớ nữ thi hôm qua ngươi giám định không?"

Người giám định tử thi vẫn còn chưa hoàn hồn kịp, âm thanh run rẩy, đứt quãng nói: "Hồi đại nhân, tiểu nhân nhớ rõ."

Mộ Chi Minh hỏi: "Ngươi có giấu thứ gì không?"

Động tác của tên giám định tử thi phút chốc cứng lại, gã cúi đầu đôi mắt vô thức nhìn xuống dưới đất: "Tiểu nhân, tiểu nhân không biết ngài đang nói cái gì, đồ vật của người chết có rất nhiều âm khí, tiểu nhân nhất định sẽ không giấu đâu?"

Văn Hạc Âm hung hăng mà nói: "Ngươi chột dạ cái gì?! Đã đến nước này còn muốn nói dối?!"

Người giám định tử thi ấp úng, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Mộ Chi Minh suy tư một lát hỏi: "Là vàng bạc hay trang sức?"

Người nọ bỗng dưng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh ôn tồn mà khuyên nhủ: "Lấy ra đi, đã là hoạ sát thân rồi còn giấu, tuy ngươi cất giấu đồ vật của tử thi không thể thoái thác tội của mình, nhưng ta nhất định sẽ giúp ngươi cầu xin Bùi đại nhân của phủ Kinh Triệu một chuyến, nói hắn ta giảm nhẹ cho ngươi."

Người giám định tử thi do dự một lát, cuối cùng cũng đi đến giá sách lấy ra một cái rương lớn, duỗi tay lấy trong rương một cái túi tiền cẩm văn ra, giao cho Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh nhận lấy túi tiền cẩn thận mở ra xem, bên trong có một ít bạc vụn cùng vàng và một tự ngọc ban chỉ có khắc chữ 'Nguyên', y vốn đang chuẩn bị đem nhẫn ra nhìn một chút, nào ngờ Văn Hạc Âm bỗng nhiên thò đầu qua, kinh ngạc nói: "Ơ? Cái túi tiền này thực quen mắt, hình như ta đã thấy ở đây thì phải."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện