Edit: Hạ Vy

_____

Chương 66: Chuyện này liên quan gì đến ta.

Cố Hách Viêm: "Đừng để ta xem thường ngươi."

Bùi Hàn Đường nghe thấy lời này, ngay lập tức có chút buồn cười mà ôm lấy bả vai Cố Hách Viêm, nói: "Cố Dục Dập, hôm nay người nói thật nhiều đó?"

Cố Hách Viêm: "..."

Bùi Hàn Đường: "Vậy ngươi có biết câu tục ngữ chó chê mèo lắm lông không?"

Cố Hách Viêm không đáp cũng không có phản ứng gì, hắn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, trầm ổn, nhưng thật ra nội tâm có được như vậy hay không thì không ai biết được.

"Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi có tâm tư kia bao lâu rồi? Hửm? Từ khi nào mà ngươi đối với tiểu công tử nhà ngươi... Ai nha, ngươi đừng đi mà." Lời nói của Bùi Hàn Đường còn chưa dứt hắn ta đã cảm thấy người mà bản thân dựa vào đi đâu mất, đột ngột mà ngã về sau nửa bước, nào ngờ hắn ta vừa đứng dậy đã thấy Cố Hách Viêm đã đi được mấy thước, "Dục Dập, ngươi đi đâu đấy?!"

Cố Hách Viêm: "Tìm túi nước."

"Túi nước? Muốn uống nước? Ngươi khát sao?" Bùi Hàn Đường thấy Cố Hách Viêm hành động như vậy có chút khó hiểu, "Hơn nửa đêm rồi ngươi đi đâu tìm túi nước?"

Cố Hách Viêm không trả lời, hắn nhẹ nhảy lên một bước, bóng dáng dần ẩn náu trong bầu trời đêm, phút chốc biến mất đâu không thấy.

Bùi Hàn Đường nhẹ giọng "chậc" một tiếng, lúc này mới nhớ tới chính sự, vội quay đẩu nhìn thị vệ phủ Kinh Triệu nói: "Các huynh đệ, lục soát khắp nơi cho ta, tìm xem có còn chứng cứ nào khác không."

***

Mộ Chi Minh ôm Văn Hạc Âm khóc một lát, cuối cùng cũng áp chế cảm giác cuồn cuộn trong lòng xuống, y lau đi mấy giọt lệ trân châu ướt đẫm hai má mà khụt khịt vài tiếng.

Văn Hạc Âm: "Thiếu gia."

"Đừng nói chuyện." Mộ Chi Minh lấy mu bàn tay xoa nắn hai con mắt khóc đến sưng của mình, "Ta cảm thấy xấu hổ, mỗi lần ngươi mở miệng là ta liền muốn đào một cái hố chôn bản thân xuống, để ta yên tĩnh một lúc mới lúc là tốt lên thôi."

Văn Hạc Âm: "Thiếu gia..."

Mộ Chi Minh: "Ta đi đào hố liền."

Văn Hạc Âm vội vàng túm chặt y lại: "Không phải, thiếu gia, ta chỉ muốn nói dưới chân ngươi có một đống đất, người đừng để vấp phải, viện này nhìn cũng khá đẹp đó, nhưng cái đống đất này thật làm cho người ta mất hứng, chủ nhân phủ đệ bày thật quá bất nhã."

"Sao?" Mộ Chi Minh cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy núi giả bên cạnh rừng trúc này có một đống đất khuất ở đó. Vừa rồi y đi đến hoàn toàn không chú ý tới, hiện giờ mới phát hiện ra đúng là cổ quái. Mộ Chi Minh ngồi xổm xuống, thấy bùn trên đống đất kia hơi ước át, dường như là mới đào lên ngày gần đây.

Trong lòng Mộ Chi Minh đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đấy mà quay đầu nói với Văn Hạc Âm: "A Âm, mau kêu Bùi đại nhân tới đây!"

Thị vệ của phủ Kinh Triệu đồng tâm hiệp lực mà đào đống đất kia lên, nào ngờ vừa đào xong đã thấy cỗ thi thể bị trộm vài ngày trước xuất hiện thình lình trước mặt bọn họ.

Bùi Hàn Đường vui mừng quá đỗi, hô to: "Tốt! Chứng cứ vô cùng xác thực, ta xem bọn họ phủ nhận như thế nào! Đi thôi, hồi phủ Kinh Triệu!"

Mộ Chi Minh nhìn quanh bốn phía, nghi hoặc một lát bèn đi đến trước mặt Bùi Hàn Đường: "Xin hỏi Bùi đại nhân, Hách Viêm ở đâu?"

"Hắn đi rồi." Bùi Hàn Đường xua tay.

Mộ Chi Minh ngập ngừng nói: "Đi rồi..."

Cũng đúng, án đã phá xong, chuyện này coi như cũng không còn gì để nói, hiện tại cũng không còn sớm, Cố Hách Viêm ở đây cũng không giúp ít được gì, chi bằng về phủ nghỉ ngơi còn hơn.

Mộ Chi Minh yên lặng chờ đến khi ra khỏi Nguyên phủ, tận mắt thấy Nguyên Báo Đức bị áp giải đưa đến nhà giam trong lòng y mới buông bỏ vài phần, yên tâm mà cùng Văn Hạc Âm cáo từ.

Bốn gã thị vệ phủ Kinh Triệu đi đầu, phía sau là hai tên thị vệ khác áp giải Nguyên Báo Đức, mọi người đều đồng loạt rời khỏi Nguyên phủ.

Nhưng tất cả đều không thể ngờ, chỉ vừa mới bước đến cửa Nguyên phủ đã không thể ra ngoài dù chỉ một tấc.

Bùi Hàn Đường với đội ngũ phía sau, cảm thấy kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy? Tại sao lại dừng?"

Thị vệ phủ Kinh Triệu phía trước hoang mang, rối loạn mà hô một tiếng: "Bùi đại nhân..." Giọng nói vô cùng sợ hại và lúng túng, thập phần không thích hợp.

Bùi Hàn Đường vài bước đi đến phía trước, đứng ở cửa Nguyên phủ nhìn ra, nhưng khi hắn ta vừa liếc mắt nhìn một cái, tay chân đã bất giác cứng đờ, hô hấp cũng bị ngưng đọng lại, ngay cả máu chạy quanh người cũng đảo ngược cả lên.

Trăng lạnh treo cao, không một ngọn gió, bên ngoài phủ đêm đến tĩnh mịch, có mấy chục vệ binh y phục tím đen thị vệ của Bệ Ngạn Tư giơ đuốc đứng trước bật thang sư tử đá, sáu người cửa ngựa, tất cả còn lại uy nghiêm đứng thẳng, người dẫn đầu cưỡi một con tuấn mã lông mao đen nhánh, lạnh lùng mà nhìn những người đang có ý định rời phủ. Ánh mắt người nọ sắc bén đáng sợ dường như đã muốn hung hăng chuẩn bị vồ con mồi của mình, mà xe của phủ Kinh Triệu dùng để chở phạm nhân đến ngục giam, lúc đầu dừng ở cửa hiện tại lại đáng thương mà bị đẩy sang ven đường, ở rất xa so với người của phủ Kinh Triệu.

Mộ Chi Minh ở phía sau thấy Bùi Hàn Đường im lặng, cuối cùng cũng không nhịn được mà bước ra trước cửa Nguyên phủ, phút chốc bất ngờ chạm phải ánh mắt của Hoắc Tân.

Hoắc Tân nhìn y, ánh mắt sắc lạnh tựa đao bén, không biết nghĩ gì mà chợt giễu cợt cười ra tiếng.

Chỉ trong khoảnh khắc này, kí ức kiếp trước đang được giấu kín không một tiếng động mà bao phủ lý trí của Mộ Chi Minh.

Y nhớ rất rõ ngày đó cũng âm u lạnh lẽo như vậy, Hoắc Tân dẫn theo những tên thị vệ mặc y phục tím đen này bước vào Mộ phủ, tựa như yêu ma quỷ quái, ác quỷ máu đen trong địa ngục âm trầm, dày vò một đám người của Mộ gia đến thống khổ vô biên. Cũng làm cho thế giới của Mộ Chi Minh từ đó chỉ còn tiếng khóc than cùng rét lạnh.

Vốn dĩ tưởng chừng như những nỗi đau đớn thống khổ ấy đều được chôn chặt trong lồng ngực, chôn đến chỗ sâu nhất, kín đáo nhất để cho người ta khỏi nhớ đến nó. Thế nhưng ngay giờ phút này nó lại mạnh mẽ trồi lên, làm cho Mộ Chi Minh chỉ cần vừa đến diện với Hoắc Tân theo bản năng đã rùng mình sợ hãi.

"Không biết Hoắc đại nhân, đây là có ý gì?" Tuy lúc đầu Bùi Hàn Đường thấy một màn như vậy rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, ôm quyền dò hỏi.

Ánh mắt của Hoắc Tân nhanh chóng chuyển từ người của Mộ Chi Minh sang Bùi Hàn Đường đánh giá, qua một lúc lâu, ông ta mới âm trầm nói: "Nguyên gia có liên can đến vụ án mà Bệ Ngạn Tư đang điều tra vài ngày gần đây, cho nên ta đến mời Chủ Sự Hình Bộ Nguyên Tử Hoài cùng..." Nói đến chỗ này, giọng nói của Hoắc Tân chậm dần, ánh mắt dần trở nên hung ác nham hiểm, dường như là đang trào phúng Bùi Hàn Đường không biết lượng sức mình, "Cùng với con trai Nguyên Báo Đức giam giữ ở lao ngục Bệ Ngạn Tư chờ ngày thẩm vấn."

Bùi Hàn Đường: "Xin hỏi Hoắc đại nhân là Nguyên gia có liên can đến án gì?"

Hoắc Tân giễu cợt cười: "Có liên quan gì đến ngươi?"

Bùi Hàn Đường ngưng một lát, tuy rằng nghẹn khuất, nhưng vẫn không dám lỗ mãng, cẩn thận nói: "Hoắc đại nhân, nhi tử Nguyên Tử Hoài lạm sát kẻ vô tội, phủ Kinh Triệu có đầy đủ nhân chứng và vật chứng, vì án này mà huynh đệ chúng ta đã điều tra nhiều ngày, hiện tại đã phá án thành công, ta phải bắt hắn về phủ Kinh Triệu chịu tội."

Hoắc Tân hơi ngẩng đầu, từ trên cao mà ngạo nghễ nhìn Bùi Hàn Đường bên dưới, từng câu từng chữ phát ra thật mạnh tựa kiếm đao sắc bén, làm cho người ta không kiềm được mà sợ hãi đến phát run: "Liên, quan, gì, đến, ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện