Edit: Hạ Vy

_____

Chương 71: Đã đến tuổi thành thân.

Thời tiết tháng tám ở Kinh Thành, nắng nóng dần biến mất mà thay vào đó là một tầng sương trắng.

Sau buổi trưa, Mộ Chi Minh ngồi ngay ngắn ở trong thư phòng, nghiêm túc xem hồ sơ của Lễ Bộ, Thải Vi mang trà cùng trái cây tới, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt y: "Thiếu gia, mấy ngày nay tại sao ngươi đều ở trong thư phòng, không giống thời gian trước, thường hay đến phủ tướng quân gặp bạn bè?"

Mộ Chi Minh cười nói: "Phủ tướng quân đó ta không thích hợp để đi."

"Vậy ngươi nên cùng A Âm đi dạo nhiều hơn." Thải Vi khuyên ngủ, "Ngươi nhìn A Âm xem, mấy ngày nay hắn đều chạy loạn khắp nơi, cho dù khi về phủ thì tâm tình cũng trôi dạt ở bên ngoài."

"Dù sao cũng nhàn rỗi, để hắn đi chơi nhiều chút." Mộ Chi Minh cười nói.

Thải Vi thở dài: "Thiếu gia, ngươi cũng lớn như A Âm, tại sao có thể chịu được tâm tính như vậy chứ? Ta sợ ngươi buồn chán đến xảy ra chuyện."

Mộ Chi Minh vẫn cười không đáp.

Đột nhiên lúc này có gã sai vặt đến gõ cửa: "Thiếu gia, lão nhân cùng phu nhân gọi ngài đến đại sảnh."

"Được." Mộ Chi Minh đứng lên, "Ta đi liền."

Mộ Chi Minh không nhanh không chậm đi đến đại sảnh, Mộ Bác Nhân và Cung thị đã ở đây từ sớm ở đây, ngồi trên ghế bành gỗ lê, sau khi để Mộ Chi Minh đi đến hành lễ xong, Cung thị nhìn y tươi cười, vẫy tay lại: "Ly Chu, tới đây ngồi cạnh mẫu thân."

Mộ Chi Minh gật đầu, ngồi ở bên cạnh Cung thị hoang mang hỏi: "Không biết có chuyện gì mà phụ thân, mẫu thân kêu hài nhi đến đây?"

Cung thị cười nói: "Thật ra có một chuyện lớn muốn thương lượng với con."

"Chuyện lớn?" Mộ Chi Minh càng thêm khó hiểu mà nhìn về phía Mộ Bác Nhân, "Chuyện lớn gì ạ?"

Biểu cảm của Mộ Bác Nhân không biết vì sao mà không được tự nhiên, ông ho một tiếng, nhìn Cung thị đưa mắt ra hiệu để bà nói.

Chỉ trong khoảnh khắc như vậy, Mộ Chi Minh lanh lợi bỗng nhiên hiểu ra phụ mẫu tìm y đến đây là muốn nói chuyện gì.

Quả nhiên y dự đoán không sai, Cunh thị tươi cười từ ái hiền hoà, mở miệng nói: "Ly Chu, con đến tuổi này rồi, cũng nên lập gia thất đi."

Mộ Chi Minh sững sờ một lát, không biết nên trả lời thế nào: "A..."

Cung thị nói tiếp: "Hôm này gọi con tới đây là hỏi con có người vừa ý hay không, nếu không có thì trong lòng phụ mẫu thật ra cũng chọn được không ít người, tới lúc đó ta sẽ mời bà mai nổi tiếng nhất kinh thành tới, trao đổi thiếp canh, tính bát tự, chắc chắn sẽ tìm được một mối lương duyên kim ngọc mỹ mãn."

"Phụ thân, mẫu thân." Mộ Chi Minh nhẹ giọng nói, "Con..." Nhưng lời nói đã tới miệng rồi, y vẫn không thể thốt thành câu.

"Hửm?" Cung thị vui sướng nói, "Chẳng lẽ Ly Chu thật sự có ý trung nhân?"

"Con..." Mộ Chi Minh do dự, "Con..."

Mộ Bác Nhân vỗ vào ghế dựa một chút, lớn giọng nói: "Có thì nói có, không có thì nói không có, ấp a ấp úng là như thế nào?"

"Ai nha." Cung thị vội nói, "Ông đừng khẩn trưng như vậy, con nó ngại đấy!"

Mộ Chi Minh bỗng nhiên đứng lên, cúi đầu hành lễ: "Phụ thân, mẫu thân, có thể cho hài nhi mười ngày để suy nghĩ không, sau mười ngày, hài nhi sẽ cho phụ mẫu một đáp án."

"Được." Cung thị gật đầu, "Ly Chu, phụ mẫu đều hy vọng con có thể tìm thấy mối lương duyên định mệnh của mình, cho nên nếu con có người trong lòng thì nhất định phải nói cho phụ mẫu biết, không cần quá để ý đến dòng dõi xuất thân, phụ mẫu chỉ mong thấy con vui vẻ hạnh phúc là được rồi."

Mộ Chi Minh không đáp lại, khom lưng cúi đầu thật sâu, sau đó rời khỏi đại sảnh.

Cung thị nhìn y rời đi, nhẹ giọng: "Đứa nhỏ này, rốt cuộc là có người trong lòng hay không đây."

Mộ Bác Nhân lắc đầu, thở dài: "Phu nhân, bà không cảm thấy, trong lòng của đứa nhỏ Ly Chu này có chuyện gì đó đang đè nặng sao?"

"Đè nặng, một chuyện rất nặng, rất nặng."

Hôm sau, Mộ Chi Minh thượng triều, sau khi thảo luận chính sự xong bèn đi Phượng Nghi Cung vấn an Quý Phi nương nương.

Khi Quý Phi nương nương vừa thấy Mộ Chi Minh lập tức căm giận mà chỉ ngón tay thẳng lên trán y, trách mắng y không đến thăm nàng nhiều lần, Mộ Chi Minh bất đắc dĩ nói: "Quý Phi nương nương, con đã nhược quán rồi, hiện giờ không thể vào hậu cung dễ dàng như trước, cần có khẩn dụ của Hoàng Thượng mới đến được."

Mỹ nhân bất bại trước năm tháng, Quý Phi nương nương vẫn như cũ linh động như nai, nàng nhẹ chống cằm: "Aizz, được rồi, ta cũng không trách ngươi, tới đây cắn hạt dưa, ngươi nói cho ta nghe chuyện ngoài cung đi, hoa sen trong chùa Dũng Tuyền ở vùng ngoại ô phía nam còn tươi không? Từ từ, tiểu Ly Chu, ngươi nhược quán rồi, tại sao còn không đón dâu về?"

Mộ Chi Minh bất đắc dĩ cười nói: "Làm sao Quý Phi nương nương cũng đề cập đến chuyện này..."

Quý Phi nương nương cắn hạt dưa răng rắc: "Hôm qua ta vừa nghe được một chuyện, đột nhiên nhớ tới ngươi đã ở tuổi này rồi."

"Hả? Chuyện gì vậy?" Mộ Chi Minh vươn tay đi lấy hạt dưa.

Quý Phi nương nương nói: "Hôm nay Hoàng Thượng triệu kiến Vũ Lâm tướng quân Cố Hách Viêm, muốn ban hôn ước cho hắn và công chúa Thanh Hà, để hắn làm phò mã, mẹ đẻ của công chúa Thanh Hà biết được tin này mỗi ngày đều vui vẻ nhắc mãi bên tai ta."

Hạt dưa mà Mộ Chi Minh vừa cằm trong tay, không biết vì gì bỗng nhiên rơi hết xuống bàn.

Quý Phi nương nương bị dọa nhảy dựng: "Sao vậy? Tiểu Ly Chu ngươi làm sao vậy?"

"Không... Không có việc gì." Mộ Chi Minh phục hồi tinh thần lại, hoảng loạn mà thu thập lại hạt dưa trên bàn, y nhìn Quý Phi nương nương mỉm cười hơi mang vẻ xin lỗi.

Quý Phi nương nương nghĩ rằng y trượt tay, cho nên cũng không để ý, tiếp tục nói: "Còn nhớ săn xuân năm ấy không, ba mũi tên của Cố tiểu tướng quân đã thu hút hàng trăm ánh mắt, khi đó ta đã biết hắn về sau nhất định sẽ thành tài, tiểu Ly Chu ngươi có biết không? Thật ra năm Cố Hách Viêm mười bảy tuổi Hoàng Thượng đã ban tứ hôn cho hắn, nhưng năm ấy chiến sự ở biên cương nguy hiểm, hắn phải rời khỏi kinh thành biền biệt năm năm, hiện tại đã trở về rồi, Hoàng Thượng bèn nghĩ tới chuyện tứ hôn, xem ra là thật sự để bụng đến chuyện này, tiểu Ly Chu?"

"Vâng?" Mộ Chi Minh phục hồi tinh thần lại, "Quý Phi nương nương, người nói gì."

Quý Phi nương nương lo lắng hỏi: "Hôm nay ngươi làm sao lại xuất thần như vậy? Có phải không thoải mái không?"

Mộ Chi Minh vội vàng lắc đầu: "Không, không có."

"Thật sự không có việc gì?"

"Thật sự."

"Vậy thì tốt rồi."

Sau khi cùng Quý Phi nương nương nói chuyện phiếm giải sầu xong, khi Mộ Chi Minh trở về phủ Yến Quốc Công thì sắc trời cũng đã chạng vạng tối. Thải Vi thấy y về bèn gọi y đến dùng bữa, nhưng Mộ Chi Minh lại lắc đầu nói không đói. Y không lập tức trở về phòng ngủ mà chậm rãi đi đến hoa viên trong phủ Yến Quốc Công, y đi đến đình viện tứ giác ở rừng trúc. Mộ Chi Minh dường như nhớ đến chuyện gì đó mà bước nhanh đến giữa đình hóng gió, vén y phục lên chậm rãi ngồi xuống ghế đá.

***

Khi Văn Hạc Âm về phủ thì sắc đã đã xám đen, trong tay cậu xách theo một hộp thức ăn gỗ đỏ nhỏ, hưng phấn mà chạy đến phòng của Mộ Chi Minh tìm y nhưng lại không thấy người.

Văn Hạc Âm hoang mang mà gãi đầu, đi tìm Thải Vi, Thải Vi thấy cậu đến bèn cười hỏi: "A Âm, mới về à, hôm nay ngươi cũng tới phủ Kinh Triệu hỗ trợ sao? Trong tay là gì vậy?"

"Là điểm tâm của Tễ Nguyệt Trai, không phải từ nhỏ thiếu gia đã thích điểm tâm ở đây sao?" Văn Hạc Âm đem hộp thức ăn đưa lên trước mặt, cười vang nói, "Hôm nay ta đi ngang qua, vì vậy bèn mua về."

"Đi ngang qua Tễ Nguyệt Trai? Làm sao lại đi xa như vậy?" Thải Vi cảm thấy kỳ quái, "Cách tới mấy khu phố lận."

Ánh mắt của Văn Hạc Ân đảo trái liếc phải, nói: "Ta, ta khinh công tốt, không tính là xa, thiếu gia đâu?"

"Thiếu gia ngồi ở đừng hóng gió trong rừng trúc đấy." Thải Vi thở dài, "Cũng không biết vì sao mà từ lúc y từ hoàng cung trở về, đã ra ngoài kia ngồi, cả bữa tối cũng không ăn."

"Cái gì? Không ăn bữa tối, như vậy sao được." Văn Hạc Âm sốt ruột.

Thải Vi: "Y nói bản thân không muốn ăn, hay là như vậy đi, A Âm ngươi đem điểm tâm của Tễ Nguyệt Trai đưa qua đó đi, nói không chừng thiếu gia nhìn thích sẽ ăn đấy."

"Ừm!" Văn Hạc Âm gật đầu, xách theo hộp thức ăn chạy tới đình hóng gió, từ phía xa đã thấy Mộ Chi Minh một mình ngồi một mình ở bên bàn đá, an tĩnh mà nhìn rừng trúc bị lay động bởi gió tây, mặt nghiêng của thanh y tuấn dật vô song, ánh trăng vỗ về đôi mắt sáng, bóng trúc bao lấy lồng ngực y.

Văn Hạc Âm bỗng nhiên nhớ tới, cậu đã từng thấy qua một màn như vậy.

Đó là vào năm cậu mười bốn tuổi.

"A Âm." Nghe thấy tiếng bước chân, Mộ Chi Minh quay đầu, sau khi thấy người đến là Văn Hạc Âm bèn nhẹ giọng gọi.

"Thiếu gia, tại sao không ăn bữa tối, đói bụng không khó chịu sao?" Văn Hạc Âm đi qua đem hộp gỗ đặt trên bàn đá, "Đây là điểm tâm Tễ Nguyệt Trai, ta có mua bánh quế hoa ngươi thích nhất, thiếu gia, ngươi ăn một chút đi."

"Được." Mộ Chi Minh nhẹ nhàng mỉm cười.

Văn Hạc Âm hỏi: "Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?"

Mộ Chi Minh chần chờ một lát, nói: "Hôm qua, cha mẹ nhắc với ta chuyện thành thân."

Hai mắt Văn Hạc Âm bỗng nhiên trợn trò, hai tay chống trên bàn đá: "Thành Thân?! Cái gì?! Thành thân?! Cái này, cái này hẳn là chuyện tốt chứ... Thiếu gia là vì chuyện này mà buồn rầu sao?"

Mộ Chi Minh lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

"Rốt cuộc có phải hay không, lắc đầu lại gật đầu là có ý gì?" Văn Hạc Âm hoang mang mà hỏi.

Mộ Chi Minh nói: "Ta có chuyện nghĩ không thông."

Văn Hạc Âm: "Chuyện gì? Ngươi nói ra, ta giúp ngươi nghĩ."

Mộ Chi Minh nghe vậy cười nói: "A Âm, ngươi có nhớ rõ năm chúng ta mười bốn tuổi, có một ngày ta tỉnh dậy đột nhiên nổi điên mà khóc, sau đó ngày hôm sau lại ra chỗ đình viện này ngồi không nhúc nhích một ngày trời không?"

"Ta nhớ!" Văn Hạc Âm vội vàng nói, "Ta nhớ rất rõ, ngày hôm đó ngươi không biết làm sao mà sau khi ngủ một giác thức dậy, giày cũng không mang, y phục cũng không đổi, lập tức xốc chăn đi tìm lão gia và phu nhân, còn nói một đống câu mê sảng, vừa nói vừa khóc. Qua ngày hôm sau, ngươi ngồi ở đây ngây người, không hé răng để ý tới ai, làm mọi người sợ tới mức linh hồn cũng muốn bay ra."

Mộ Chi Minh lâm vào trong hồi ức, thanh âm cực nhẹ: "Thật ra ngày đó, ta suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện về ta phải làm, trong đó bao gồm cả chuyện phải thành thân cùng ai."

"Sao cơ? Ai?" Văn Hạc Âm tò mò hỏi.

Mộ Chi Minh: "Cấm quân, Ngự Sử Đài, ngàn kỵ vệ."

Văn Hạc Âm càng thêm khó hiểu: "Nhưng đó đều không phải người."

Mộ Chi Minh cười cười, ý cười cực nhạt: "Thống soái, đô đốc đều có nữ nhi xấp xỉ tuổi ta."

"Ồ..." Văn Hạc Âm như đang suy tư gì đó, càng nghĩ lại càng thấy không thích hợp, "Thiếu gia lời của ngươi ta nghe đâu có chỗ nào kỳ quái? Cho nên thiếu gia, ngươi có chuyện gì nghĩ không thông?"

Băng luân cô đơn, nguyệt huy thanh lãnh, Mộ Chi Minh một lần nữa nhìn phía rừng trúc bạc phơ, buồn rầu mà lẩm bẩm: "A Âm, cuộc đời của ta chỉ có một ý niệm duy nhất đó là bảo vệ tốt Mộ gia, bảo vệ tốt cho các ngươi, ta từng ngồi ở trên ghế đá này, suy nghĩ cặn kẽ suốt một ngày trời, sau đó ta từ lúc mười bốn tuổi cho đến bây giờ, mỗi ngày đều như đang đi trên một lớp băng mỏng, nơm nớp lo sợ, mà nay chuyện đã tới một bước quan trọng nhất, tại sao ta lại do dự như vậy?"

"Thiếu gia... Ta nghe không hiểu lắm." Văn Hạc Âm nghe được như lọt vào trong sương mù, cậu gãi đầu, suy tư một lát hỏi, "Nhưng..."

"Nhưng lúc ngươi do dự, ngươi suy nghĩ đến chuyện gì hoặc là đang nghĩ đến người nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện