Edit: Hạ Vy

_____

Chương 92: Con người ta thích mời rượu.

Gió thu đại mạc không tiếng động, lửa trại bập bùng lấp loé, Mộ Chi Minh đi theo phía sau tướng sĩ Câu Cát, đi được trăm bước bèn ngừng lại trước một doanh trướng.

Doanh trướng này khác với những doanh trướng khác, mái vòm được sơn màu nắng váng, dùng vải nỉ đỏ hồng trang trí đang chéo cực diễm lệ, có thể cảm nhận được chủ nhân ở đây có một thân phận rất là cao quý.

Tướng sĩ xốc rèm vải lên mời Mộ Chi Minh đi vào, trong doanh trướng, hương thơm ấm ấp thoang thoảng lượn lờ, bên cạnh chiếc chân đèn bằng đồng hình ba con chim thanh điểu là tấm thảm nhung đỏ khắc chữ "Vạn" to lớn, sau nhành liễu là một cái bàn thấp được khắc đại bàng bay trên bầu trời, Bố Nhật Cố Đức ngồi ngay ngắn ở đó, câu môi nhìn người đi vào, nhẹ nhàng chỉ vào vị trí đối diện, nói: "Sứ thần đại nhân, mời ngồi."

Mộ Chi Minh hành lễ, ngồi ở đối diện Bố Nhật Cố Đức, nhìn thấy trên bàn bài biện thịnh soạn với những món mỹ vị trân quý và một bình rượu ngọc bích, trong lòng cảm thấy khó hiểu hỏi: "Không biết Thiên Hãn có chuyện gì tìm ta?"

Bố Nhật Cố Đức cầm vò rượu lên rót một chén rượu ngọt mát lạnh: "Rượu của Câu Cát rất ngon, nổi tiếng gần xa, hôm nay thấy trong yến tiếc thấy sứ thần đại nhân không động một giọt, thầm nghĩ thật đáng tiếc, cho nên gọi đại nhân đến nếm thử ánh sáng hổ phách trăm năm này."

Mộ Chi Minh uyển chuyện từ chối: "Đa tạ hậu ái của Thiên Hãn, chỉ là ta không thể uống rượu. Nếu uống say sẽ làm loạn va chạm đến Thiên Hãn thất lễ dữ dội, chỉ là..." Mộ Chi Minh ngẩng đầu, ánh mắt trầm ổn nhìn Bố Nhật Cố Đức, "Thiên Hãn tìm ta tới đây chắc là có chuyện khác."

Bố Nhật Cố Đức mỉm cười: "Ngươi quả thực thông minh khiến ta thật hâm mộ biết bao khi Hoàng Thượng Đại Tấn có được hiền tài như ngươi, không sai, ta tìm ngươi tới là có chuyện khác."

Nói đoạn, Bố Nhật Cố Đức chuyển từ tư thế ngồi xếp bằng thành đặt cẳng tay phải lên bàn, hai tròng mắt cẩn thận quan sát biểu tình của Mộ Chi Minh, không nhanh không chậm nói: "Xin hỏi sứ thần đại nhân, người đồng hành với ngươi thân phận ra sao?"

Vấn đề này quá mức ba phải, kết hợp với thân phận của Cố Hách Viêm, khiến Mộ Chi Minh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó mà trong chớp mắt, sự lạnh lẽo và ớn lạnh dồn hết lên lưng Mộ Chi Minh.

Ánh mắt y lóe lên, nhanh chóng cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại.

Không đâu, Cố Hách Viêm che giấu rất tốt, hơn nữa nếu người Câu Cát thật sự phát hiện ra cái gì đó thì sao có thể bình tĩnh ngồi đây hỏi y được.

"Sứ thần đại nhân?" Bố Nhật Cố Đức thấy Mộ Chi Minh lâu quá không đáp lại vội gọi một tiếng.

"Hắn à." Mộ Chi Minh khắc chế tâm tư của mình, nhoẻn miệng cười, "Là phu quân của ta."

Bố Nhật Cố Đức: "..."

Mộ Chi Minh: "Tiếng Câu Cát gọi là ái nhân..."

"Ngừng, ngừng, ngừng, ta biết người có ý gì." Bố Nhật Cố Đức vội vàng cắt ngang lời nói của Mộ Chi Minh, Thiên Hãn trẻ tuổi có vẻ không nói nên lời, vỗ trán một lát rồi mới ngẩng đầu nói, "Sứ thần đại nhân, chúng ta nói chuyện đứng đắn."

Vẻ mặt Mộ Chi Minh vô tội: "Không đứng đắn lúc nào?"

Bố Nhật Cố Đức ho khan một tiếng, ngẩng đầu nghiêm mặt nói: "Sứ thần đại nhân, sở dĩ ra gọi một mình ngươi đến đây là bởi vì ta không tín nhiệm bạn đồng hành của ngươi."

Mộ Chi Minh nghi hoặc: "Vì sao? Thiên Hãn, chắc là ngươi chưa bao giờ gặp qua hắn."

"Đúng, nhưng gương mặt của hắn làm ta nhớ đến một người." Bố Nhật Cố Đức nói, "Một người Đại Tấn."

Mộ Chi Minh càng thêm khó hiểu: "Ai?"

Bố Nhật Cố Đức nhìn Mộ Chi Minh chậm rãi nói một câu khiến cả người Mộ Chi Minh phát lạnh, hai mắt co lại.

Hắn nói: "Ngũ Hoàng Tử của Đại Tấn, Phó Nghệ, ước chừng một năm trước hắn có đến biên cảnh gặp Hãn Vương cũ, rồi sau đó Hãn Vương cũ bắt đầu chiêu binh mãi mã, chuẩn bị tiến công Đại Tấn, nếu lần này ngươi không tới nghị hòa, thì hai nước giao chiến là điều không thể tránh."

Trái tim Mộ Chi Minh chấn động, hô hấp không thuận, hơn nửa ngày cổ họng mới phát ra tiếng: "Thiên Hãn, ngươi nói, Ngũ Hoàng tử Đại Tấn khơi mào chiến loạn..."

Bố Nhật Cố Đức ngắt ngang lời y: "Ta không biết ở giữa hoàng thất Đại Tấn có mâu thuẫn gì, lại càng không biết Ngữ Hoàng tử của các ngươi có ý gì, chỉ là sau khi ta thấy bạn đồng hành của ngươi đột nhiên nhớ đến chuyện này, cho nên đem chuyện ta biết nói cho ngươi, ngươi thông minh như vậy, nhất định có thể hiểu được."

Đúng vậy, lúc Bố Nhật Cố Đức vừa dứt câu, một chuỗi liên quan đến mưu quyền như một bức họa cuồn cuộn từ từ hiện ra trong đầu của Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh nhớ tới kiếp trước, cũng vào năm này, Câu Cát và Tây Nhung tộc không biết vì sao mà trước sau cử binh xâm lược Đại Tấn khiến biên cương phong hỏa liên thiên không thôi. Rồi sau đó khi Cố Hách Viêm tử trận trên sa trường, lòng quân trong Dung Diễm Quân nhất thời tan rã, đánh trận nào thua trận đó bị dị tộc đoạt được năm thành liên tiếp.

Ngay khi vó ngựa dị tộc sắp bước vào Kinh thành, Ngũ hoàng tử Phó Nghệ chủ động xin ra trận, liều chết xông pha chiến trường, sau đó chiếm lại ba thành, cố thủ ở phòng tuyến.

Sau khi mọi chuyện bình ổn lại, Đại Tấn mất đi hai thành trì mà binh quyền lại nằm trong tay Phó Nghệ, còn được sự khen ngợi của văn võ bá quan.

Một hoàng tử từ nhỏ không được ân sủng, tiếng tăm gì bỗng nhiên vùng dậy, có thể địch nổi thế lực của Hiền Vương và Thái Tử.

Tuy rằng Mộ Chi Minh hận Phó Nghệ, nhưng y chưa bao giờ nghĩ đến gã có âm mưu trong chuyện này.

Xét cho cùng thì Mộ Chi Minh đã từng nghĩ, khi vận mệnh của Đại Tấn ngàn cân treo sợi tóc, chỉ có Phó Nghệ mới tiếp nhận trọng trách liều chết hộ quốc.

Nhưng hôm nay, nếu tất cả đều đúng như phỏng đoán của Mộ Chi Minh, thì ở kiếp trước, cái chết của Cố Hách Viêm và ngàn ngàn vạn vạn tướng sĩ, đều là do Phó Nghệ khơi mào chiến loạn, gián tiếp tạo thành.

***

Bố Nhật Cố Đức thấy Mộ Chi Minh sắc mặt đột nhiên xanh mét, hai tay bên người nắm chặt thành quyền đến phát run, quan tâm dò hỏi: "Sứ thần đại nhân, ngươi có khỏe không?"

Mộ Chi Minh hít sâu vài cái mới có thể bình ổn oán hận đầy trời và lửa giận lại, y nhìn Thiên Hãn Bố Nhật Cố Đức ôm quyền: "Đa tạ Thiên Hãn báo cho ta việc này."

"Chỉ là hai câu tán gẫu mà thôi, không cần hành lễ." Bố Nhật Cố Đức cười nói, "Nhưng sứ thần đại nhân thật sự không nếm rượu ngon của Câu Cát sao? Nó chắc chắn sẽ làm ngươi cả đời không quên."

Mộ Chi Minh xua tay xin miễn: "Phụ ý tốt của Thiên Hãn, ta có tội, nhưng ta thật sự không biết uống rượu."

Bố Nhật Cố Đức câu môi cười, đôi mắt xanh cong lên tựa ánh trăng khuyết bạc, rất có phong tình của dị vực đại mạc, hắn cười nói: "Con người ta có tật xấu là thích mời rượu."

Mộ Chi Minh bất đắc dĩ: "Thiên Hãn là muốn báo thù chuyện ta đã cắt vào cổ họng ngươi vài ngày trước sao?"

Bố Nhật Cố Đức cười hừ ra tiếng: "Sứ thần đại nhân yên tâm, mặc dù ta thích mời rượu nhưng sẽ không rót rượu ép đối phương uống, ta thích đối phương chủ động."

"Vậy hôm nay sợ là làm cho Thiên Hãn thất vọng rồi." Mộ Chi Minh định liệu trước, "Ta không chủ động uống rượu."

Ý cười của Bố Nhật Cố Đức càng sâu: "Sứ thần nói như vậy thật là làm cho ý chí chiến đấu của người ta sôi sục."

Nói đoạn, hắn lấy một vật nhẹ đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Mộ Chi Minh: "Không biết vật này có đáng giá để Sứ thần đại nhân nếm thử rượu ngon của Câu Cát ta không?'

Mộ Chi Minh tập trung nhìn vào, không nói nên lời.

Bố Nhật Cố Đức đặt lên bàn là lệnh bài bằng bạc có bốn chữ vàng "Vũ Lâm tướng quân" do thiên tử ngự tứ đã đánh mất cách đây mấy năm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện