"Nói cái gì vậy, bỏ vào đây rồi thì làm sao biết con nào với con nào." Húc bĩu môi, tuy ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng hắn vẫn lén nhớ rõ dáng vẻ của con gà Thải Phương này.
Ừm, phải tranh thủ một chút, đẻ nhiều trứng cho bộ lạc.
Hình ảnh này cũng xuất hiện lặp đi lặp lại ở chỗ này, ở trong rào chắn chỉ mới có mấy con gà Thải Phượng, còn mấy con gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu chưa được đem tới khiến cho các chiến sĩ muốn nhanh chóng đến nhà của những người chưa đem tới để lấy lại rồi đích thân bỏ vào chuồng. Còn những người đang ôm gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu chuẩn bị giao cho tộc nhân, vẻ mặt bọn họ đều trở nên nghiêm túc.
Tần Tiểu Ngư vừa nhìn thấy màn này thì lông mày cũng hơi co giật.
Mặc dù Tần Tiểu Ngư rất muốn để các chiến sĩ nhanh chóng đưa tụi nó đi, để bọn họ không cần phải tình sâu nghĩa nặng với đám gà Thải Phượng nữa, nhưng mà, cuối cùng Tần Tiểu Ngư vẫn quyết định thông cảm cho tâm tình của các tộc nhân, nàng dời mắt đi, quyết định không tiếp tục nhìn một màn đau mắt này nữa.
Tộc trưởng Viêm bước đi từng bước mạnh mẽ chậm rãi tiêu sái đi đến, ông ấy nhìn gà Thải Phượng ở trong rào chắn, lỗ tai cũng run run lên, nghe giọng thảo luận đầy phấn khích của tộc nhân, ông ấy đi đến trước mặt của Tần Tiểu Ngư: "Ngươi làm tốt lắm, sau này mấy con hổ con kia cũng sẽ giao cho ngươi trông nom, ngươi hãy dẫn theo các hổ con đi chăm sóc gà Thải Phượng cùng thỏ Vân Tiêu cho thật tốt".
Vốn dĩ Tần Tiểu Ngư đang lau trán, sau khi cảm nhận được ánh mắt của tộc trưởng đã vội nhìn qua, nào biết rằng nàng còn chưa kịp lên tiếng thì tộc trưởng đã nói một câu như thế.
"Ta?"
"Ừm, sau này ngươi chỉ cần dẫn theo mấy đứa hổ con đi tìm thức ăn cho gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu là được rồi."
Tộc trưởng nói xong cũng mạnh mẽ rời đi, để lại Tiểu Tần Ngư với vẻ mặt ngẩn ra.
Một chiến sĩ vừa mới trở về sau khi thấy tộc trưởng rời đi đã hỏi: "Đó là ai vậy?"
"Ngươi nói Tiểu Ngư sao? Nàng là một đứa nhỏ vừa mới biến hóa vào ngày hôm qua, rất đáng thương, ngay cả chút năng lực để tự bảo vệ mình cũng không có, ta chỉ cần dùng một ngón út cũng có thể nhẹ nhàng đẩy ngã nàng, chỉ có điều năng lực của nàng cũng rất tốt." Chiến sĩ Hổ tộc đã từng cùng Tần Tiểu Ngư đi ra ngoài, nói với người bạn tốt của mình: "Trước đó thương hội đen đến đòi tiền, chính là nàng đã lấy đồng vàng ra."
"Năng lực của mấy hổ con này dường như chính là thông qua điều kiện nào đó mà biến ra đồng vàng. À, mấy con gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu này cũng là do nàng nói muốn mang về nuôi."
Chiến sĩ trẻ tuổi nghe vậy thì hai mắt cũng bừng sáng: "Đây là một hổ con rất giỏi."
Thật ra vẻ đẹp của Hổ tộc chính là sức mạnh, là sức chiến đấu, còn mọi thứ khác đều là thứ bỏ đi. Nhưng đối với bộ lạc hiện tại, ở trong lòng tộc nhân thì người có thể mang đến cái ăn cho bọn họ chính là người tốt nhất và hổ con có thể mang đến thức ăn cho bộ lạc thì cũng chính là hổ con tốt nhất.
Cái gì? Chống chọi với kẻ thù bên ngoài thì phải làm sao? Không sao, vẫn còn có bọn họ đây mà.
Cái gì? Bị người ta ức hiếp thì phải làm sao? Không sao, vẫn có bọn họ mà.
Cái gì? Cần chiến đấu thì phải làm sao? Không sao, vẫn có bọn họ! A Mộc đi tới nhìn thấy Tần Tiểu Ngư ở bên kia, nở một nụ cười khoái trá không kiềm chế được: "Ta cũng biết đó là hổ con giỏi nhất."
Ừm, phải tranh thủ một chút, đẻ nhiều trứng cho bộ lạc.
Hình ảnh này cũng xuất hiện lặp đi lặp lại ở chỗ này, ở trong rào chắn chỉ mới có mấy con gà Thải Phượng, còn mấy con gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu chưa được đem tới khiến cho các chiến sĩ muốn nhanh chóng đến nhà của những người chưa đem tới để lấy lại rồi đích thân bỏ vào chuồng. Còn những người đang ôm gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu chuẩn bị giao cho tộc nhân, vẻ mặt bọn họ đều trở nên nghiêm túc.
Tần Tiểu Ngư vừa nhìn thấy màn này thì lông mày cũng hơi co giật.
Mặc dù Tần Tiểu Ngư rất muốn để các chiến sĩ nhanh chóng đưa tụi nó đi, để bọn họ không cần phải tình sâu nghĩa nặng với đám gà Thải Phượng nữa, nhưng mà, cuối cùng Tần Tiểu Ngư vẫn quyết định thông cảm cho tâm tình của các tộc nhân, nàng dời mắt đi, quyết định không tiếp tục nhìn một màn đau mắt này nữa.
Tộc trưởng Viêm bước đi từng bước mạnh mẽ chậm rãi tiêu sái đi đến, ông ấy nhìn gà Thải Phượng ở trong rào chắn, lỗ tai cũng run run lên, nghe giọng thảo luận đầy phấn khích của tộc nhân, ông ấy đi đến trước mặt của Tần Tiểu Ngư: "Ngươi làm tốt lắm, sau này mấy con hổ con kia cũng sẽ giao cho ngươi trông nom, ngươi hãy dẫn theo các hổ con đi chăm sóc gà Thải Phượng cùng thỏ Vân Tiêu cho thật tốt".
Vốn dĩ Tần Tiểu Ngư đang lau trán, sau khi cảm nhận được ánh mắt của tộc trưởng đã vội nhìn qua, nào biết rằng nàng còn chưa kịp lên tiếng thì tộc trưởng đã nói một câu như thế.
"Ta?"
"Ừm, sau này ngươi chỉ cần dẫn theo mấy đứa hổ con đi tìm thức ăn cho gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu là được rồi."
Tộc trưởng nói xong cũng mạnh mẽ rời đi, để lại Tiểu Tần Ngư với vẻ mặt ngẩn ra.
Một chiến sĩ vừa mới trở về sau khi thấy tộc trưởng rời đi đã hỏi: "Đó là ai vậy?"
"Ngươi nói Tiểu Ngư sao? Nàng là một đứa nhỏ vừa mới biến hóa vào ngày hôm qua, rất đáng thương, ngay cả chút năng lực để tự bảo vệ mình cũng không có, ta chỉ cần dùng một ngón út cũng có thể nhẹ nhàng đẩy ngã nàng, chỉ có điều năng lực của nàng cũng rất tốt." Chiến sĩ Hổ tộc đã từng cùng Tần Tiểu Ngư đi ra ngoài, nói với người bạn tốt của mình: "Trước đó thương hội đen đến đòi tiền, chính là nàng đã lấy đồng vàng ra."
"Năng lực của mấy hổ con này dường như chính là thông qua điều kiện nào đó mà biến ra đồng vàng. À, mấy con gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu này cũng là do nàng nói muốn mang về nuôi."
Chiến sĩ trẻ tuổi nghe vậy thì hai mắt cũng bừng sáng: "Đây là một hổ con rất giỏi."
Thật ra vẻ đẹp của Hổ tộc chính là sức mạnh, là sức chiến đấu, còn mọi thứ khác đều là thứ bỏ đi. Nhưng đối với bộ lạc hiện tại, ở trong lòng tộc nhân thì người có thể mang đến cái ăn cho bọn họ chính là người tốt nhất và hổ con có thể mang đến thức ăn cho bộ lạc thì cũng chính là hổ con tốt nhất.
Cái gì? Chống chọi với kẻ thù bên ngoài thì phải làm sao? Không sao, vẫn còn có bọn họ đây mà.
Cái gì? Bị người ta ức hiếp thì phải làm sao? Không sao, vẫn có bọn họ mà.
Cái gì? Cần chiến đấu thì phải làm sao? Không sao, vẫn có bọn họ! A Mộc đi tới nhìn thấy Tần Tiểu Ngư ở bên kia, nở một nụ cười khoái trá không kiềm chế được: "Ta cũng biết đó là hổ con giỏi nhất."
Danh sách chương