Tần Tiểu Ngư đọc sách nuôi dưỡng gà Thải Phượng xong liền đọc sách nuôi dưỡng thỏ Vân Tiêu, ban ngày thỏ Vân Tiêu thường hay nằm trong lồng, đến buổi chiều mới chạy nhảy không ngừng hái lá để ăn cùng với uống nước. Cho nên cần phải đảm bảo thức ăn, nước uống, tốt nhất buổi tối nên cho ăn một lần, phải cho ăn đúng giờ, đúng số lượng quy định.

Chúng nó là động vật thích khô ráo và sợ ẩm, cho nên phải đặt tụi nó ở nơi khô ráo và phải thường xuyên quét dọn chỗ thỏ Vân Tiêu ở, ngoài ra còn phải chú ý là thỏ Vân Tiêu rất nhát gan nên dễ hoảng sợ, chịu lạnh, sợ nóng.

Chờ Tần Tiểu Ngư nhớ rõ những kiến thức này, sau đó nàng thả sách vở trở lại vào không gian hệ thống, tóm lại đánh nhau là không có khả năng đánh nhau, tuy đám người kia là hổ con nhưng cũng là hổ con của Hổ tộc. Nếu như ra ngoài đánh nhau thì một con hổ con cũng có thể đánh được một trăm người của tộc thường cũng không là vấn đề gì. Nếu nó đánh những chủng tộc khác, chỉ cần con trưởng thành không xông ra đánh nhau thì cơ bản cũng là thắng nhiều thua ít.

Cho nên....

Tần Tiểu Ngư nhìn thân thể yếu ớt của mình, vẻ mặt nàng vô cùng nghiêm túc, đánh là không thể nào đánh rồi, tuyệt đối không thể đánh! Ngay lúc Tần Tiểu Ngư trở về, những đứa trẻ trong hang nhận được tin tức cũng đã tụ tập đông đủ, cho dù chỉ là hổ con, nhưng trên người của nhóm tiểu thiếu niên này vẫn toát ra khí tức mạnh mẽ và hung dữ.

"Khi nào thì nàng trở về?"

"Không biết, nghe nói là con hổ con mới hóa hình hôm qua."

Đám người ở trong sơn động chờ con hổ con chưa từng gặp mặt xuất hiện, phần lớn tiểu thiếu niên không quan tâm gì chỉ cảm thấy bình thường, nhưng có đến hai mươi đứa thì không phục.

Chúng có kỹ thuật chiến đấu lợi hại nhất trong những ấu tể này, hoặc là lớn tuổi nhất hoặc chính là có kinh nghiệm nhất. Nếu không có Tần Tiểu Ngư xuất hiện, sau khi tộc trưởng qua đời thì đời kế tiếp sẽ tìm trong số bọn nó”

"Chỉ vừa mới hóa hình thành công mà đã muốn làm tộc trưởng, ta sẽ cho nàng biết trong động này thì ai mới là người lợi hại nhất." Thiếu niên dùng da thú bọc quanh nói với vẻ mặt dữ tợn.

Một đám thiếu niên thấp bé đấm vào tảng đá ở cửa động, đi đến: "Hắc, nói gì vậy hả, rõ ràng là ta lợi hại hơn."

"Các ngươi mà cũng muốn làm người lợi hại nhất, sao có thể!" Một thiếu niên ngồi dưới đất lạnh lùng nói.

"Muốn đánh nhau không?"



"Muốn chết."

Người lên tiếng lúc trước cũng nhìn sang, thiếu niên ngồi dưới đất cũng không sợ hãi mà bật người đứng dậy, ánh mắt hung dữ, nói: "Đánh thì đánh."

Hắn vừa nói xong đã nhắm đến một người rồi lao qua.

"Đánh, đánh, đánh hắn!

"Đánh đánh!"

"Bưu, đánh hắn!"

Khi Tần Tiểu Ngư đi đến, trước mắt nàng là một cảnh hỗn loạn.

Những kẻ đó đã đánh nhau thành một đoàn, bụi đất trong động cũng bay lên đến mức không có chỗ nào để đứng.

Thỉnh thoảng những con hổ con đến vây xem không kịp né cũng sẽ bị đánh trúng, những con hổ con đó sẽ dính lên vách tường hang động rồi trượt xuống, sau đó lại đứng dậy, ngồi xổm xuống một nơi khác để xem.

Nên khi Tần Tiểu Ngư đi đến, bọn họ còn đang đánh nhau cực kỳ khí thế, không ai nhìn đến nàng.

"Đánh!"

"Đánh đánh!"

"Mau, đánh hắn!"

Tần Tiểu Ngư thấy một đám hổ con nhàn nhã như vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện