Hơn nữa nàng ta cũng không thể giải thích rõ số thức ăn này đến từ đâu, lâu lâu chạy tới một nơi cách đây rất xa, lấy một số loại thức ăn từ trong không gian ra ăn cho đỡ thèm.

Có một không gian chứa toàn bảo bối, cố tình lại không dùng được, không ăn được.

Đúng là quá đáng giận! Mộ Vũ không nhịn được càng nghĩ càng dữ tợn, chỉ muốn bắt hết đám ấu tể đó mang về bán, nàng ta cũng có thể đường đường chính chính quay lại bên cha, rồi sống một cuộc sống áo cơm vô lo như một tiểu thư quý tộc.

Trong lúc vô tình Tần Tiểu Ngư phát hiện ra biểu cảm của Mộ Vũ, rõ ràng rất chán ghét nơi này, nhưng lại không chịu rời đi, quá kỳ lạ.

Nàng âm thầm ghi tạc những phát hiện đó ở trong lòng, rồi đi đến sơn động.

Sơn động này không biết được đào ra từ khi nào, động rất lớn, rất cao, có thể thấy được sức chiến đấu năm đó của tộc Tuyết Hổ rất mạnh mẽ.

Lúc này, mấy ấu tể thấy Tần Tiểu Ngư đi đến thì đều ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có loại phản ứng hung ác chậm chạp.

Tần Tiểu Ngư biết bọn chúng đang nghĩ gì, cũng không sợ.

Lúc này có người đi đến đây, rõ ràng là tới gây phiền phức, Tần Tiểu Ngư đẩy hắn ra giả vờ như không có việc gì, đi thẳng đến khu vực trung tâm, “Đừng chặn đường, ta còn có việc, ngày mai còn phải làm việc nữa.”

Người nọ do dự một chút, cau mày, rốt cuộc cũng không tiến lên ngăn cản nữa.



Sau khi Tần Tiểu Ngư giải quyết tên hổ con lớn nhất, thu hồi tầm mắt, thầm quyết định sau này phải làm việc hiệu suất cao hơn nữa, ép khô chút tinh lực cuối cùng của đám hổ con này rồi mới thả ra, nếu không mấy ấu tể này ngày nào cũng đánh nhau khiến nàng chịu không nổi.

Tuy rằng cơ thể của tộc Tuyết Hổ rất bình thường, nhưng thể chất không ổn lắm, không biết bẩm sinh đã nuôi nấng không tốt hay là sau này bị suy dinh dưỡng, tóm lại nàng không thể so với mấy tên hổ con trong tộc Tuyết Hổ.

Nàng không muốn lúc nào mình cũng bị ấn xuống mặt đất cọ xát, cũng không muốn lúc ở cạnh mấy hổ con đam mê đánh nhau đang lao đầu vào trận chiến, vậy thì bản thân sẽ đột nhiên bị ai đó dùng chân đá bay.

Cho nên, nàng cần phải thiết lập lại một sơn động hòa bình tốt đẹp mới được.

Tần Tiểu Ngư nhìn nhìn bốn phía, phát hiện mấy ấu tể đã có mặt đông đủ liền nói: “Lúc nãy ta đã xem qua, hôm nay tổ chiến sĩ là tổ đông nhất, bọn họ bắt được nhiều sâu nhất, cũng ngắt được không ít cỏ.”

Tần Tiểu Ngư vừa dứt lời, mấy ấu tể bên tổ khác lập tức quay sang nhìn tổ đông nhất như hổ rình mồi, bộ dạng không phục muốn xông lên đánh lộn.

Mấy hổ con trong tổ đông nhất cũng không sợ, cả đám ngẩng đầu ưỡn ngực, đương nhiên, sắc mặt cũng vô cùng hung ác.

Tần Tiểu Ngư vội vàng vỗ tay, tiếp tục nói: “Đây chỉ là kết quả hôm nay, ngày mai vẫn còn nữa, sau này ngày nào cũng có, nếu hôm nay ai đánh nhau, thì ngày mai xác định là thua, hổ con bị thương sao có thể bắt được nhiều sâu bằng hổ con khỏe mạnh cường tráng?”

Giọng nói vừa cất lên, mấy hổ con vừa mới giương cung bạt kiếm lập tức ngồi xuống, ai làm việc nấy. Đương nhiên, bọn họ cũng không làm gì, trên cơ bản là ngồi tại chỗ cử động tay hoặc là búng chân đầy lông, chờ Tần Tiểu Ngư phát đồ ăn.

Vốn là các hổ con đã nhớ lại, muốn nhắm vào Tần Tiểu Ngư, nhíu mi, biểu cảm nghiêm túc tự hỏi, thôi, đồ ăn ngày mai vẫn quan trọng hơn.

Sau khi nghĩ thông suốt, bọn họ cũng mặc kệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện