“Đây là năng lực của ngươi sao?”
Con hổ nhỏ có chút hâm mộ nhìn Tần Tiểu Ngư, cái đầu nó tròn tròn, trong ánh mắt đều là sự ngây thơ của trẻ nhỏ: “Ta cũng rất muốn được thức tỉnh năng lực giống như ngươi”
“À…” Tần Tiểu Ngư im lặng trong chớp mắt, sau đó nói: “Ừm.”
Ở thế giới này, trên cơ bản mỗi người đều có thể thức tỉnh năng lực, nhưng mà những năng lực này không phải cái nào cũng mạnh, mạnh nhất là có thể dời non lấp biển, yếu nhất thì không khác gì người không thức tỉnh năng lực. Hơn nữa năng lực của mỗi người cũng không hề giống nhau, có một số người sẽ thức tỉnh đủ loại năng lực kỳ quái.
Phần lớn tộc nhân Hổ tộc sẽ thức tỉnh thành chiến sĩ, lực công kích thuộc hạng mạnh nhất, nói là chủng tộc đệ nhất trong thú nhân cũng không thành vấn đề. Nhớ năm xưa, tổ tiên Hổ tộc xưng bá trong tộc thú nhân, ngay cả Long tộc cũng dám đối đầu chính diện.
Đáng tiếc sau đó thú nhân tộc rơi vào cảnh suy thoái, chia năm xẻ bảy, phận ai nấy lo. Thú nhân tộc vốn dĩ có cuộc sống tạm ổn cũng càng ngày càng khó khăn hơn. Hổ tộc đã từng huy hoàng thì càng không cần phải nói, sau đại tai nạn, ngay cả mồi lửa cũng bị dập tắt, có thể nói là thú nhân tộc thảm nhất.
Có lẽ tổ tiên của Hổ tộc cũng không ngờ qua hai ngàn năm sau, toàn bộ Hổ tộc sẽ suy tàn đến mức này.
Ngay cả ăn cơm cũng không thể ăn no…
Tần Tiểu Ngư thở dài một hơi, xoa đầu hổ của đứa bé kia, nói: “Ta đi ra ngoài trước.”
“Được.” Tiểu bạch hổ nhỏ giọng đáp, sau đó nằm sấp xuống đi ngủ.
Tần Tiểu Ngư đi ra ngoài, nàng đã có tính toán, đầu tiên là bảo mọi người đi mua chút đồ ăn, cái gì cũng được, nàng sắp đói lả rồi, tay chân rụng rời, đi không nổi.
Mới ra khỏi sơn động, Tần Tiểu Ngư nghe được tiếng hét lên.
“Là đội săn thú đã trở lại.”
“Mau, mau, mau, đi xem thử có cần giúp đỡ gì hay không.”
“Tộc trưởng đâu? Sao không nhìn thấy tộc trưởng?”
Đoàn người chạy ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất. Tần Tiểu Ngư khiếp sợ đứng tại chỗ, tốc độ này quá nhanh, nàng còn chưa nhìn thấy bóng dáng của bọn họ.
Ngay sau đó, những người đi ra ngoài kia đã quay trở lại, vẻ mặt nặng nề.
Có người đặt con mồi đến một bên, có người khiêng người bị thương, có người đỡ tộc trưởng.
Tần Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện tộc trưởng là một lão hổ vô cùng nghiêm túc và ít nói. Tóc của ông đã bạc trắng, bụng có một miệng vết thương rất lớn.
Miệng vết thương chắc hẳn là ma thú tạo thành, bởi vì trong đám con mồi mới săn về kia, nàng có nhìn thấy một con thú có thân hình rất lớn, nhìn thoáng qua đã biết rất khó bắt được.
“Tộc trưởng, hôm nay người của thương hội đen tới đây.” Một Hổ tộc ở lại giữ nhà nói.
“Cầm mấy thứ này đi bán cho bọn họ trước đi, nhìn xem có thể bán được bao nhiêu.” Tộc trưởng im lặng một lúc rồi nói.
Tần Tiểu Ngư nhìn một lúc thì phát hiện có một ánh mắt sắc bén liếc tới, nhưng khi ánh mắt kia nhìn vào Tần Tiểu Ngư thì lập tức trở thành hiền hòa.
“Là đứa bé ngày hôm qua à, có lẽ là đói bụng, cho chút đồ ăn đi, đứa bé đáng thương.” Ông dịu dàng và hiền từ nói.
Con hổ nhỏ có chút hâm mộ nhìn Tần Tiểu Ngư, cái đầu nó tròn tròn, trong ánh mắt đều là sự ngây thơ của trẻ nhỏ: “Ta cũng rất muốn được thức tỉnh năng lực giống như ngươi”
“À…” Tần Tiểu Ngư im lặng trong chớp mắt, sau đó nói: “Ừm.”
Ở thế giới này, trên cơ bản mỗi người đều có thể thức tỉnh năng lực, nhưng mà những năng lực này không phải cái nào cũng mạnh, mạnh nhất là có thể dời non lấp biển, yếu nhất thì không khác gì người không thức tỉnh năng lực. Hơn nữa năng lực của mỗi người cũng không hề giống nhau, có một số người sẽ thức tỉnh đủ loại năng lực kỳ quái.
Phần lớn tộc nhân Hổ tộc sẽ thức tỉnh thành chiến sĩ, lực công kích thuộc hạng mạnh nhất, nói là chủng tộc đệ nhất trong thú nhân cũng không thành vấn đề. Nhớ năm xưa, tổ tiên Hổ tộc xưng bá trong tộc thú nhân, ngay cả Long tộc cũng dám đối đầu chính diện.
Đáng tiếc sau đó thú nhân tộc rơi vào cảnh suy thoái, chia năm xẻ bảy, phận ai nấy lo. Thú nhân tộc vốn dĩ có cuộc sống tạm ổn cũng càng ngày càng khó khăn hơn. Hổ tộc đã từng huy hoàng thì càng không cần phải nói, sau đại tai nạn, ngay cả mồi lửa cũng bị dập tắt, có thể nói là thú nhân tộc thảm nhất.
Có lẽ tổ tiên của Hổ tộc cũng không ngờ qua hai ngàn năm sau, toàn bộ Hổ tộc sẽ suy tàn đến mức này.
Ngay cả ăn cơm cũng không thể ăn no…
Tần Tiểu Ngư thở dài một hơi, xoa đầu hổ của đứa bé kia, nói: “Ta đi ra ngoài trước.”
“Được.” Tiểu bạch hổ nhỏ giọng đáp, sau đó nằm sấp xuống đi ngủ.
Tần Tiểu Ngư đi ra ngoài, nàng đã có tính toán, đầu tiên là bảo mọi người đi mua chút đồ ăn, cái gì cũng được, nàng sắp đói lả rồi, tay chân rụng rời, đi không nổi.
Mới ra khỏi sơn động, Tần Tiểu Ngư nghe được tiếng hét lên.
“Là đội săn thú đã trở lại.”
“Mau, mau, mau, đi xem thử có cần giúp đỡ gì hay không.”
“Tộc trưởng đâu? Sao không nhìn thấy tộc trưởng?”
Đoàn người chạy ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất. Tần Tiểu Ngư khiếp sợ đứng tại chỗ, tốc độ này quá nhanh, nàng còn chưa nhìn thấy bóng dáng của bọn họ.
Ngay sau đó, những người đi ra ngoài kia đã quay trở lại, vẻ mặt nặng nề.
Có người đặt con mồi đến một bên, có người khiêng người bị thương, có người đỡ tộc trưởng.
Tần Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện tộc trưởng là một lão hổ vô cùng nghiêm túc và ít nói. Tóc của ông đã bạc trắng, bụng có một miệng vết thương rất lớn.
Miệng vết thương chắc hẳn là ma thú tạo thành, bởi vì trong đám con mồi mới săn về kia, nàng có nhìn thấy một con thú có thân hình rất lớn, nhìn thoáng qua đã biết rất khó bắt được.
“Tộc trưởng, hôm nay người của thương hội đen tới đây.” Một Hổ tộc ở lại giữ nhà nói.
“Cầm mấy thứ này đi bán cho bọn họ trước đi, nhìn xem có thể bán được bao nhiêu.” Tộc trưởng im lặng một lúc rồi nói.
Tần Tiểu Ngư nhìn một lúc thì phát hiện có một ánh mắt sắc bén liếc tới, nhưng khi ánh mắt kia nhìn vào Tần Tiểu Ngư thì lập tức trở thành hiền hòa.
“Là đứa bé ngày hôm qua à, có lẽ là đói bụng, cho chút đồ ăn đi, đứa bé đáng thương.” Ông dịu dàng và hiền từ nói.
Danh sách chương