Hứa Lập tại một bên yên lặng quan sát tình hình phát triển, hắn không lên tiếng, càng không nhúng tay. Hắn tin huynh đệ của mình có thể xử lý tốt loại việc nhỏ đơn giản này. Nếu Hạng Long thật sự xử lý không được đến lúc đó mình ra tay cũng không muộn.
Hạng Long thấy Đao Ba khiêu khích mình đương nhiên không thể yếu thế nếu không sau này càng không thể phản kháng. Hạng Long tiến về phía Đao Ba, hắn lớn tiếng nói:
- Đao Ba, rõ ràng là người của anh đến gây sự, anh vậy mà chụp mũ cho tôi. Nói như thế nào thì anh cũng là nhân vật có chút tiếng tăm ở khu vực này, anh đừng giở chút trò vặt đó khiến mọi người cười cho.
- Cười? Thằng nào dám cười?
Đao Ba giơ ngón tay vàng đen xạm lại vì hút thuốc nhiều lên chỉ vào một người phía sau mình.
- Mày cười tao?
Người bị chỉ vội vàng lắc đầu nói:
- Lão đại đa mưu túc trí, em đâu dám cười anh?
Đao Ba chỉ một vòng đám người xung quanh mình, hắn thấy tất cả mọi người đều lắc đầu, cuối cùng ngón tay lại chỉ về phía Hứa Lập. Hứa Lập coi lời của Đao Ba như gió thoảng qua tai, coi như không nghe thấy. Đao Ba bị Hứa Lập coi thường như vậy, y sao không điên lên.
Hạng Long ở bên nhìn thấy Đao Ba muốn ra tay với Hứa Lập, Hạng Long lập tức đứng vào giữa hai người này. Hạng Long cũng không phải sợ Hứa Lập gặp chuyện mà ngược lại sợ Hứa Lập động thủ quá nhanh rồi không cho mình cơ hội biểu hiện. Hơn nữa bây giờ đang là địa bàn của mình, mình tốt xấu cũng đi theo Hứa Lập tập luyện hơn hai năm, mình giờ vừa mới mở ra cơ nghiệp đám người Đao Ba đã tới, đây là muốn làm mình mất mặt.
- Đừng tưởng rằng trên mặt anh có vết sẹo sẽ thành xã hội đen. Người ta cho anh thể diện mà thôi, anh nhìn mình bây giờ đi có khác gì tên hề đang diễn trò không?
- Mày dám mắng tao? Đừng tưởng rằng tao sợ ông cậu Hổ điên của mày, dù là hắn ở đây cũng không dám nói chuyện với tao như vậy. Lên cho tao, dạy cho thằng ranh không biết trời cao đất dày này một trận, sau đó dẫn hắn tới tìm Hổ điên.
- Ai muốn tìm tôi?
Ngay lúc mấy thằng đàn em của Hạng Long muốn xông lên thì từ ngoài cửa vũ trường lại có hơn 20 người lao vào. Cầm đầu là một người đàn ông cao to mặc chiếc áo sơ mi dài tay, sơ vin trong quần nhưng ai cũng có thể mơ hồ thấy được cơ thể rắn chắc dưới áo của y. Người đi cùng với y đều đeo một chiếc gậy ở trên lưng, không cần hỏi cũng biết những người này không phải đến nhảy múa, mà là chuyên môn đến đánh nhau.
Người vào chính là cậu của Hạng Long – Đường Vân Hổ với biệt danh Hổ điên. Đường Vân Hổ nghe nói Đao Ba đêm nay muốn tới gây sự ở vũ trường Long Đỉnh Ca mới khai trương, y sợ Hạng Long còn trẻ không có kinh nghiệm sẽ bị Đao Ba hại. Vì thế Đường Vân Hổ vội vàng dẫn theo đám đàn em tới giúp đỡ Hạng Long. Y vừa vào cửa nghe thấy Đao Ba muốn dạy cho Hạng Long một bài học, còn nói muốn tới tìm mình thì y sao chịu được.
- Ồ, đây không phải là Đường đại ca sao? Gần đây đúng là ít gặp, hôm nay sao lại rảnh chạy đến địa bàn của tiểu đệ thế này? Anh không sợ Tam gia mất hứng sao?
Thấy Đường Vân Hổ tới, Đao Ba không hề lo lắng mà còn nhắc tới Tam gia.
Vị Tam gia mà Đao Ba nhắc tới chính là lão đại thực sự của quận Triều Dương này. Tên thật của Tam gia là gì mọi người đã quên, từ lúc Tam gia xuất đạo đến bây giờ đã được hơn 30 năm, bây giờ Tam gia mặc dù còn chưa đầy 50 tuổi đã được gọi là Tam gia.
Câu lạc bộ đêm Đường Vân Hổ mở không nằm ở địa bàn quận Triều Dương mà nằm ở quận Tây Thành, hôm nay Đường Vân Hổ dẫn người đến quận Triều Dương chính là vượt quá địa giới. Bảo sao Đao Ba lại nói Đường Vân Hổ tới đây sợ sẽ làm Tam gia – lão đại chính thức của quận Triều Dương mất hứng.
Đường Vân Hổ không thèm để ý nói:
- Tôi hôm nay tới không phải gây sự. Tôi và đám anh em của mình tới ca hát ở quán của cháu tôi chẳng lẽ còn phải xin phép Đao Ba anh ư?
Nói xong Đường Vân Hổ lập tức đổi giọng.
- Chẳng qua nếu có người muốn gây phiền phức cho cháu tôi thì tôi là cậu đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, anh nói đúng không.
- Hừ, Hổ điên, ông cho rằng có ông làm chỗ dựa cho thằng ranh này là xong việc ư? Thằng này hôm nay nếu không làm việc theo quy định của tôi thì tôi sẽ biến nơi này thành đống đổ nát, ông có tin không?
Đao Ba nghiêm mặt nói.
- Anh dám, anh hôm nay nếu dám động tới một đồ gì ở đây thì Hạng Long tôi sẽ khiến anh nằm trên cáng đi ra.
Hạng Long vừa nghe Đao Ba muốn đập phá quán của mình, y không khỏi tức giận. Phải biết là vũ trường này Hạng Long bỏ ra hơn hai tháng tâm huyết cùng hơn chục triệu mới thành ra như thế này, đây có thể nói là nửa tính mạng của y. Y đương nhiên sẽ không để Đao Ba phá hoại.
Đao Ba trừng mắt nhìn Hạng Long, hắn không thèm để ý tới lời cảnh báo của đối phương mà chỉ quay sang nói với Đường Vân Hổ.
- Hổ điên, ông dạy cháu mình như vậy sao? Chút quy củ cũng không biết, bậc cha chú nói chuyện lúc nào tới lượt nó xen miệng vào.
- Hắc, đây là địa bàn của cháu tôi, mọi chuyện đều do nó làm chủ, tôi làm cậu chỉ đến chơi mà thôi. Về phần quy củ nếu ông có hứng thú thì ông cứ việc dạy nó. Chẳng qua ông đừng có không cẩn thận bị người ta dạy lại đó.
Đường Vân Hổ thực ra cũng không lo lắng chuyện ha, Hạng Long sớm đề cập việc này với y, Hạng Long cũng đã sớm có chuẩn bị. Càng huống chi Đường Vân Hổ đã sớm thử qua thân thủ của Hạng Long, ngay cả mình cũng không phải đối thủ của Hạng Long thì càng huống chi mấy tên côn đồ trước mặt.
Cho nên Đường Vân Hổ hôm nay tới là trợ uy cho Hạng Long, có chuyện gì vẫn do Hạng Long tự làm chủ. Hơn nữa càng quan trọng là Đường Vân Hổ muốn thử xem năng lực xử lý của Hạng Long. Mình tuổi càng lúc càng lớn, đã gần 50 thì cũng nên rút về hưởng phúc. Chẳng qua do Đường Vân Hổ vẫn không có người nối nghiệp nên mới kéo dài tới hôm nay. Y có thể có ngày hôm nay đều là do anh rể ở bên chiếu cố, nếu mình để cho đám đàn em tới thay thì với tính cách ông anh rể rất có thể buông tay mặc kệ. Nhưng nếu người nối nghiệp là Hạng Long thì khác, sợ rằng anh rể chẳng những sẽ không buông tay mặc kệ mà ngược lại càng dụng tâm hơn. Khi đó mình có thể yên tâm rời đi, không cần lo lắng cho đàn em nữa.
Hạng Long một bên nghe Đao Ba xưng là bậc cha chú của mình, y rất tức giận.
- Hừ, loại người này mà dám coi là bậc cha chú của tôi. Tôi mà có loại cha chú này thì đi ra ngoài nhất định vùi đầu vào đũng quần, không dám nhìn mặt người khác.