Tháng ngày trôi qua rất nhanh. Phù Duyên trai giao sổ sách. Có mấy thôn trang mang lễ tết đến hiếu kính. Trong quân được phép nghỉ ngơi. Trong các phủ cũng bắt đầu đi lại nhộn nhịp. Trong Lục phủ công việc chuẩn bị cho tết đến càng ngày lại càng trở nên bận rộn hơn, đúng là nhà lớn nghiệp lớn. Không thể tưởng tượng nổi là chỉ mới năm ngoái đây, chỉ có hai người cùng nhau ăn tết qua loa cho xong, ăn một bữa cơm, viết đôi câu đối xuân, bắn pháo trúc là thôi, vậy mà năm nay lại đông như trẩy hội. Nhiều người nhiều việc, hết thảy đều cực kỳ bận rộn.
Lục Nguyên Sướng mệt mỏi ứng phó với đám quyền quý, Cố Tiểu Phù cũng bận bịu đến chân không chạm đất. Mỗi đêm sau khi trở về chính thất hai người ngả đầu liền ngủ ngay, ngay cả Trứng Gà cũng không thể tự mình chăm sóc được.
Đúng vào cái ngày tuyết lớn đầy trời hai mươi tám tháng chạp, Lục Nguyên Sướng cùng Vương Siêu, Tống Văn Quý cùng nhau tới cửa nam chờ đợi. Bọn họ đều cảm thấy như chưa bao giờ phải chờ đợi lâu đến như vậy. Mãi đến tận giờ Thân mới thấy đám người nhà họ Tống khoan thai tiến tới.
"Đại ca, Nhị ca! Cuối cùng thì các ngươi cũng đã đến rồi. Làm cho tiểu đệ ta ăn đầy một miệng tuyết. Cái chốn bắc địa này thật đúng là không phải nơi có thể để người ta sống được mà." Tống Văn Quý nhìn thấy huynh trưởng chia lìa đã lâu thì rất là hài lòng. Đến lúc này cái tính tình trẻ con, nhỏ mọn của hắn lại nổi lên, hắn không ngớt lời oán giận bắc địa không mến người. Nếu so sánh cùng với kinh sư, còn không phải là quá mức khắc nghiệt hay sao?
"Tam đệ không nên như nói vậy. Trên đường đi tới nơi đây, vi huynh đã nhận thấy bắc địa vẫn còn được an ổn. Chí ít là nơi đây không còn chiến loạn nữa, chỉ có những nhà nghèo cuộc sống có thể sẽ có gian nan hơn một chút. Nếu so với hai châu Vân, Tương thì vẫn là tốt hơn biết bao nhiêu, thực sự là sự khác biệt như giữa Thiên đường cùng Địa ngục vậy." Tống Đại lang biết được cơ nghiệp Tống gia bọn họ là ở bắc địa, vì vậy trong khi cùng Tống Nhị lang đi đường, hai người đã đặc biệt quan sát dân sinh bách thái. Bọn họ đều cảm thấy phụ thân rất biết cách quản lý. Tuy bắc địa là nơi hoang vu, nhưng trong những thành phố lớn lại không kém phần phồn hoa. Cuộc sống của nông hộ ở nông thôn thì có gian nan hơn, một phần cũng là do hậu quả của đại thiên tai năm ngoái để lại.
"Đại ca nói rất đúng! Tam đệ ngươi không biết đó thôi, trước mắt ở kinh sư cũng đã không ít gian nan. Thời gian trước chính là mùa thu hoạch, nhưng vì hết lần này tới lần khác Quan Trung phải chịu đủ nỗi khổ chiến loạn, bách tính không được yên ổn để làm ăn, đã vậy lại còn xuất hiện dịch bệnh nên đã xảy ra thảm trạng. Phía nam lại còn nạn hồng thuỷ, lương thực chỉ có thể tự cấp. Hiện tại kinh sư đang rất cần lương, kinh sư năm nay đã không còn sánh được với năm vừa rồi. Vì thế nên đã có rất nhiều phú hộ cũng bắt đầu hướng về Bắc địa chúng ta chỉ vì nơi này của chúng ta nguy cơ đại chiến đã được diệt trừ, có thể trải qua cuộc sống an ổn. Ở kinh sư hiện nay đã có lời đồn đại là vì tân quân chiếm ngôi bất chính, thất đức cho nên ông trời mới ra tay trừng phạt, do đó thiên tai nhân họa không ngừng xảy ra. Cuối cùng, khổ nhất vẫn là bách tính." Tống Nhị lang vẫn rất quan tâm đến dân sinh, đối với việc thu thuế trên toàn quốc hắn hiểu rất rõ. Trước mắt các nơi đều xảy ra thiên tai, triều đình không thể thu thuế về được.
"Hai vị biểu đệ, một đường cực khổ rồi. Chúng ta hồi phủ đã rồi sau này lại bàn tiếp." Vương Siêu thấy mọi người đã phải trải qua một chặng đường dài nên trông có chút chật vật, vì vậy liền khuyên nên sớm hồi phủ.
"Cũng được, chúng ta là nam tử mà vẫn thấy đi đường rất khổ cực, mấy phụ nhân trong xe đã sớm không chịu nổi rồi." Tống Đại lang vừa cười vừa nói. Nhìn thấy đi theo phía sau Vương Siêu là một người trẻ tuổi thanh tú, hắn liền hỏi: "Biểu ca, người này có phải là phu quân của Nghi nhi hay không?"
"Còn không phải là chính tên khốn này đã đem Nghi nhi cướp đi hay sao." Tống Văn Quý không chờ Vương Siêu trả lời đã lập tức oán giận nói.
"Đại cữu huynh, Nhị cữu huynh, tiểu đệ là Lục Nguyên Sướng, xin có lời kính chào hai vị huynh trưởng." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói, cũng không thèm để ý tới Tống Văn Quý.
"Mi thanh mục tú, tinh thần lanh lẹ. Trông rất được!" Tống Đại lang cẩn thận quan sát Lục Nguyên Sướng rồi khẽ gật đầu.
Sau khi đoàn người chào hỏi lẫn nhau xong liền vội vã chạy về Tống phủ. Tống Định Thiên cùng Tống phu nhân đã ở bên trong phòng ấm chờ đợi, chờ thấy quá lâu thì bắt đầu có chút bất an. Cố Tiểu Phù bồi tiếp Tống phu nhân dịu dàng an ủi, làm cho Tống phu nhân lại càng cảm thấy khuê nữ thật tri kỷ. Chờ đến tận khi trời bắt đầu mờ tối thì mới thấy quản gia tiến vào bẩm báo. Rốt cục Đại gia, Nhị gia cũng đã mang theo được người cả nhà đến nơi.
Tống Định Thiên xa nhà đã nhiều năm. Khi còn trẻ hắn vẫn thường xuyên về kinh sư để xin được chuyển về. Sau đó tiên đế dần dần xuất hiện lòng nghi ngờ, Tống Định Thiên cũng liền từ chối trở về mà xin ở lại Bắc cảnh để có thể tự vệ. Từ lúc đó đến nay cũng đã nhiều năm, chưa từng được gặp con lớn cùng con thứ hai của mình.
"Con trai, con dâu, cháu nội chào phụ thân tổ phụ, mẫu thân tổ mẫu." Tống Đại lang dẫn người cả nhà hướng về Tống Định Thiên cùng Tống phu nhân làm lễ quỳ lạy. Vì đã quá lâu không được gặp gỡ, dưới đáy lòng hiếu tử hiền tôn đều hết sức kích động.
"Thôi, không cần phải đa lễ. Lão Đại, lão Nhị, mẹ ngươi đã sớm chuẩn bị chu đáo phòng ở cho các ngươi rồi, mau mau dẫn người nhà đi vào tắm rửa đã." Tống Định Thiên thấy người cả nhà đều đông đủ thì rất là vui mừng. Vì thế mà trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười hiếm thấy, xuất phát từ nội tâm quá vui mừng.
Chờ mọi người nghỉ ngơi xong rồi mới bắt đầu cẩn thận chào hỏi lẫn nhau. Tam nhi lang của Tống gia cứ vây quanh Lục Nguyên Sướng, còn ba chị em dâu của Tống gia thì vây quanh Cố Tiểu Phù. So với việc đám nam tử đối với Lục Nguyên Sướng tỏ ra xoi mói thì các phu nhân đối với Cố Tiểu Phù lại khá là thân mật, họ đem gọi bốn đứa bé đến dập đầu.
Tống Đại lang có hai đứa con trai. Trưởng tử là Tống Gia đã được mười hai tuổi là một đứa bán trẻ ranh to xác, con thứ là Tống Cùng cũng đã chín tuổi. Tống Đại lang so với Cố Tiểu Phù lớn hơn đến mười bốn tuổi, đáng lý được thành thân từ sớm. Nhưng vì chuyện ấu muội bị thất lạc, người cả nhà một lòng nháo nhào tìm kiếm hài tử làm cho việc kết hôn của hắn cũng bị lỡ đi. Mãi đến tận ba năm sau Tống Đại lang mới đính hôn, cùng Tống đại tẩu thành thân là sáu năm sau đó, mãi đến năm mười chín tuổi mới có được Tống Gia.
Còn Tống Nhị lang cùng Tống Tam lang thì đều mỗi người có một đứa con trai, tên là Tống Vạn cùng Tống Thì, đứa mười tuổi, đứa tám tuổi. Cả hai đều khoẻ mạnh, kháu khỉnh, tròng mắt đen láy cơ linh vô cùng. Cố Tiểu Phù được mấy đứa trẻ dập đầu ở phía dưới thì vẫn còn tốt chút, nhưng khi thấy Tống Gia cao gần như bằng mình dập đầu thì lại cảm thấy có chút thẹn thùng. Tống Gia so với mình cũng chỉ nhỏ hơn bảy tuổi mà thôi. Bởi vì tuổi hai người khá cách xa nên Tống Đại lang đều có thể làm cha của Cố Tiểu Phù.
"Đây là cô cô chuẩn bị cho các ngươi lễ vật ra mắt, các ngươi cũng đừng ghét bỏ." Cố Tiểu Phù đem giấy và bút mực đã được chuẩn bị từ trước để Bình Nhi đưa cho mấy đứa cháu trai rồi thân thiết nói.
"Đa tạ cô cô." Mấy đứa bé trai rất có giáo dưỡng, chúng cung kính nhận lễ, cùng chắp tay nói cám ơn.
"Tam ca, ta nghe mẹ ta nói là cô gia có cái tiểu biểu muội trông cực kỳ đáng yêu." Tống Thì nhỏ nhất, vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tiểu Phù nên hắn còn có chút ngượng ngùng. Có điều lời tuy là nói với Tống Vạn, nhưng ánh mắt của Tống Thì lại là nhìn vào Cố Tiểu Phù. Cái dáng vẻ trông mà thèm kia đúng là làm người ta bị chọc cười mà.
Nam tử Tống gia đều là luyến muội tình kết, Tống Vạn nghe Tống Thì nói như thế thì cũng đầy lòng chờ mong mà nhìn Cố Tiểu Phù.
"Bình Nhi, ngươi đi xem xem. Nếu tiểu thư đã tỉnh rồi thì đưa nàng ôm đến đây cho cậu mợ, biểu ca gặp gỡ." Cố Tiểu Phù khẽ cười rồi nói. Nàng đem Tống Thì kéo vào trong lồng ngực, bởi vì mọi người đều cười hắn, làm cho hắn ngượng ngùng cùng xấu hổ.
Tống Thì cảm thấy trên người cô cô nhàn nhạt hương vị, cùng mẹ rất không giống, đặc biệt là có cảm giác sạch sẽ. Lại được cô cô ôm vào lòng vuốt ve hắn liền cảm thấy được người cô mới nhìn qua trông như tỷ tỷ này thật tốt, làm cho cái ba tiểu tử kia cũng cực kỳ ước ao, đáng tiếc là bọn họ lớn hơn, có chút xấu hổ.
Bình Nhi đi nhìn Trứng Gà, thấy nàng vừa lúc tỉnh lại, đang hừ hừ muốn tìm nương liền để cho vú em đem nàng cẩn thận bọc kỹ rồi ôm tới phòng ấm. Sau khi Trứng Gà được ôm tới, bốn tên tiểu tử của Tống gia đem sự chú ý từ trên người Cố Tiểu Phù chuyển hướng sang Trứng Gà, tất cả đều vây quanh nàng để nhìn. Tiểu muội muội mặt đỏ bừng bừng, lại trắng nõn lại mập mạp, chớp đôi mắt to nhìn hết người này sang người kia. Bốn tên tiểu tử cẩn thận đùa với nàng, mỗi lần thấy biểu muội bị mình hấp dẫn mà nhìn về phía mình thì sẽ vui mừng hớn hở mà cười khúc khích.
"Cô, biểu muội thật là nhỏ, còn mềm mại nữa." Tống Thì chỉ biết ngây ngốc nói.
"Thằng nhỏ ngốc này, hài tử khi còn bé đều như vậy cả. Ngươi khi còn bé cũng là vừa mềm lại vừa trắng." Tống Tam tẩu cảm thấy nhi tử của mình tỏ ra quá mức ngu đần thì vừa cười vừa nói.
"Bình Nhi, đem tiểu thư ôm tới đây, để ba vị chị dâu được nhìn thấy." Cố Tiểu Phù nói.
Ba chị em dâu của Tống gia, lần lượt thay nhau từng người từng người một lần lượt ôm lên. Thấy Trứng Gà vừa ngoan lại vừa cơ linh thì đều cực ước ao được như Cố Tiểu Phù. Đến lúc nào đó mà các nàng cũng có thể sinh cái tiểu áo bông thì tốt rồi. Sinh cái tiểu tử thúi, cả ngày ngoại trừ chuyện tốt còn lại chuyện gì cũng đều làm được. Mỗi ngày đều phải ứng phó với bốn đứa con trai không lớn không nhỏ như vậy đúng là đã đem tinh lực các nàng bị hao hết.
"Trứng Gà, cười cho mợ ba một cái." Tống Tam tẩu đùa với Trứng Gà, nhưng không thành công, nên không khỏi có chút nhụt chí.
"Đến lượt ta." Tống Văn Quý cũng chẳng biết từ lúc nào đã tiến đến phía nữ quyến bên này. Hắn gọn gàng ôm lấy Trứng Gà, hai tay trên dưới phải trái đưa một chút, Trứng Gà liền phát ra tiếng cười khanh khách. Âm thanh lanh lảnh đã đem tất cả mọi người có mặt trong phòng đều bị hấp dẫn lại đây.
"Trứng Gà thích nhất cậu Ba có đúng hay không? Trứng Gà thật là ngoan nha. Sau này cậu Ba sẽ mua cho ngươi đồ ăn ngon, không cho bọn họ biểu ca được ăn." Tống Văn Quý dị thường đắc ý. Lúc trước ba cái phụ nhân thay phiên nhau trêu chọc một hồi lâu vậy mà Trứng Gà cũng đều không cho ra một nụ cười, mình mới ôm Trứng Gà liền nở nụ cười. Cái cô cháu gái này quả nhiên là có con mắt đặc biệt mà.
Mọi người đều bị tiếng cười của Trứng Gà cảm hoá, chỉ có Lục Nguyên Sướng là mặt có chút trầm. Là khuê nữ của chính mình nhưng sao lại không biết điều như vậy đây, sinh ra đã cùng Tống Văn Quý đặc biệt hữu duyên.
"Tam đệ, ngươi yêu thích khuê nữ như vậy, không bằng tự mình sinh một đứa đi. Đến lúc đó ngươi có muốn trêu chọc làm sao cũng đều được cả." Tống Nhị lang tốt bụng vun vào.
Tống Văn Quý nghe nói như vậy thì có chút cẩn thận liếc nhìn Tống Tam tẩu một chút. Thấy nàng nghe đến lời này thì dường như có chút không vui, liền không nhịn được mà nói với Tống Nhị lang: "Ta cũng không sinh được, muốn sinh ngươi đi mà sinh!"
Bây giờ thì cả Tống Định Thiên cùng Lục Nguyên Sướng cũng như Cố Tiểu Phù đều đã lờ mờ hiểu ra được Tống Văn Quý cùng Tống Tam tẩu rõ ràng là có vấn đề. Tống Nhị tẩu không nhịn được trách cứ mà liếc nhìn phu quân của mình một cái. Tống Nhị lang sờ sờ mũi, đem Trứng Gà nhận lấy.
Người một nhà dùng qua cơm tối, Lục Nguyên Sướng đi theo Tống gia nam tử tiến vào thư phòng của Tống Định Thiên. Tống Đại lang cùng Tống Nhị lang mang đến tin tức vô cùng trọng yếu: Mộc Vương gia năng lực phi phàm đã khiến cho Vương Thế Thành xuất binh, tình hình trận chiến hai châu Vân, Tương hiện tại đã được cải thiện. Bây giờ đã là giữa mùa đông trời giá rét, binh của Tây Hạ tiếp tế không đủ, mà đánh lâu thì sinh ra mệt mỏi, đã xuất hiện khả năng bại lui, vậy mà Quách Đạt Minh vẫn án binh bất động, sợ là đã lại có mưu đồ khác.
Việc Vương Thế Thành xuất binh, với ba nhà đại cự phiệt mà nói, tất nhiên đây là tin tức bất lợi. Bởi tư thế cân bằng của ba nhà đại cự phiệt đã bị phá vỡ, Trấn Bắc quân đã không còn lý lẽ gì để biện minh. Không chỉ có như vậy, cuộc thanh tẩy trong triều đình bắt đầu có đầu mối, sợ là chuyển qua tháng giêng, nhất định tân quân sẽ có hành động lớn.
"Ta thật vui vẻ vì có được một cái đoàn viên đúng nghĩa. Mọi chuyện còn lại để ra tiết nguyên tiêu sẽ lại tính toán tiếp." Tống Định Thiên an ủi đám người tuổi trẻ này. Thừa dịp thân thể hắn còn cường tráng, thế nào cũng phải bồi dưỡng cho thành một tử tôn thay thế hắn gánh vác trách nhiệm, để sau này hắn sẽ được thanh thản về chuyện gia nghiệp.
Khi đến là đơn giản chỉ có mấy người, thế nhưng lại mang theo cả một đoàn lớn xe vận tải. Ba người con trai của Tống gia vì Cố Tiểu Phù mà đã chuẩn bị đến mười xe đồ cưới, chủ yếu là đồ vật quý hiếm chỉ có ở phía nam cùng Quan Trung, mênh mông cuồn cuộn kéo vào Lục phủ.
Chờ chuyển qua hai ngày, chính là đại đêm 30. Lục phủ giăng đèn kết hoa, cùng người nhà họ Dương cùng nhau trải qua một lễ đoàn viên cực kỳ náo nhiệt. Lục Nguyên Sướng đã sớm thông báo cho Dương Minh biết là chờ đến ngày mùng ba tháng giêng sẽ trở về thôn Lạc Khê. Dương Minh nghe nói vậy liền cũng muốn trở về nhìn một cái. Tuy rằng hắn đã không còn là trưởng thôn của thôn Lạc Khê, nhưng cảm tình đối với nơi đó vẫn còn rất sâu nặng. Cứ như vậy, Dương Vinh liền dự định cùng Lục Nguyên Sướng trở về, đồng thời mang theo người một nhà cùng trở lại.
Sáng ngày mùng một, Lục Nguyên Sướng mang theo Cố Tiểu Phù cùng nhau đi nhà cha vợ chúc tết. Sáng ngày mùng 2, đi tới Chúc gia, khi đi cùng còn có thêm Hàn Thư Huyên.
Cố Tiểu Phù bí mật quan sát thì quả nhiên phát hiện ra Hàn Thư Huyên cùng Chúc Nhuận nương đầu mày cuối mắt, rất là thân thiết. Khi nàng cùng Lục Nguyên Sướng nói tới chuyện này thì cực kỳ ăn khớp. Cố Tiểu Phù vừa vì hai người có thể tìm được cho mình một người tri tâm mà cảm thấy cao hứng, lại vừa vì tương lai của các nàng mà phát sầu. Hai người bọn họ chỉ là hai cô gái yếu đuối, làm sao có thể sinh tồn ở giữa thế đạo hỗn loạn này được đây? Tình huống của hai người bọn họ cùng của mình là hoàn toàn không giống nhau. Lục Nguyên Sướng nam trang mới gặp được nàng, mà trong tay nàng lại có binh có quyền, chỉ cần thân phận vẫn được giấu kín, đời này nàng cùng Lục Nguyên Sướng đều không việc gì phải phát sầu. Nhưng Hàn Thư Huyên cùng Chúc Nhuận nương lại nên làm như thế nào đây? Lục Nguyên Sướng hẳn là sẽ không phản đối, nhưng người nhà họ Chúc thì sợ là sẽ không tán thành. Trước mắt đã có không ít thanh niên tuấn kiệt hướng về Chúc phủ cầu hôn, Chúc Đại nương đang vì Chúc Nhuận nương khuân vác đồ cưới mà hết sức cao hứng đây.
Vẫn chỉ Lục Nguyên Sướng là khá bình tĩnh. Nàng cảm thấy quan hệ của hai người cũng chưa thật rõ ràng là thật hay là giả. Nàng thầm nhắc nhở Cố Tiểu Phù không nên sốt ruột, chờ thêm một chút thời gian rồi lại tính toán sau. Nếu như việc này là thật, thì tất nhiên là Hàn Thư Huyên cùng Chúc Nhuận nương sẽ yêu cầu đến mình, đến lúc đó lại nghĩ cách thu xếp. Hẳn là cũng còn kịp chán.
Người nhà họ Chúc đối với việc người một nhà Lục Nguyên Sướng đích thân đến chúc tết thì cảm thấy rất hãnh diện, riêng Chúc Bảo trường thì vẫn tỏ ra bình thản. Trong lòng hắn thầm nghĩ Lục Nguyên Sướng không vong ơn đã không bõ công ngày trước hắn đã tận lực nhận Cố Tiểu Phù làm nghĩa nữ. Còn Chúc Đại nương thì lại chỉ cùng Cố Tiểu Phù nói việc nhà, nàng phi thường quan tâm đến thân thể Cố Tiểu Phù đã khôi phục được hay không. Nàng còn nói là ngày gần đây có một danh y chuyên về phụ khoa vì chạy loạn mà lạc đến Phần Thành, ra năm mới muốn mang Cố Tiểu Phù đi nhìn một cái. Đối với chuyện Cố Tiểu Phù chỉ sinh được một đứa con trong lòng nàng vẫn không tin.
Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì có chút tâm động. Tuy rằng từ lâu Lục Nguyên Sướng vẫn luôn tỏ thái độ dứt khoát là chỉ cần Trứng Gà là đủ, nhưng nàng vẫn cảm thấy nếu Lục gia có thể có thêm một đứa con trai nữa thì đúng là tử nữ song toàn, như vậy mới là viên mãn.
Sau khi tiệc tan, đoàn người trở về Lục phủ. Chờ tắm rửa qua đi, hai người Lục Nguyên Sướng mới có thời gian để lật xem lại sổ sách. Lục Nguyên Sướng nhìn thấy trên sổ sách ghi lại các khoản thu vào thì không khỏi tặc lưỡi. Không trách người người đều muốn làm quan, quả nhiên là ba năm làm tri phủ, mười vạn hoa tuyết ngân. Lại nhìn tiền thu từ đồ cưới của Cố Tiểu Phù, nàng lại một lần nữa không cười nổi. Toàn bộ gia sản của Lục gia đem gộp lại, cũng không sánh nổi với Cố Tiểu Phù thu vào trong một năm.
"Phù nương, chờ đến khi cởi giáp về quê, xem ra ta phải dựa vào ngươi nuôi sống rồi." Lục Nguyên Sướng cảm khái nói., tài lực của Tống gia quá đáng sợ.
"Xong ngay! Ta xem ngươi làm thiếp quan rất thích hợp." Cố Tiểu Phù vừa cười vừa trả lời. Nàng cảm thấy Lục Nguyên Sướng khi sầu mặt đặc biệt đáng yêu.
"Cái kia tiểu sinh liền cảm ơn phu nhân. Dĩ nhiên là buổi tối tiểu sinh sẽ xuất toàn lực, tận lực hầu hạ phu nhân." Lục Nguyên Sướng làm một cái vồ tới. Cố Tiểu Phù sợ đến nỗi vội vàng chạy đi, thế nhưng trong phòng lại chỉ có ngần ấy địa phương. Hai người vây quanh bàn xoay chuyển vài vòng, cuối cùng thì nàng vẫn bị Lục Nguyên Sướng tóm được.
"Đừng nháo nữa, ngày mai còn muốn dậy sớm để về thôn đây. Nếu như ngươi không nghe lời, ta sẽ không dưỡng ngươi." Cố Tiểu Phù hơi thở hổn hển, vừa vỗ lên tay Lục Nguyên Sướng vừa nói. Chỉ là giọng nói kia, lại quá mức kiều mị.
Lục Nguyên Sướng đã bị hấp dẫn quá đỗi. Nàng cảm thấy Cố Tiểu Phù giống như rượu vậy, càng để lâu càng thơm. Trước mắt, cái hình ảnh Cố Tiểu Phù phấn chấn, tự tin, mỗi ngày đều là thần thái sáng láng làm cho Lục Nguyên Sướng cảm giác mình nhìn thế nào cũng chỉ thấy Cố Tiểu Phù càng ngày càng quyến rũ. Nàng ngây ngốc nhìn một lúc lâu mới đè xuống được khao khát trong lòng, làm bé ngoan lên giường nghỉ ngơi.
Lục Nguyên Sướng mệt mỏi ứng phó với đám quyền quý, Cố Tiểu Phù cũng bận bịu đến chân không chạm đất. Mỗi đêm sau khi trở về chính thất hai người ngả đầu liền ngủ ngay, ngay cả Trứng Gà cũng không thể tự mình chăm sóc được.
Đúng vào cái ngày tuyết lớn đầy trời hai mươi tám tháng chạp, Lục Nguyên Sướng cùng Vương Siêu, Tống Văn Quý cùng nhau tới cửa nam chờ đợi. Bọn họ đều cảm thấy như chưa bao giờ phải chờ đợi lâu đến như vậy. Mãi đến tận giờ Thân mới thấy đám người nhà họ Tống khoan thai tiến tới.
"Đại ca, Nhị ca! Cuối cùng thì các ngươi cũng đã đến rồi. Làm cho tiểu đệ ta ăn đầy một miệng tuyết. Cái chốn bắc địa này thật đúng là không phải nơi có thể để người ta sống được mà." Tống Văn Quý nhìn thấy huynh trưởng chia lìa đã lâu thì rất là hài lòng. Đến lúc này cái tính tình trẻ con, nhỏ mọn của hắn lại nổi lên, hắn không ngớt lời oán giận bắc địa không mến người. Nếu so sánh cùng với kinh sư, còn không phải là quá mức khắc nghiệt hay sao?
"Tam đệ không nên như nói vậy. Trên đường đi tới nơi đây, vi huynh đã nhận thấy bắc địa vẫn còn được an ổn. Chí ít là nơi đây không còn chiến loạn nữa, chỉ có những nhà nghèo cuộc sống có thể sẽ có gian nan hơn một chút. Nếu so với hai châu Vân, Tương thì vẫn là tốt hơn biết bao nhiêu, thực sự là sự khác biệt như giữa Thiên đường cùng Địa ngục vậy." Tống Đại lang biết được cơ nghiệp Tống gia bọn họ là ở bắc địa, vì vậy trong khi cùng Tống Nhị lang đi đường, hai người đã đặc biệt quan sát dân sinh bách thái. Bọn họ đều cảm thấy phụ thân rất biết cách quản lý. Tuy bắc địa là nơi hoang vu, nhưng trong những thành phố lớn lại không kém phần phồn hoa. Cuộc sống của nông hộ ở nông thôn thì có gian nan hơn, một phần cũng là do hậu quả của đại thiên tai năm ngoái để lại.
"Đại ca nói rất đúng! Tam đệ ngươi không biết đó thôi, trước mắt ở kinh sư cũng đã không ít gian nan. Thời gian trước chính là mùa thu hoạch, nhưng vì hết lần này tới lần khác Quan Trung phải chịu đủ nỗi khổ chiến loạn, bách tính không được yên ổn để làm ăn, đã vậy lại còn xuất hiện dịch bệnh nên đã xảy ra thảm trạng. Phía nam lại còn nạn hồng thuỷ, lương thực chỉ có thể tự cấp. Hiện tại kinh sư đang rất cần lương, kinh sư năm nay đã không còn sánh được với năm vừa rồi. Vì thế nên đã có rất nhiều phú hộ cũng bắt đầu hướng về Bắc địa chúng ta chỉ vì nơi này của chúng ta nguy cơ đại chiến đã được diệt trừ, có thể trải qua cuộc sống an ổn. Ở kinh sư hiện nay đã có lời đồn đại là vì tân quân chiếm ngôi bất chính, thất đức cho nên ông trời mới ra tay trừng phạt, do đó thiên tai nhân họa không ngừng xảy ra. Cuối cùng, khổ nhất vẫn là bách tính." Tống Nhị lang vẫn rất quan tâm đến dân sinh, đối với việc thu thuế trên toàn quốc hắn hiểu rất rõ. Trước mắt các nơi đều xảy ra thiên tai, triều đình không thể thu thuế về được.
"Hai vị biểu đệ, một đường cực khổ rồi. Chúng ta hồi phủ đã rồi sau này lại bàn tiếp." Vương Siêu thấy mọi người đã phải trải qua một chặng đường dài nên trông có chút chật vật, vì vậy liền khuyên nên sớm hồi phủ.
"Cũng được, chúng ta là nam tử mà vẫn thấy đi đường rất khổ cực, mấy phụ nhân trong xe đã sớm không chịu nổi rồi." Tống Đại lang vừa cười vừa nói. Nhìn thấy đi theo phía sau Vương Siêu là một người trẻ tuổi thanh tú, hắn liền hỏi: "Biểu ca, người này có phải là phu quân của Nghi nhi hay không?"
"Còn không phải là chính tên khốn này đã đem Nghi nhi cướp đi hay sao." Tống Văn Quý không chờ Vương Siêu trả lời đã lập tức oán giận nói.
"Đại cữu huynh, Nhị cữu huynh, tiểu đệ là Lục Nguyên Sướng, xin có lời kính chào hai vị huynh trưởng." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói, cũng không thèm để ý tới Tống Văn Quý.
"Mi thanh mục tú, tinh thần lanh lẹ. Trông rất được!" Tống Đại lang cẩn thận quan sát Lục Nguyên Sướng rồi khẽ gật đầu.
Sau khi đoàn người chào hỏi lẫn nhau xong liền vội vã chạy về Tống phủ. Tống Định Thiên cùng Tống phu nhân đã ở bên trong phòng ấm chờ đợi, chờ thấy quá lâu thì bắt đầu có chút bất an. Cố Tiểu Phù bồi tiếp Tống phu nhân dịu dàng an ủi, làm cho Tống phu nhân lại càng cảm thấy khuê nữ thật tri kỷ. Chờ đến tận khi trời bắt đầu mờ tối thì mới thấy quản gia tiến vào bẩm báo. Rốt cục Đại gia, Nhị gia cũng đã mang theo được người cả nhà đến nơi.
Tống Định Thiên xa nhà đã nhiều năm. Khi còn trẻ hắn vẫn thường xuyên về kinh sư để xin được chuyển về. Sau đó tiên đế dần dần xuất hiện lòng nghi ngờ, Tống Định Thiên cũng liền từ chối trở về mà xin ở lại Bắc cảnh để có thể tự vệ. Từ lúc đó đến nay cũng đã nhiều năm, chưa từng được gặp con lớn cùng con thứ hai của mình.
"Con trai, con dâu, cháu nội chào phụ thân tổ phụ, mẫu thân tổ mẫu." Tống Đại lang dẫn người cả nhà hướng về Tống Định Thiên cùng Tống phu nhân làm lễ quỳ lạy. Vì đã quá lâu không được gặp gỡ, dưới đáy lòng hiếu tử hiền tôn đều hết sức kích động.
"Thôi, không cần phải đa lễ. Lão Đại, lão Nhị, mẹ ngươi đã sớm chuẩn bị chu đáo phòng ở cho các ngươi rồi, mau mau dẫn người nhà đi vào tắm rửa đã." Tống Định Thiên thấy người cả nhà đều đông đủ thì rất là vui mừng. Vì thế mà trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười hiếm thấy, xuất phát từ nội tâm quá vui mừng.
Chờ mọi người nghỉ ngơi xong rồi mới bắt đầu cẩn thận chào hỏi lẫn nhau. Tam nhi lang của Tống gia cứ vây quanh Lục Nguyên Sướng, còn ba chị em dâu của Tống gia thì vây quanh Cố Tiểu Phù. So với việc đám nam tử đối với Lục Nguyên Sướng tỏ ra xoi mói thì các phu nhân đối với Cố Tiểu Phù lại khá là thân mật, họ đem gọi bốn đứa bé đến dập đầu.
Tống Đại lang có hai đứa con trai. Trưởng tử là Tống Gia đã được mười hai tuổi là một đứa bán trẻ ranh to xác, con thứ là Tống Cùng cũng đã chín tuổi. Tống Đại lang so với Cố Tiểu Phù lớn hơn đến mười bốn tuổi, đáng lý được thành thân từ sớm. Nhưng vì chuyện ấu muội bị thất lạc, người cả nhà một lòng nháo nhào tìm kiếm hài tử làm cho việc kết hôn của hắn cũng bị lỡ đi. Mãi đến tận ba năm sau Tống Đại lang mới đính hôn, cùng Tống đại tẩu thành thân là sáu năm sau đó, mãi đến năm mười chín tuổi mới có được Tống Gia.
Còn Tống Nhị lang cùng Tống Tam lang thì đều mỗi người có một đứa con trai, tên là Tống Vạn cùng Tống Thì, đứa mười tuổi, đứa tám tuổi. Cả hai đều khoẻ mạnh, kháu khỉnh, tròng mắt đen láy cơ linh vô cùng. Cố Tiểu Phù được mấy đứa trẻ dập đầu ở phía dưới thì vẫn còn tốt chút, nhưng khi thấy Tống Gia cao gần như bằng mình dập đầu thì lại cảm thấy có chút thẹn thùng. Tống Gia so với mình cũng chỉ nhỏ hơn bảy tuổi mà thôi. Bởi vì tuổi hai người khá cách xa nên Tống Đại lang đều có thể làm cha của Cố Tiểu Phù.
"Đây là cô cô chuẩn bị cho các ngươi lễ vật ra mắt, các ngươi cũng đừng ghét bỏ." Cố Tiểu Phù đem giấy và bút mực đã được chuẩn bị từ trước để Bình Nhi đưa cho mấy đứa cháu trai rồi thân thiết nói.
"Đa tạ cô cô." Mấy đứa bé trai rất có giáo dưỡng, chúng cung kính nhận lễ, cùng chắp tay nói cám ơn.
"Tam ca, ta nghe mẹ ta nói là cô gia có cái tiểu biểu muội trông cực kỳ đáng yêu." Tống Thì nhỏ nhất, vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tiểu Phù nên hắn còn có chút ngượng ngùng. Có điều lời tuy là nói với Tống Vạn, nhưng ánh mắt của Tống Thì lại là nhìn vào Cố Tiểu Phù. Cái dáng vẻ trông mà thèm kia đúng là làm người ta bị chọc cười mà.
Nam tử Tống gia đều là luyến muội tình kết, Tống Vạn nghe Tống Thì nói như thế thì cũng đầy lòng chờ mong mà nhìn Cố Tiểu Phù.
"Bình Nhi, ngươi đi xem xem. Nếu tiểu thư đã tỉnh rồi thì đưa nàng ôm đến đây cho cậu mợ, biểu ca gặp gỡ." Cố Tiểu Phù khẽ cười rồi nói. Nàng đem Tống Thì kéo vào trong lồng ngực, bởi vì mọi người đều cười hắn, làm cho hắn ngượng ngùng cùng xấu hổ.
Tống Thì cảm thấy trên người cô cô nhàn nhạt hương vị, cùng mẹ rất không giống, đặc biệt là có cảm giác sạch sẽ. Lại được cô cô ôm vào lòng vuốt ve hắn liền cảm thấy được người cô mới nhìn qua trông như tỷ tỷ này thật tốt, làm cho cái ba tiểu tử kia cũng cực kỳ ước ao, đáng tiếc là bọn họ lớn hơn, có chút xấu hổ.
Bình Nhi đi nhìn Trứng Gà, thấy nàng vừa lúc tỉnh lại, đang hừ hừ muốn tìm nương liền để cho vú em đem nàng cẩn thận bọc kỹ rồi ôm tới phòng ấm. Sau khi Trứng Gà được ôm tới, bốn tên tiểu tử của Tống gia đem sự chú ý từ trên người Cố Tiểu Phù chuyển hướng sang Trứng Gà, tất cả đều vây quanh nàng để nhìn. Tiểu muội muội mặt đỏ bừng bừng, lại trắng nõn lại mập mạp, chớp đôi mắt to nhìn hết người này sang người kia. Bốn tên tiểu tử cẩn thận đùa với nàng, mỗi lần thấy biểu muội bị mình hấp dẫn mà nhìn về phía mình thì sẽ vui mừng hớn hở mà cười khúc khích.
"Cô, biểu muội thật là nhỏ, còn mềm mại nữa." Tống Thì chỉ biết ngây ngốc nói.
"Thằng nhỏ ngốc này, hài tử khi còn bé đều như vậy cả. Ngươi khi còn bé cũng là vừa mềm lại vừa trắng." Tống Tam tẩu cảm thấy nhi tử của mình tỏ ra quá mức ngu đần thì vừa cười vừa nói.
"Bình Nhi, đem tiểu thư ôm tới đây, để ba vị chị dâu được nhìn thấy." Cố Tiểu Phù nói.
Ba chị em dâu của Tống gia, lần lượt thay nhau từng người từng người một lần lượt ôm lên. Thấy Trứng Gà vừa ngoan lại vừa cơ linh thì đều cực ước ao được như Cố Tiểu Phù. Đến lúc nào đó mà các nàng cũng có thể sinh cái tiểu áo bông thì tốt rồi. Sinh cái tiểu tử thúi, cả ngày ngoại trừ chuyện tốt còn lại chuyện gì cũng đều làm được. Mỗi ngày đều phải ứng phó với bốn đứa con trai không lớn không nhỏ như vậy đúng là đã đem tinh lực các nàng bị hao hết.
"Trứng Gà, cười cho mợ ba một cái." Tống Tam tẩu đùa với Trứng Gà, nhưng không thành công, nên không khỏi có chút nhụt chí.
"Đến lượt ta." Tống Văn Quý cũng chẳng biết từ lúc nào đã tiến đến phía nữ quyến bên này. Hắn gọn gàng ôm lấy Trứng Gà, hai tay trên dưới phải trái đưa một chút, Trứng Gà liền phát ra tiếng cười khanh khách. Âm thanh lanh lảnh đã đem tất cả mọi người có mặt trong phòng đều bị hấp dẫn lại đây.
"Trứng Gà thích nhất cậu Ba có đúng hay không? Trứng Gà thật là ngoan nha. Sau này cậu Ba sẽ mua cho ngươi đồ ăn ngon, không cho bọn họ biểu ca được ăn." Tống Văn Quý dị thường đắc ý. Lúc trước ba cái phụ nhân thay phiên nhau trêu chọc một hồi lâu vậy mà Trứng Gà cũng đều không cho ra một nụ cười, mình mới ôm Trứng Gà liền nở nụ cười. Cái cô cháu gái này quả nhiên là có con mắt đặc biệt mà.
Mọi người đều bị tiếng cười của Trứng Gà cảm hoá, chỉ có Lục Nguyên Sướng là mặt có chút trầm. Là khuê nữ của chính mình nhưng sao lại không biết điều như vậy đây, sinh ra đã cùng Tống Văn Quý đặc biệt hữu duyên.
"Tam đệ, ngươi yêu thích khuê nữ như vậy, không bằng tự mình sinh một đứa đi. Đến lúc đó ngươi có muốn trêu chọc làm sao cũng đều được cả." Tống Nhị lang tốt bụng vun vào.
Tống Văn Quý nghe nói như vậy thì có chút cẩn thận liếc nhìn Tống Tam tẩu một chút. Thấy nàng nghe đến lời này thì dường như có chút không vui, liền không nhịn được mà nói với Tống Nhị lang: "Ta cũng không sinh được, muốn sinh ngươi đi mà sinh!"
Bây giờ thì cả Tống Định Thiên cùng Lục Nguyên Sướng cũng như Cố Tiểu Phù đều đã lờ mờ hiểu ra được Tống Văn Quý cùng Tống Tam tẩu rõ ràng là có vấn đề. Tống Nhị tẩu không nhịn được trách cứ mà liếc nhìn phu quân của mình một cái. Tống Nhị lang sờ sờ mũi, đem Trứng Gà nhận lấy.
Người một nhà dùng qua cơm tối, Lục Nguyên Sướng đi theo Tống gia nam tử tiến vào thư phòng của Tống Định Thiên. Tống Đại lang cùng Tống Nhị lang mang đến tin tức vô cùng trọng yếu: Mộc Vương gia năng lực phi phàm đã khiến cho Vương Thế Thành xuất binh, tình hình trận chiến hai châu Vân, Tương hiện tại đã được cải thiện. Bây giờ đã là giữa mùa đông trời giá rét, binh của Tây Hạ tiếp tế không đủ, mà đánh lâu thì sinh ra mệt mỏi, đã xuất hiện khả năng bại lui, vậy mà Quách Đạt Minh vẫn án binh bất động, sợ là đã lại có mưu đồ khác.
Việc Vương Thế Thành xuất binh, với ba nhà đại cự phiệt mà nói, tất nhiên đây là tin tức bất lợi. Bởi tư thế cân bằng của ba nhà đại cự phiệt đã bị phá vỡ, Trấn Bắc quân đã không còn lý lẽ gì để biện minh. Không chỉ có như vậy, cuộc thanh tẩy trong triều đình bắt đầu có đầu mối, sợ là chuyển qua tháng giêng, nhất định tân quân sẽ có hành động lớn.
"Ta thật vui vẻ vì có được một cái đoàn viên đúng nghĩa. Mọi chuyện còn lại để ra tiết nguyên tiêu sẽ lại tính toán tiếp." Tống Định Thiên an ủi đám người tuổi trẻ này. Thừa dịp thân thể hắn còn cường tráng, thế nào cũng phải bồi dưỡng cho thành một tử tôn thay thế hắn gánh vác trách nhiệm, để sau này hắn sẽ được thanh thản về chuyện gia nghiệp.
Khi đến là đơn giản chỉ có mấy người, thế nhưng lại mang theo cả một đoàn lớn xe vận tải. Ba người con trai của Tống gia vì Cố Tiểu Phù mà đã chuẩn bị đến mười xe đồ cưới, chủ yếu là đồ vật quý hiếm chỉ có ở phía nam cùng Quan Trung, mênh mông cuồn cuộn kéo vào Lục phủ.
Chờ chuyển qua hai ngày, chính là đại đêm 30. Lục phủ giăng đèn kết hoa, cùng người nhà họ Dương cùng nhau trải qua một lễ đoàn viên cực kỳ náo nhiệt. Lục Nguyên Sướng đã sớm thông báo cho Dương Minh biết là chờ đến ngày mùng ba tháng giêng sẽ trở về thôn Lạc Khê. Dương Minh nghe nói vậy liền cũng muốn trở về nhìn một cái. Tuy rằng hắn đã không còn là trưởng thôn của thôn Lạc Khê, nhưng cảm tình đối với nơi đó vẫn còn rất sâu nặng. Cứ như vậy, Dương Vinh liền dự định cùng Lục Nguyên Sướng trở về, đồng thời mang theo người một nhà cùng trở lại.
Sáng ngày mùng một, Lục Nguyên Sướng mang theo Cố Tiểu Phù cùng nhau đi nhà cha vợ chúc tết. Sáng ngày mùng 2, đi tới Chúc gia, khi đi cùng còn có thêm Hàn Thư Huyên.
Cố Tiểu Phù bí mật quan sát thì quả nhiên phát hiện ra Hàn Thư Huyên cùng Chúc Nhuận nương đầu mày cuối mắt, rất là thân thiết. Khi nàng cùng Lục Nguyên Sướng nói tới chuyện này thì cực kỳ ăn khớp. Cố Tiểu Phù vừa vì hai người có thể tìm được cho mình một người tri tâm mà cảm thấy cao hứng, lại vừa vì tương lai của các nàng mà phát sầu. Hai người bọn họ chỉ là hai cô gái yếu đuối, làm sao có thể sinh tồn ở giữa thế đạo hỗn loạn này được đây? Tình huống của hai người bọn họ cùng của mình là hoàn toàn không giống nhau. Lục Nguyên Sướng nam trang mới gặp được nàng, mà trong tay nàng lại có binh có quyền, chỉ cần thân phận vẫn được giấu kín, đời này nàng cùng Lục Nguyên Sướng đều không việc gì phải phát sầu. Nhưng Hàn Thư Huyên cùng Chúc Nhuận nương lại nên làm như thế nào đây? Lục Nguyên Sướng hẳn là sẽ không phản đối, nhưng người nhà họ Chúc thì sợ là sẽ không tán thành. Trước mắt đã có không ít thanh niên tuấn kiệt hướng về Chúc phủ cầu hôn, Chúc Đại nương đang vì Chúc Nhuận nương khuân vác đồ cưới mà hết sức cao hứng đây.
Vẫn chỉ Lục Nguyên Sướng là khá bình tĩnh. Nàng cảm thấy quan hệ của hai người cũng chưa thật rõ ràng là thật hay là giả. Nàng thầm nhắc nhở Cố Tiểu Phù không nên sốt ruột, chờ thêm một chút thời gian rồi lại tính toán sau. Nếu như việc này là thật, thì tất nhiên là Hàn Thư Huyên cùng Chúc Nhuận nương sẽ yêu cầu đến mình, đến lúc đó lại nghĩ cách thu xếp. Hẳn là cũng còn kịp chán.
Người nhà họ Chúc đối với việc người một nhà Lục Nguyên Sướng đích thân đến chúc tết thì cảm thấy rất hãnh diện, riêng Chúc Bảo trường thì vẫn tỏ ra bình thản. Trong lòng hắn thầm nghĩ Lục Nguyên Sướng không vong ơn đã không bõ công ngày trước hắn đã tận lực nhận Cố Tiểu Phù làm nghĩa nữ. Còn Chúc Đại nương thì lại chỉ cùng Cố Tiểu Phù nói việc nhà, nàng phi thường quan tâm đến thân thể Cố Tiểu Phù đã khôi phục được hay không. Nàng còn nói là ngày gần đây có một danh y chuyên về phụ khoa vì chạy loạn mà lạc đến Phần Thành, ra năm mới muốn mang Cố Tiểu Phù đi nhìn một cái. Đối với chuyện Cố Tiểu Phù chỉ sinh được một đứa con trong lòng nàng vẫn không tin.
Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì có chút tâm động. Tuy rằng từ lâu Lục Nguyên Sướng vẫn luôn tỏ thái độ dứt khoát là chỉ cần Trứng Gà là đủ, nhưng nàng vẫn cảm thấy nếu Lục gia có thể có thêm một đứa con trai nữa thì đúng là tử nữ song toàn, như vậy mới là viên mãn.
Sau khi tiệc tan, đoàn người trở về Lục phủ. Chờ tắm rửa qua đi, hai người Lục Nguyên Sướng mới có thời gian để lật xem lại sổ sách. Lục Nguyên Sướng nhìn thấy trên sổ sách ghi lại các khoản thu vào thì không khỏi tặc lưỡi. Không trách người người đều muốn làm quan, quả nhiên là ba năm làm tri phủ, mười vạn hoa tuyết ngân. Lại nhìn tiền thu từ đồ cưới của Cố Tiểu Phù, nàng lại một lần nữa không cười nổi. Toàn bộ gia sản của Lục gia đem gộp lại, cũng không sánh nổi với Cố Tiểu Phù thu vào trong một năm.
"Phù nương, chờ đến khi cởi giáp về quê, xem ra ta phải dựa vào ngươi nuôi sống rồi." Lục Nguyên Sướng cảm khái nói., tài lực của Tống gia quá đáng sợ.
"Xong ngay! Ta xem ngươi làm thiếp quan rất thích hợp." Cố Tiểu Phù vừa cười vừa trả lời. Nàng cảm thấy Lục Nguyên Sướng khi sầu mặt đặc biệt đáng yêu.
"Cái kia tiểu sinh liền cảm ơn phu nhân. Dĩ nhiên là buổi tối tiểu sinh sẽ xuất toàn lực, tận lực hầu hạ phu nhân." Lục Nguyên Sướng làm một cái vồ tới. Cố Tiểu Phù sợ đến nỗi vội vàng chạy đi, thế nhưng trong phòng lại chỉ có ngần ấy địa phương. Hai người vây quanh bàn xoay chuyển vài vòng, cuối cùng thì nàng vẫn bị Lục Nguyên Sướng tóm được.
"Đừng nháo nữa, ngày mai còn muốn dậy sớm để về thôn đây. Nếu như ngươi không nghe lời, ta sẽ không dưỡng ngươi." Cố Tiểu Phù hơi thở hổn hển, vừa vỗ lên tay Lục Nguyên Sướng vừa nói. Chỉ là giọng nói kia, lại quá mức kiều mị.
Lục Nguyên Sướng đã bị hấp dẫn quá đỗi. Nàng cảm thấy Cố Tiểu Phù giống như rượu vậy, càng để lâu càng thơm. Trước mắt, cái hình ảnh Cố Tiểu Phù phấn chấn, tự tin, mỗi ngày đều là thần thái sáng láng làm cho Lục Nguyên Sướng cảm giác mình nhìn thế nào cũng chỉ thấy Cố Tiểu Phù càng ngày càng quyến rũ. Nàng ngây ngốc nhìn một lúc lâu mới đè xuống được khao khát trong lòng, làm bé ngoan lên giường nghỉ ngơi.
Danh sách chương